Yêu Giả Tình Thật

Chương 17: Gần như vậy, xa đến thế




Đây là lần đầu tiên Trạm Lam đi vào phòng ngủ của Phong Thiên Tuyển, so với phòng ngủ của cô thì lớn hơn nhiều. Từ xa nhìn thấy chiếc giường kiểu Âu, có bốn cái cột ở đầu giường và đuôi giường, trên ga trải giường màu đen là những hoa văn tối màu không dễ nhìn ra, vô cùng xa hoa.

Phòng mở rộng mà không có lấy một bóng người.

Lúc này Trạm Lam mới nghe được có tiếng nước từ phòng tắm truyền ra. Cô cắn môi, bước từng bước một, nặng nề nhưng kiên định.

Trong phòng có đầy hơi nước, hương bạc hà thanh khiết bay trong không khí. Xuyên qua một tầng hơi nước, cô nhìn thấy người đàn ông đang đứng dưới vòi hoa sen, dáng người hoàn mỹ, cơ bắp lộ ra. Bọt nước liên tiếp rơi trên da thịt của hắn, lại thêm một tầng hơi nước, giống như là bao phủ hắn.

Nhận thấy có tiếng động, Phong Thiên Tuyển lập tức đề phòng, quay đầu lại, nhìn thấy người đến là cô, hắn mới trở nên bình tĩnh, lông mày khẽ nhếch lên.

“Em làm sao vào được đây?”

Trạm Lam không trả lời, ánh mắt chỉ có thể dừng ở trên mặt hắn, cũng không dám lướt xuống chỗ nào khác. Tay hai bên sườn nắm chặt lại chậm rãi buông ra, đưa tay lên cởi dây đai của áo ngủ.

Hắn đứng một chỗ nhìn áo ngủ của cô từ trên người cởi ra, rơi xuống ở bên chân. Trong phòng tắm, ánh sáng tuy không rõ lắm nhưng vẫn có thể thấy được thân thể lung linh, mảnh khảnh của cô. Cô gái này vẻ mặt tuy bình tĩnh nhưng đáy mắt lại lóe lên sự sợ sãi, đó mới là cảm xúc thật của cô.

Trạm Lam đứng trước mặt Phong Thiên Tuyển, mới phát hiện người đàn ông này rất cao. Cô vòng hai tay đưa lên cổ của hắn, kiễng mũi chân, chậm rãi tới gần. Lúc mới đến gần môi của hắn, cô kinh ngạc, môi của hắn thật mềm mại.

Nụ hôn phảng phất mùi rượu, cô không có cảm giác hắn phối hợp, cô khẽ mở mắt, nhìn thấy con ngươi đen tỉnh táo mang theo một chút đùa cợt của hắn.

Trong nháy mắt, cảm giác lạnh như băng theo mạch máu truyền vào trong lòng, cô cảm thấy chưa bao giờ bị sỉ nhục đến như vậy.

“Thật vui, em như vậy mà cũng có lúc chủ động đến tìm tôi . Tôi đoán nhất định là dì Tô đã nói cho em biết, tôi thích kiểu phụ nữ ngoan ngoãn, hiền lành.” Vừa nói xong, khóe môi hắn xuất hiện nụ cười châm chọc, “Chỉ tiếc, diễn xuất của em thật quá kém, ngay cả tôi cũng có thể nhận ra ánh mắt của em không hề tình nguyện.”

Dũng khí khi mới bước vào đây của Trạm Lam một khắc liền biến mất, cô thầm muốn lập tức thoát khỏi nơi này. Nhưng cô còn chưa có đông tác gì, hắn đã nhìn ra suy nghĩ của cô. Một giây tiếp theo cô liền bị hắn áp lên tường nhà tắm. Vách tường cứng rắn đụng vào ngực của Trạm Lam, giống như lấy hết không khí trong ngực cô. Cô cảm giác được da đầu bỗng nhiên đau đớn, thì ra là hắn nắm lấy mái tóc của cô từ phía sau rồi xả nước, cô không thể kháng cự, ngửa đầu lên, nước từ vòi hoa sen không ngừng chảy xuống làm cô không thể mở được mắt. Làn da truyền đến đau đớn, cô như bị chìm trong nước, không thể hô hấp.

Phong Thiên Tuyền đem cánh tay của cô vòng ra sau lưng, nghe được cô rên lên một tiếng vì đau. Ánh mắt hắn nhìn xuống dọc theo tấm lưng trắng như tuyết của cô, dừng ở cô tay cô. Bỗng nhiên hắn cười tàn nhẫn, càng tăng thêm lực ở trên tay.

Lúc này Trạm lam đã không thể nói nên lời, trong miệng chỉ có thể kịch liệt thở dốc.

Phong Thiên Tuyển thở nặng nề bên tai cô, hơi thở trải rộng bao quanh lấy thân thể cô, “Trong trò chơi này, tôi mới là người có quyền quyết định, khi nào bắt đầu, khi nào chấm dứt, em chỉ có thể nghe tôi. Em tốt nhất nên cận thận thu lại ý định của mình đi, đừng cố chọc tôi mất hứng, nếu không, hậu quả là gì, em tuyệt đối không thể tưởng tượng đâu.”