Yêu Giả Vi Vương

Chương 119: Mệnh lệnh của gia tộc




Thần Hồn tiết là mấy ngày lạnh nhất mùa đông, đế đô ở hướng bắc Chiến Vương triều càng lạnh thấu xương. Thực lực của Tiêu Lãng đạt đến trung giai Chiến Tướng cảnh, thường thì chút Liễu Nhãahj lẽo này không là gì, nhưng tối nay cảm giác đặc biệt lạnh.

Tâm lạnh, tâm như tro tàn!

Đông Phương Hồng Đậu, Tiêu Thanh Y an ủi chỉ khiến thân thể lạnh băng của Tiêu Lãng ấm lên một chút, nhưng một chút ấm áp không thể ngăn cản lạnh giá từ sâu trong linh hồn.

Tiêu Lãng, Tiểu Đao ăn cơm chiều xong yên lặng trở lại phòng mình, hai người không nói một câu, mặc nguyên y phục đi ngủ. Dù nhắm mắt nhưng Tiêu Lãng, Tiểu Đao biết tối nay hai người sẽ mất ngủ.

Phế thần hồn!

Cái này càng làm Tiêu Lãng thống khổ hơn là không thức tỉnh thần hồn được.

Thiếu Niên Hầu, đệ nhất công tử của đế đô, đệ nhất công tử của Tiêu gia, chuẩn thiếu tộc trưởng tương lai, thiên tài tuyệt thế.

Từng vòng sáng rực rỡ giờ biến thành trào phúng.

Từ thiếu niên thiên tài cao cao tại thượng biến thành phế vật, không có bất cứ người nào hiểu được đau đớn, lạc lõng trong lòng Tiêu Lãng. Tựa như một đế vương cao cao tại thượng có một ngày nước mất nhà tan, trở thành tù nhân, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.

Tiêu Lãng đến thế giới xa lạ này, luôn không có nguyện vọng, dã tâm gì. Nhưng Tiêu Thanh Y mưa dầm thấm đất khiến Tiêu Lãng quyết tâm trở thành một cường giả, có thể nắm giữ cuộc đời mình, khiến nữ nhân chân liệt, khổ cả đời vì hắn nở rộ nụ cười.

Hôm nay Tiêu Thanh Y cười đón Tiêu Lãng về nhưng hắn biết rõ trong lòng nàng đau đớn, lạc lõng biết bao. Chắc tối nay Tiêu Thanh Y sẽ không ngủ được.

Tiêu Lãng cảm giác mình là tội nhân, khiến Cô Cô thương hắn nhất đau lòng như vậy. Tiêu Lãng không thể khóc, không thể cuồng rống trút ra bất mãn trong lòng. Tiêu Lãng chỉ có thể yên lặng chịu đựng, nhắm mắt lại giả bộ ngủ say.

Tiểu Đao không ngáy như mọi ngày, người không nhúc nhích. Tiêu Lãng biết Tiểu Đao cũng giả bộ ngủ, muốn an ủi gã nhưng phát hiện không nói nên lời.

Một đêm thức trắng.

Trời tờ mờ sáng, Tiêu Lãng, Tiểu Đao không xuống giường tu luyện như bình thường. Tiêu Lãng, Tiểu Đao nằm ngay đơ trên giường, dường như không có hứng thú tu luyện.

Thời gian trôi qua từng chút một, hai người mở mắt ra, mờ mịt, không nói chuyện, không nhúc nhích, yên lặng nằm.

Vù vù vù vù vù!

Tới lúc bình thường tu luyện Huyền khí, Tiêu Lãng, Tiểu Đao cùng bật dậy, nhìn nhau, lặng yên đi phòng tắm bên cạnh tẩy rửa, miễn cưỡng cười, khuôn mặt bình tĩnh đi hướng đại sảnh.

Như mọi khi, Tiêu Lãng, Tiểu Đao cười chào Tiêu Thanh Y:

- Cô Cô!

Vẻ mặt Tiêu Thanh Y không có gì khác thường, chỉ gật đầu. Ba người yên lặng ăn bữa sáng như chưa từng có gì xảy ra.

Tiêu Thanh Y luôn mỉm cười, nhìn hai hài tử ăn điểm tâm. Có vẻ như Tiêu Lãng, Tiểu Đao 'ngon miệng' nên ăn rất nhiều. Ăn xong Tiêu Lãng, Tiểu Đao ngơ ngác, bình thường ăn xong xuôi họ sẽ đi hậu viện tu luyện ngay, nhưng bây giờ hai người làm cái gì?

Đi hậu viện tu luyện sao?

- Tu luyện? Ha ha ha ha ha ha!

khóe môi Tiêu Lãng cong lên giễu cợt, mình đã là phế nhân thì tu luyện làm gì?

Nhưng không tu luyện thì hắn có thể làm gì đây?

Cộp cộp cộp!

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Thiền lão sắc mặt âm trầm đi đến.

Thiền lão hành lễ với Tiêu Thanh Y, nói:

- Lãng thiếu gia, gia chủ cho mời!

Tiêu Thanh Long?

Tiêu Lãng con ngươi co rút, lúc này Tiêu Thanh Long kêu hắn đi qua thì có chuyện tốt gì?

Tiêu Thanh Y phất tay, lạnh nhạt nói:

- Lãng nhi đi đi, có chuyện gì đừng vội đồng ý, trở về nói với ta rồi hãy làm quyết định. Hôm nay Tiểu Đao nghỉ ngơi một ngày, đừng tu luyện, tối nay ta sẽ nói chuyện với các ngươi.

Tiêu Lãng đi theo Thiền lão hướng đông viện, cuối cùng vào Trưởng Lão các trong gia tộc.

