Yêu Giả Vi Vương

Chương 1100: Chú ý ảnh hưởng




Hiên Viên Thiên Minh cầm cục đá lên nhìn kỹ, không thấy có chỗ nào đặc biệt. Hiên Viên Thiên Minh quan sát một lúc rồi ném cho Hiên Viên Thiên Cương. Hiên Viên Thiên Cương nhìn cũng không thấy có gì lạ.

Hiên Viên Thiên Cương đưa cho Tiêu Lãng:

- Ngươi nhìn thử xem?

Tiêu Lãng nhận lấy, nhìn trái nhìn phải vẫn không phát hiện có chỗ đặc biệt gì, kinh ngạc hỏi:

- Đây là thứ gì?

Hiên Viên Thiên Minh lắc đầu, nói:

- Chúng ta cũng không biết...

Hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương lại dò xét bốn phía, không phát hiện ra điều gì.

Hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương trầm ngâm một lúc, nói với nói:

- Không bằng đào hết Hạt Huyết Thạch, Hắc Huyết Thạch rồi điều tra kỹ càng?

Tiêu Lãng trầm ngâm, gật đầu. Ba người Tiêu Lãng, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương tách ra, dùng thần binh đào từng khối Hạt Huyết Thạch, Hắc Huyết Thạch bỏ vào không gian giới chỉ. Ba người Tiêu Lãng, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương chỉ mất nửa canh giờ đã đào sạch Hạt Huyết Thạch, không gian giới chỉ nhưng không phát hiện bất cứ thứ gì. Giờ phút này, thần thức có thể dễ dàng quét qua linh mạch gần đó.

Hiên Viên Thiên Minh trầm ngâm một lúc sau đưa ra đáp án:

- Rất có thể vấn đề nằm ở tảng đá này.

Tiêu Lãng lấy cục đá ra ném xuống đất, nói:

- Chúng ta đi về trước đi? Xem coi qua một thời gian ngắn chỗ này có xuất hiện Hạt Huyết Thạch, không gian giới chỉ nữa không?

Hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương gật đầu, nói:

- Được!

Thần thức của bọn họ tùy thời có thể điều tra chỗ này, qua một thời gian ngắn tra xét một lần là sẽ phát hiện vấn đề. Tạm thời hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương không định trở về, muốn ở lại một, hai tháng nữa.

Ba người Tiêu Lãng, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương đi ra khỏi linh mạch, lại thăm dò một lần, không phát hiện điều gì, đi về đường cũ, trở lại trong Tiêu Đế thành.

Quay về Thần Hồn các hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương liền lấy cục đá ra khỏi không gian giới chỉ tỏ rõ không dám nhận.

- Tiêu Lãng, đây là Hạt Huyết Thạch, Hắc Huyết Thạch.

Tiêu Lãng cũng lấy cục đá mình đào được ra khỏi không gian giới chỉ, chia thành hai bỏ vào không gian giới chỉ.

- Ta đã nói mỗi người một nửa, không nhờ các ngươi thì không phát hiện ra. Các ngươi đưa cho Hiên Viên gia hay giữ cho mình thì tùy, ta không cần biết.

Tiêu Lãng đưa một không gian giới chỉ cho Hiên Viên Thiên Minh, không để gã từ chối đã xoay người rời đi. Hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương cười khổ nhìn nhau, cất món quà nặng đến hai mươi ức Tử Thánh Thạch.

Thời gian sau này linh mạch cách ba, năm ngày lại điều tra một lần nhưng không phát hiện cái gì. Cục đá đen giống như đá bên đường, không có điều gì khác lạ, linh mạch gần đó không có thay đổi.

Sau này Tiêu Lãng không điều tra nữa, tham ngộ Mạch Lạc Đồ cảm ngộ được, khi rảnh thì cùng thê tử mang theo Tiêu An, Tiêu Bình đi chơi.

Hai tháng sau, hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương điều tra hai cục đá kia vẫn không phát hiện ra thứ gì, hoàn toàn từ bỏ. Tra xét Thiên Châu hơn mười lần mà không phát hiện ra điều gì, Tiêu Lãng không có suy nghĩ về Thần Vực ngay, hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương quyết định từ biệt. Hiên Viên Thiên Vũ đã sống lại, hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương không trở về thì kỳ.

Tiêu Lãng trở về mấy tháng không thấy kẻ thù tới cửa, hơn nữa Hiên Viên Thiên Tử không truyền tin đến chứng minh không có dị động gì, nếu không thì Hiên Viên gia có nhiều Trinh sát sớm phát hiện ra. Hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương có thể yên tâm rời đi.

Tất nhiên quan trọng nhất là hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương tin tưởng trải qua sự kiện Xích Long thành còn ai dám đụng Tiêu Lãng? Đó không chỉ là tát mặt Tu La Chí Cao Thần, Tình Ca Chí Cao Thần mà còn có tộc Hình Thiên Tử Mị.

Hậu viện Thần Hồn các, nhiều cường giả Thiên Châu đến tiễn biệt. Phi Vân bàn bềnh bồng giữa không trung, mỹ nữ mà hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương muốn mang về đã sớm được đưa vào. Giờ phút này, hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương đứng bên ngoài Phi Vân bàn, chắp tay từ biệt Tiêu Lãng.

- Tiêu Lãng, ngươi đừng cứ ở trong Thiên Châu mãi, nếu không thì đại nhân sẽ tự mình đến Thiên Châu bắt ngươi trở về. Tuy Thiên Châu an nhàn nhưng Thần Vực mới là chiến trường của võ giả. Vì phát triển sau này của Thiên Châu, ngươi phải đi Thần Vực chinh chiến lãnh thổ một phương.

