Yêu Giả Vi Vương

Chương 1179: Lôi long đại thành




Tiêu Lãng tập trung dung hợp. Tiêu Dao Vương không đi về mà ở bên cạnh thăm dò.

Trong chủ huyệt đạo ở ngực Tiêu Lãng, trong năng lượng tinh hải có một trăm hai mươi con tiểu lôi long lăn lộn gào thét trong từng tinh vực, chui ra chui vào. Linh hồn của Tiêu Lãng tỏa định từng con, khống chế Vô Lượng đại nhân dung hợp với nhau, làm như vậy rất hao tinh thần lực. Khiến một người làm hai chuyện cùng lúc đã là tinh thần thác loạn, cùng lúc khống chế một trăm hai mươi con tiểu lôi long, nếu là người bình thường chắc đã tinh thần phân liệt.

Tiêu Dao Vương hồi hộp đứng cạnh quan sát, Tiêu Lãng mà có tình huống gì khác lạ là gã sẽ ra tay trợ giúp. Lần này linh hồn của Tiêu Lãng cường đại rất nhiều, lực khống chế cực biến thái khiến Tiêu Dao Vương vừa lòng.

Vù vù vù vù vù!

Lôi long chậm rãi giao nhau, xoay quanh một chỗ, giao thác như một đám con giun. Lôi long dung hợp với nhau, khúc đầu hòa cùng khúc khác, khúc đuôi hòa cùng khúc khác. Cách của Tiêu Dao Vương quả nhiên đúng, nếu cứ tiếp tục thuận lợi như vậy thì cuối cùng lôi long sẽ dung hợp thành một.

Đáng tiếc...

Sau mười lăm ngày, tinh thần lực của Tiêu Lãng bị hao tổn quá độ, mới dung hợp một nửa lôi long là người hắn đã run bần bật. Lôi long trong năng lượng tinh hải không thể khống chế, có xu hướng phân ly.

Tiêu Dao Vương chửi thề:

- Bà nội nó!

Linh hồn của Tiêu Lãng vẫn quá yếu, nếu có thể chống thêm mười lăm ngày thì lôi long sẽ hoàn toàn dung hợp. Nhưng Tiêu Dao Vương không có cách nào, tở mắt nhìn từng con lôi long tách ra, cuối cùng thành mấy chục lôi long bay lung tung.

Bùm!

Tinh thần lực của Tiêu Lãng tiêu hao nghiêm trọng, hắn té xuống đất, đã xỉu.

Tiêu Dao Vương trợn trắng mắt, ngồi xếp bằng trên mặt đất suy ngẫm, một tay kéo ra một luồng năng lượng khiến lôi long trong tinh hải của Tiêu Lãng không bạo động. Tiêu Dao Vương nhíu mày đăm chiêu.

Năm ngày sau, Tiêu Dao Vương vẫn không có cách nào. Chỉ còn mỗi Côn Bằng Yêu Hoàng là có chí bảo linh hồn, thực lực của Côn Bằng Yêu Hoàng rất mạnh, tốc độ siêu nhanh. Tuy cuối cùng Tiêu Dao Vương có thể thắng Côn Bằng Yêu Hoàng nhưng không buộc gã giao ra chí bảo linh hồn được.

- Ài, đành vậy.

Tiêu Dao Vương nhìn Tiêu Lãng đang ngủ say, cắn răng mắng:

- Thằng nhãi nhà ngươi làm lão tử hao phí nhiều lực lượng luân hồi như vậy nếu vẫn không thành công thì lão tử xé xác ngươi ra!

Một tay Tiêu Dao Vương bấu đầu Tiêu Lãng, có năng lượng cực kỳ tinh thuần từ bàn tay rít gào ùa vào đầu của hắn. Năng lượng nhanh chóng tiến vào linh hồn của Tiêu Lãng, năng lượng tách ra từng năng lượng nhỏ, chậm rãi dung hợp với linh hồn Tiêu Lãng.

Chí Cao Thần cảm ngộ chung cực thiên đạo, được thiên địa hoàn toàn công nhận sẽ ban cho lực lượng luân hồi. Dựa theo võ giả cảm ngộ thiên đạo có cường đại hay không, thiên địa ban cho lực lượng luân hồi sẽ mạnh bấy nhiêu.

