Edit: Mộc
Trạm Lam cắn môi, cô không uống rượu, nhưng lúc này đâm lao thì phải
theo lao, huống hồ không thể làm mất mặt Phong Thiên Tuyển. Cô ngẩng
đầu, mỉm cười với Tô Vĩ Tín: “Cảm ơn Tô tiên sinh đã cho tôi cơ hội, tôi nhất định sẽ cố gắng theo ngài học tập.”
Nói xong, cạn sạch thứ chất lỏng màu cam kia, miệng cay không chịu nổi, Trạm Lam cố nhịn cảm giác muốn nôn xuống.
Phong Thiên Tuyển cười nhẹ, không biết là cô nói gì làm hắn làm buồn cười.
Tô Vĩ Tín nhìn Trạm Lam với con mắt khác: “Cậu cười cái gì, nhìn con
gái nhà người ta đi, rất biết phép tắc, lại hiểu chuyện, còn cậu thì
sao? Nếu ba cậu biết bên cạnh cậu có một cô gái biết điều như thế thì
nhất định sẽ yên tâm hơn.”
“Nghe thấy không, chú Tô khen em hiểu chuyện đấy.” Phong Thiên Tuyển
cười tà nhìn cô, Trạm Lam không để ý đến hắn, nghe hắn nói với Tô Vĩ
Tín: “Thật ra cô ấy chỉ giả vờ thôi, chú Tô không biết cô ấy hung dữ thế nào đâu, vai cháu cũng bị cô ấy cắn, đau đến mấy ngày.”
Nói xong, Phong Thiên Tuyển định cởi nút áo ở cổ, biểu diễn vết thương trước mặt mọi người.
Trạm Lam chỉ cảm thấy mặt mình như bị đốt lên, chuyện riêng tư mà hắn lại coi như chuyện cười nói cho người ngoài nghe. Hai người đang nói
chuyện phiếm bên cạnh, không biết là Mộ Thiệu Ương hay Thịnh Khải không
nhịn được, cười thành tiếng, Trạm Lam hận không thể tìm cái lỗ mà chui
xuống.
Thấy hắn đã cởi cúc áo trước ngực ra, sẽ biểu diễn vết thương. Trạm Lam vội vàng nắm lấy tay hắn, ánh mắt cầu xin.
Phong Thiên Tuyển như cười như không, chân mày khẽ nhếch lên, giống như đang chờ đợi.
Cô không chỉ tát hắn một cái, cắn hắn một lần, trước đó không lâu còn đấm hắn một cú, người đàn ông bụng dạ hẹp hòi này nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cô.
Trạm Lam âm thầm cắn răng, nhẹ giọng nói: “Xin anh đấy.”
Nụ cười trên môi Phong Thiên Tuyển cuối cùng nở ra, khiến gương mặt
hắn trở nên sáng sủa bất thường, làm khu ghế lô mờ tối trong nháy mắt
rạng rỡ lên.
Tô Vĩ Tín chỉ nghĩ hai người trẻ tuổi này đang đùa tình thú gì, vô cùng dung túng cười lắc đầu.
. . .
Trạm Lam uống một chén rượu, vẫn cảm thấy không thoải mái, cô rất ít
khi uống thứ này, trong trí nhớ, lần gần nhất uống rượu là khi ăn tết
cùng nhà Hạ Liên Triết, rất náo nhiệt, thường uống rượu đỏ, chỉ có điều
một ngụm đã say không chống đỡ nổi, lúc đó Hạ Liên Triết vẫn thường trêu chọc tửu lượng của cô…
Phát hiện ra mình nảy sinh tâm tư không nên có, con ngươi Trạm Lam mờ đi. Không muốn tiếp tục ở cạnh Phong Thiên Tuyển, cô sợ thêm một giây
nữa mình sẽ tan vỡ mất, nên tùy tiện lấy cớ đi ra hít thở không khí.
Câu lạc bộ có vẻ khá sáng sủa, cô dựa vào góc tường, gió thổi qua, cảm giác khó thở trở nên dịu hơn.
Lúc này, tiếng bước chân từ xa truyền đến, còn có tiếng nói quen thuộc.
Trạm Lam ngẩn người một lúc, còn tưởng mình gặp ảo giác, ngẩng đầu
nhìn về phía phát ra âm thanh, cô thấy ở cửa lớn có mấy người mặc vest
nghiêm túc đang bắt tay, mà trong đó còn có một bóng dáng cô đã quen
thuộc.
Hạ Liên Triết.