Tiêu Lãng gật đầu, nói:

- Ta xin ghi nhớ lời của hai đại ca. Chờ ta chán ở Thiên Châu rồi chắc chắn sẽ đi Thần Vực tìm hai vị đại ca uống rượu. Đương nhiên nếu hai vị đại ca có thời gian thì có thể đi Thiên Châu chơi, Tiêu Lãng luôn hoan nghênh.

Phi Vân bàn rít gào bay đi. Tiêu Lãng thầm cảm thán, phất tay khiến mọi người trở về. Lúc này Tiêu Lãng thật sự không muốn đi Thần Vực, chủ yếu là chưa cảm ngộ được Mạch Lạc Đồ, thực lực không tiến triển, có đi Thần Vực cũng không làm được gì, chẳng bằng ở nhà thoải mái hơn.

Mộc Sơn Quỷ không rời đi, chờ mọi người đi hết gã chợt lên tiếng:

- Tiêu Lãng, ngươi nên khuyên Tiểu Đao đi, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn chưa thành hôn? Ta chờ ôm tằng tôn đến tóc bạc trắng.

Tiêu Lãng chắp tay sau lưng, lát sau mỉm cười nói:

- Hình như nhiều năm trước tóc ngươi đã bạc rồi?

Mộc Sơn Quỷ cười khổ, mặt ủ mày chau nói:

- Ngươi làm ca ca nên nghĩ cách đi?

- Được rồi.

Tiêu Lãng gật đầu đồng ý nói:

- Ngươi đừng giới thiệu nữ nhân Thiên Châu, chắc chắn hắn không vừa mắt. Sau này có thời gian đi Thần Vực ta sẽ tìm một người cho hắn.

Mộc Sơn Quỷ trợn tròn mắt, vội vàng lắc đầu nói:

- Chờ ngươi đi Thần Vực thì phải bao lâu? Nếu tám, mười năm ngươi chưa đi Thần Vực thì không lẽ kéo dài tới lúc đó? Không được! Ta tìm một người, dù bắt buộc cũng quyết ép hắn thành thân!

Tiêu Lãng cười khổ, đành khẽ thở dài:

- Vậy thì tùy. Ngươi đi tìm đi, à và kiếm ai mông to, ngực to, hắn không thích loại nhỏ xinh.

- Được được!

Mộc Sơn Quỷ sải bước đi ra ngoài, lầm bầm:

- Tiểu tử này có khẩu vị giống y ta.

Tiêu Lãng lặng im một lúc sau phóng thần thức dò xét cục đá đen dưới lòng đất, thấy huyền thạch xung quanh không thay đổi gì thì lắc đầu định về hậu viện.

Chợt có một thanh âm vui sướng vang lên:

- Đại ca ca!

Tiêu Lãng ngây ra, cảm giác rất quen thuộc. Tiêu Lãng vội ngoái đầu lại, trong mắt tràn ngập kinh diễm.

Một thiếu nữ mặc hồ cừu màu trắng chạy nhanh đến. Thiếu nữ mười tám tuổi, mày cong như núi, khuôn mặt tinh xảo cỡ Mộc Tiểu Yêu, người không cao, ngực hơi nhô ra nhưng hơi thở mỹ thiếu nữ thanh xuân đập vào mặt. Đây là một tiểu mỹ nữ cỡ bằng Mộc Tiểu Yêu.

Tiêu Lãng ngần ngừ hỏi:

- Tiểu Ấu Trĩ?

Thiếu nữ hóa thành cơn gió nhào vào ngực Tiêu Lãng, chu môi đáng yêu, ngửa mặt lên.

Thiếu nữ ai oán nói:

- Đại ca ca, ngươi trở lại mà không kêu Ấu Trĩ? Buổi sáng hôm nay Ấu Trĩ mới xuất quan, thấy trong Hồng Đế thành nhộn nhịp, lúc này mới biết ngươi trở lại. Đại ca ca, ngươi không thích Ấu Trĩ nữa sao?

- Thích thích! Gia gia của Ấu Trĩ nói Ấu Trĩ bế quan nên ta mới không quấy rầy.

Tiêu Lãng lúng túng. Trước kia ôm Âu Dương Ấu Trĩ không có cảm giác gì, cô bé còn chưa phát dục. Giờ phút này, tiểu Ấu Trĩ biến thành đại Ấu Trĩ, chậm rãi trưởng thành, biến thành một đại mỹ nữ. Tiêu Lãng ôm Âu Dương Ấu Trĩ có cảm giác chột dạ.

Âu Dương Ấu Trĩ cười ngọt ngào nói:

- Ta biết ngay đại ca ca tốt nhất, Ấu Trĩ rất vui!

Mắt Âu Dương Ấu Trĩ cong như trăng khuyết, chợt nhón chân hôn mặt Tiêu Lãng.

Âu Dương Ấu Trĩ rất thỏa mãn nói:

- Đại ca ca thấy thực lực của Ấu Trĩ như thế nào? Lần này ta bế quan lại đột phá, sắp đạt đến Thiên Đế cảnh rồi!

- Không tệ, không tệ, khụ khụ.

Mặt Tiêu Lãng đỏ rần, nhìn xung quanh không thấy ai, cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Tiểu Ấu Trĩ, bây giờ Ấu Trĩ đã biến thành đại cô nương, không thể tùy tiện hôn ai. Có biết là nam nữ khác biệt hay không? Cần chú ý ảnh hưởng.

- Ta biết.

Âu Dương Ấu Trĩ nghi hoặc gật đầu, nói:

- Đại ca ca, ta không tùy tiện hôn ai, ngươi khác hẳn. Ấu Trĩ đã thề phải gả cho ngươi!

Bịch!

Chân Tiêu Lãng mềm nhũn té xuống đất.