Yêu Giả Vi Vương

Chương 1193: Luân hồi




- Tiêu Lãng, chết đi!

Vô Lượng lão nhân bất chấp lôi long rít gào bay tới, lại bắn ra một luồng chỉ phong. Chỉ phong kia vặn vẹo trên không trung né lôi long bay hướng Tiêu Lãng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lôi long đập vào vòng bảo hộ ngoài người Vô Lượng lão nhân, nhanh chóng thiêu hủy lực lượng luân hồi trên vòng bảo hộ. Tiếc rằng Vô Lượng lão nhân đã sớm có chuẩn bị, trước khi vòng bảo hộ tan vỡ lão đã biến mất giữa không trung. Lôi long đánh hụt.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Tiêu Lãng thì toi đời. Chỉ phong kia nhanh như chớp bắn vào vòng bảo hộ của Tiêu Lãng, hắn không kịp phóng ra Tình Không né tránh. Tiêu Lãng bị đánh bay, lực lượng luân hồi trên vòng bảo hộ lại thiếu một phần ba.

Vù vù vù vù vù!

Lôi long chưa trở về, phương xa Vô Lượng lão nhân đã lắc người xuất hiện, giơ tay lại bắn ra một chỉ phong.

Bùm một tiếng, vòng bảo hộ của Tiêu Lãng hoàn toàn vỡ, lực lượng luân hồi ít ỏi đã bị tiêu hao sạch.

- Sắp chết sao?

Khóe môi Tiêu Lãng ocng lên chế giễu. Lực lượng luân hồi đã hết sạch, Tiêu Lãng làm sao ngăn cản công kích của Vô Lượng lão nhân đây?

Vô Lượng lão nhân nhìn mặt Tiêu Lãng xám xịt, sung sướng cười dài:

- Ha ha ha ha ha ha!

- Tiêu Lãng, chút lực lượng luân hồi nhỏ nhoi của ngươi đã mất, để ta xem ngươi làm sao ngăn cản công kích của lão phu?

- A... Thực lực của Tiêu Lãng đại nhân này cũng yếu quá đi? Trừ công kích ra mấy thứ khác yếu hơn Chí Cao Thần nhiều quá. Chắc lần này Tiêu Lãng đại nhân chết thật, tiếc cho hai tỷ muội xinh đẹp truyệt trần, phải thủ tiết rồi.

Hoa Anh Túc thống lĩnh buồn bã thở dài. Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc đẹp đến mức Hoa Anh Túc thống lĩnh nhìn mà còn thấy thương. Tiêu Lãng được hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc yêu mến, Hoa Anh Túc thống lĩnh thật tò mò hắn rốt cuộc là loại nam nhân gì? Nhưng bây giờ thì không còn quan trọng nữa.

Vô số Thiên Tôn ở bên cạnh xem đều thở dài.

Một đỉnh Thiên Tôn tiếc nuối nói:

- Ài... Đệ nhất kỳ tài trăm vạn năm cuối cùng vẫn chết, tiếc rằng hắn đắc tội Chí Cao Thần. Nếu cho hắn tu luyện thêm mấy chục, mấy trăm năm thì tuyệt đối có thể chứng đạo đỉnh. Nhưng Tiêu Lãng, đời này ngươi đáng giá, có thể chết oanh liệt xem như lưu danh muôn đời.

- Ha ha ha ha ha ha! Chết đi!

Vô Lượng lão nhân không cần biết suy nghĩ của người khác, bây giờ dù ai đến thì Tiêu Lãng đều phải chết. Vô Lượng lão nhân liên tục vỗ ba chưởng, mỗi một chưởng ẩn chứa lực lượng luân hồi tăng nhiều mấy phần. Giờ phút này, trong lòng Vô Lượng lão nhân cực kỳ sung sướng, bởi vì khuất nhục trên người lão sắp được tẩy sạch.

- Tiêu rồi!

Tiêu Lãng nhìn ba bàn tay to lớn rít gào bay qua. Lôi long có một tia linh trí, tự động nghênh đón một đại thủ chưởng nhưng còn hai cái thì nó đành chịu. Rất nhanh, hai bàn tay đánh vào người Tiêu Lãng. Tiêu Lãng không có một chút lực lượng luân hồi, tuyệt đối không đỡ nổi.

- A? Lực lượng luân hồi của ta đã hao hết rồi? Lực lượng luân hồi là lực lượng mạnh nhất thiên địa ban cho Chí Cao Thần, tại sao biến mất rồi? Năng lượng khác tan trong thiên địa còn có thể chứ sao lực lượng luân hồi biến mất được? Lực lượng luân hồi đi đâu? Không lẽ bị Hỗn Độn Hải Dương hấp thu? Không đúng! Nguyên thế giới hỗn độn được Hỗn Độn Hải Dương bao bọc, vậy thì những năng lượng tan biến trong thiên địa có thể chạy đi đâu? Phải chăng cuối cùng bị Hỗn Độn Hải Dương hấp thu? Lực lượng luân hồi? Luân hồi? Tất cả đều là luân hồi, một vòng tuần hoàn. Ta hiểu, ta hiểu rồi!

Giây phút kia, lòng Tiêu Lãng máy động, mắt sáng như đèn pha.