Giờ phút này, trong Trưởng Lão các có nhiều trưởng lão ngồi, Tiêu Lãng chỉ biết mặt vài người. Tiêu Lãng hờ hững hành lễ, đưa mắt nhìn Tiêu Thanh Long ngồi trên ghế chính.

Tiêu Thanh Long cười tủm tỉm, rất là hiền từ nói:

- Tiêu Lãng, năm vị học sĩ lại lần nữa gửi thiệp mời, mời ngươi nhập Học Sĩ các. Trưởng lão trong gia tộc bàn bạc, đã đồng ý cho ngươi đi Học Sĩ các, hy vọng ngươi cố gắng nghiên cứu học vấn, trở thành văn học đại gia giống như Tống đại sư của Võ Vương triều.

Tiêu Lãng biến sắc mặt nói:

- Học Sĩ các?

Tiêu Lãng đâu biết học vấn gì, năm bài thơ kia là sao chép, đi Học Sĩ các chắc chắn sẽ lộ đuôi ngay. Lại nói Tiêu Lãng không thích mấy thứ văn vẻ này, kêu hắn ở chúng với một đám lão già, cả ngày nghiên cứu học vấn thì còn khó hơn là giết hắn.

Quan trọng nhất là... gia tộc đã đồng ý?

Đây là trưng cầu ý kiến của Tiêu Lãng? Hay là trực tiếp ra lệnh?

Trong lòng Tiêu Lãng rất khó chịu, không chút do dự từ chối:

- Xin lỗi gia chủ, ta đã thề không làm thơ nữa, cho nên ta tuyệt đối không đi Học Sĩ các.

Tiêu Lãng dứt lời, các trưởng lão sắc mặt âm trầm, mắt Tiêu Thanh Long lóe tia tức giận.

Tiêu Thanh Long uống hớp trà đè nén giận dữ, cố gắng bình tĩnh nói:

- Đây là kết quả các trưởng lão trong gia tộc bàn bạc, cũng là mệnh lệnh cao nhất gia tộc!

Tiêu Lãng tức giận, lộ tính tình bướng bỉnh, nói thẳng:

- Muốn đi thì các ngươi cứ đi, dù sao ta không đi!

Một trưởng lão bực bội hừ lạnh một tiếng:

- Hừ!

- Tiêu Lãng, ngươi dám vi phạm mệnh lệnh của trưởng lão đường sao?

Tiêu Lãng quay đầu lại, co chút ấn tượng với trưởng lão này, là một nhi tử của Tiêu Bất Tử, tên Tiêu Thanh Báo, trưởng lão nắm quyền lực trong gia tộc.

Tiêu Lãng cố nén lòng bực bội, bình tĩnh nói:

- Mỗi người đều óc lựa chọn của mình, đời ta do chính mình làm chủ, đa tạ ý tốt của gia tộc. Ta không thích, dù các ngươi có miễn cưỡng ta cũng vô dụng. Lại nói các ngươi có thể buộc ta đi Học Sĩ các sao?

Tiêu Thanh Báo đập bàn cái rầm, giương mày quát mắng:

- Càn rỡ!

- Ngươi có thái độ gì vậy? Đã quên tộc quy của Tiêu gia sao? Mỗi một đệ tử của Tiêu gia đều phải cố gắng chán hưng vinh diệu cho gia tộc. Ngươi ăn của Tiêu gia, dùng đồ của Tiêu gia, hao phí nhiều tài nguyên của Tiêu gia, sao có thể không suy nghĩ cho Tiêu gia? Lựa chọn? Ngươi còn có lựa chọn nào? Ngươi thức tỉnh phế thần hồn, không lẽ muốn tiếp tục tu võ? Nếu không tu võ thì ngươi làm gì? Tiêu gia không nuôi phế vật!

- Ngươi...

Mặt Tiêu Lãng sa sầm, há mồm muốn phản bác nhưng miệng chua xót, không biết nên nói cái gì.

- Tiêu Lãng, đây là gia tộc nghĩ cho ngươi, dù tộc trưởng có trở về cũng sẽ đồng ý. Bây giờ ngươi đã không thể luyện võ , về sau tối đa cho ngươi làm chấp sự trong gia tộc, hoặc đi ra làm Thống lĩnh tiểu thành. Đời này ngươi còn có đường ra nào? Nghe theo lời khuyên của mấy vị thúc thúc, bá bá đi.

- Đúng vậy! Tiêu Lãng, cố gắng nghiên cứu học vấn cũng là một con đường nổi bật, tuy các gia tộc khinh thường quan văn nhưng nói sao cũng là cao tầng trong vương triều, ngươi có thể cống hiến cho gia tộc.

-...

Mấy trưởng lão lên tiếng khuyên nhủ, đáy mắt không che giấu đùa cợt, xem thường.

Bây giờ ngươi là một phế vật, còn tưởng mình vẫn là đệ nhất công tử của đế đô, thiên tài tuyệt thế của Tiêu gia sao?

Các trưởng lão tỏ rõ ý nghĩ này đâm sâu vào lòng Tiêu Lãng, khiến hắn thấy ngộp thở.

Tiêu Lãng lạnh lùng nhìn từng khuôn mặt, cười giễu. Lúc Tiêu Bất Tử có mặt, Tiêu Lãng lộ ra tư chất nghịch thiên, chưa thức tỉnh thần hồn thì những người này làm sao dám lộ ra biểu tình như vậy?

Thế giới này quả nhiên tàn khốc, người không có thực lực chỉ có thể làm cá nằm trên thớt.

Tiêu Thanh Long vung tay nhìn Tiêu Lãng đứng ngây như phõng, không thể nói một câu phản bác.

Tiêu Thanh Long trầm giọng nói:

- Cứ quyết định như vậy đi. Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai ta sai người đón ngươi đi Học Sĩ các báo danh.