Tiêu Dao Vương cảm ngộ một trong mười chí cao thiên đạo, thời gian thiên đạo nên có được nhiều lực lượng luân hồi, cộng với bao niêu năm qua tích lũy, lực lượng luân hồi biến mạnh, sức chiến đấu của gã mới xếp hạng hai trên thế giới.

Bởi vậy lực lượng luân hồi rất quý giá, dùng một ít là thiếu một chút. Bây giờ vì giúp Tiêu Lãng dung hợp lôi điện, Tiêu Dao Vương đành cắn răng cho ra một chút.

Linh hồn của Tiêu Lãng lại tăng mạnh, ban đầu linh hồn chỉ cỡ Thần Tổ cảnh, sau khi luyện hóa Bích Huyết Liên trăm vạn năm thì đạt đến đỉnh Thần Tổ cảnh. Giờ phút này, được lực lượng luân hồi bồi dưỡng, linh hồn diễn hóa thành linh hồn tinh hải. Bỉ mấy lũ lực lượng luân hồi mà trong mấy ngày linh hồn của Tiêu Lãng đã đến trình độ trung kỳ Thiên Tôn.

- Chắc vậy cũng đủ rồi? Bà nội nó, lãng phí nhiều lực lượng luân hồi của lão tử, phải mất mười vạn năm mới hồi phục được.

Lòng Tiêu Dao Vương đang nhỏ máu, thấy mặt Tiêu Lãng ngủ say thì tức giận tát cho một cái, hắn lăn lăn xa. Tiêu Lãng nhờ vậy mà tỉnh dậy.

- A!

Tiêu Lãng cảm giác rát mặt, mờ mịt mở mắt nhìn Tiêu Dao Vương:

- Xảy ra chuyện gì?

Tiêu Dao Vương đầy sát khí trừng Tiêu Lãng, quát to:

- Chuyện cái đầu ngươi! Mau tỉnh táo lại, chuẩn bị dung hợp tiếp đi! Bà nội nó, lần này lão tử lỗ to!

Tiêu Lãng lắc lư cái đầu, ngoan ngoãn ngồi khoanh chân, nội thị một lúc.

Tiêu Lãng mở to mắt kinh kêu:

- Ủa? Sao linh hồn của ta hóa thành tinh hải, biến mạnh gấp mấy lần?

- Cường đại cái đầu ngươi!

Không nói tới thì thôi, nói đến là Tiêu Dao Vương nổi điên. Tiêu Dao Vương cảm giác Tử Mị Hoàng khiến Tiêu Lãng lại đây là muốn hành gã.

Tiêu Lãng xấu hổ thu lại tầm mắt, đoán ra đại khái, chắc Tiêu Dao Vương hao tổn cái giá lớn giúp đỡ hắn. Tiêu Lãng không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn khoanh chân tĩnh tọa, hồi phục thân thể đến trạng thía tốt nhất, lại dung hợp.

Lần này Tiêu Lãng dùng lực lượng linh hồn quả nhiên khác biệt, nhanh chóng khống chế lôi long phân liệt thành một trăm hai mươi tmá con rồi nhẹ nhàng khống chế chúng nó dung hợp. Cảm nhận từng con lôi long biếnm ất, bị dung hợp, lòng Tiêu Lãng nóng cháy. Khi toàn bộ lôi long dung hợp thành một con thì Tiêu Lãng có thể một chiêu oanh giết Long Ngạo Chí Cao Thần được không?

- Tốt, không uổng lão tử lãng phí nhiều lực lượng luân hồi!

Tiêu Dao Vương thầm mừng rỡ. Chỉ cần lực công kích của Tiêu Lãng tăng cao là Tiêu Dao Vương có thể phát triển kế hoạch, cùng hắn đè ép Bách Hoa Tiên Tử, gã sẽ trở thành đệ nhất thiên hạ rồi thống nhất không gian hỗn độn, thành chúa tể cả thế giới.

Một ngày, mười ngày, nửa tháng!