Tiêu Lãng nhanh chóng nhắm mắt lại, bay đi xa. Hai bàn tay to bay hướng Tiêu Lãng nhưng dường như hắn đã quên tất cả, chìm trong thế giới kỳ diệu.

- Thiên đạo luân hồi, vạn vật vĩnh sinh! Tất cả năng lượng trong thế giới này đều là một vòng luân hồi. Hỗn Độn Hải Dương cho sinh linh trong thế giới có năng lượng, bất cứ sinh linh nào phát ra năng lượng hay chết đi thì năng lượng của chúng sẽ không biến mất mà tan trong thiên địa, cuối cùng trở lại Hỗn Độn Hải Dương. Người chết có thể sống lại vì Chí Cao Thần khống chế lực lượng luân hồi, khiến luân hồi nghịch chuyển, có thể làm những năng lượng, sự sống quay về thân thể, linh hồn của võ giả.

- Tại sao lực lượng luân hồi cường đại? Là bởi vì loại lực lượng này khống chế căn nguyên thế giới. Thế Giới Diễn Hóa Đồ nói lên luân hồi thế giới này, nói lên chung cực áo nghĩa lực lượng luân hồi. Ha ha ha ha ha ha! Bệ Ngạn thú, ngươi không uổng là linh thú dựng dục từ khi thế giới hỗn độn sinh ra. Tuy ngươi không hiểu chung cực áo nghĩa lực lượng luân hồi nhưng ngươi ghi chép mấy thứ đó lại, khắc luân hồi thế giới vào trong hồn châu của ngươi.

Giờ phút này...

Thiên địa như ngừng lại, trong óc Tiêu Lãng liên tục chiếu một bức tranh. Hỗn độn sơ khai, lôi chi bản nguyên lao nhanh, thiên địa phân cách, các tia chớp lấp lánh sinh ra hạt mầm sinh mệnh, diễn hóa ra ức vạn sinh linh.

Thương hải tang điền, vô số sinh linh chết đi, thân thể hóa thành hoàng thổ, linh hồn tan trong thiên địa. Tất cả đều là một vòng luân hồi, luân hồi hoàn mỹ.

Mắt Tiêu Lãng bỗng mở ra. Phía xa, nụ cười tàn nhẫn in rõ trên môi Vô Lượng lão nhân. Bên trái và sau lưng Tiêu Lãng là hai bàn tay to lao nhanh đến. Phía xa hơn, vô số Thiên Tôn, Hoa Anh Túc thống lĩnh ánh mắt đầy tiếc nuối, bất đắc dĩ. Tất cả đều hiện ra rõ ràng.

Tiêu Lãng cười, nụ cười cực kỳ quái dị tà mị, hấp dẫn ánh mắt mọi người. ánh mắt bọn họ mơ hồ, dường như đó không phải một nụ cười mà là cả thế giới.

- Lực lượng luân hồi, nếu đã bị ta cảm ngộ ra ngươi thì sao không ngoan ngoãn cho ta sử dụng?

Tiêu Lãng vươn một bàn tay ra. Giây phút kia, trên bầu trời, phong lôi cùng động, từng đợt áng mây bảy sắc tụ tập lại. Vô số lôi điện bốn phương tám hướng lao nhanh gào thét tuôn ra hướng bên này.

Thiên địa biến sắc, tứ hải tề minh.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Giờ phút này, nguyên thế giới hỗn độn, mọi người, sinh linh lòng máy động, ánh mắt các sinh linh nhìn hướng bắc, trong đầu hiện ra dị tượng thiên địa rung động lòng người ở bên ngoài Bách Hoa vực diện.

- Cái này...

Hai hàng mày kiếm của Vô Lượng lão nhân dựng ngược, trong mắt đầy khó tin. Các Thiên Tôn, Hoa Anh Túc thống lĩnh cùng nhìn lên trời, vẻ mặt kinh sợ.

Vù vù vù vù vù!

Hai nữ nhân bay ra khỏi Bách Hoa cung. Trong mắt Tử La Lan hộ pháp nghiêm túck, nghi ngờ, không nói câu nào.

Mạn Đà La hộ pháp kinh kêu:

- Thiên địa dị tượng, Chí Cao Thần... Sinh ra!

Vù vù vù vù vù!

Cùng lúc đó, Tử Đế cung, Tu La cung, thanh Hoàng phong, Tình Ca điện, Thần Vực, Ma Vực, Yêu Vực, trong các cung điện Chí Cao Thần đều có một bóng người bay ra, ngẩn ngơ chạy nhanh hướng bắc.

- Thiên địa dị tượng, Chí Cao Thần sinh ra!

Trong một vực diện hoang vu phương đông thế giới, Tiêu Dao Vương giật mình lẩm bẩm. Sau đó Tiêu Dao Vương mặc kệ Long Ngạo Chí Cao Thần, nhanh chóng na di hướng bắc.

- Là ai? Rốt cuộc là ai? Hình Thiên ta chưa đột phá mà hắn đã đột phá? Không được, ta phải đi xem!

Trong Hình Thiên cung, một bóng người nhanh chóng biến mất trong cung điện. Lưu Hỏa Thiên Tôn, Luyến Tâm, Hiên Viên Huyết Kỵ, vô số người na di hướng bắc.

Tân Chí Cao Thần sinh ra, cả thế giới hỗn độn rúng động.