Qua gần một tháng rốt cuộc Tiêu Lãng dung hợp xong. Khi cảm giác lôi long lớn hơn Lôi chi bản nguyên ban đầu gấp chục lần rít gào xoay quanh trong huyệt đạo to nhất của Tiêu Lãng, uy lực tăng gấp mười lần, Tiêu Dao Vương khoái trá cười to.

- Thành công!

Trong khoảnh khắc đó Tiêu Lãng mở mắt ra, mái tóc bạc không gió tự bay, chìm trong vui sướng.

- Ha ha ha ha! Đi!

Tiêu Dao Vương bắt lấy Tiêu Lãng biến mất trong Hỗn Độn Hải Dương. Khi Tiêu Lãng mở mắt ra, trước mặt là một tinh vực to lớn hoang vu.

Tiêu Dao Vương chỉ đằng trước, nói:

- Phát ra công kích của ngươi, nổ nát tinh vực này cho lão tử!

- Được!

Tiêu Lãng sớm muốn thử uy lực công kích, lập tức khống chế lôi long trong người rít gào bay ra.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Lôi điện trong người Tiêu Lãng bay ra hóa thành cự long bạc. Ngân long đón gió biến to, cuối cùng thành cự thú khổng lồ dài vạn thước. Giây phút ngân long hình thành thì không gian tan vỡ từng mảnh, thiên địa biến sắc, gió mây vần vũ.

Tiêu Lãng chỉ một tay:

- Đi!

Ngân long bay tới trước mang theo tiếng gió sấm rít. Giây phút kia hơi thở xung quanh cực kỳ khủng bố, dường như thiên địa sắp hủy diệt, không gian vặn vẹo.

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai. Không gian mười vạn dặm xung quanh rung rinh, tinh vực to lớn nổ tung thành đá vụn đầy trời. Trung tâm tinh vực xuất hiện một hố đen vạn dặm, không gian vặn vẹo, đá vụn chưa bay xa bị hút vào nghiền nát.

Tiêu Dao Vương gật đầu, nói:

- Tốt!

Tiêu Dao Vương rất vừa lòng sức chiến đấu này, tuy so sánh với Chí Cao Thần vẫn còn chênh lệch, nhưng không lớn, nếu tập kích thì có thể dùng làm kỳ binh.

Vù vù vù vù vù!

Bên này có dị động khiến vô số Chí Cao Thần chú ý. Tiêu Dao Vương biến sắc mặt, mang Tiêu Lãng đại na di ngay.

Rất nhanh!

Trăm dặm xung quanh có hơn mười Chí Cao Thần xuất hiện, thần thức quét qua, hố đen trong không gian chưa biến mất, không gian vẫn rung rinh.

- Lôi điện, đây là Lôi chi bản nguyên! Quả nhiên Tiêu Lãng và Tiêu Dao Vương cùng một chỗ!

Phía đông vực diện, trên bầu trời mấy chục vạn dặm, thần thức của Long Ngạo Chí Cao Thần và Vô Lượng lão nhân tỏa định một tia lôi điện còn sót lại trong hố đen. Long Ngạo Chí Cao Thần, Vô Lượng lão nhân liếc nhau, khẳng định.

Hai chân mày trắng của Vô Lượng lão nhân nhướng lên, trầm giọng nói:

- Khoan hành động, bên này có quá nhiều Chí Cao Thần. Chờ mấy ngày nữa Tiêu Dao Vương thả lỏng cảnh giác rồi ngươi ra tay. Yên tâm, chỉ cần ngươi dụ Tiêu Dao Vương đi thì Tiêu Lãng chỉ có đường chết!

Long Ngạo Chí Cao Thần gật mạnh đầu:

- Tốt!

Khóe môi Long Ngạo Chí Cao Thần cong lên, thản nhiên nói:

- Chờ giết chết Tiêu Lãng rồi nếu Tiêu Dao Vương dám tủy sát ta thì ta sẽ đầu nhập vào Bách Hoa cung. Ta và Bách Hoa Tiên Tử hợp tác, cùng nhau hoàn toàn phong ấn Tiêu Dao Vương, ha ha ha ha ha ha!