Yêu Giả Cưới Thật

Chương 82-2: Không tìm được bệnh án (Phần 2)




Giọng nói nghe rất lạ, Đồng Niệm nghi ngờ ngẩng đầu lên,  sau khi thấy người đối diện, liền ngẩn người, Đồng Niệm mất vài giây để suy nghĩ cuối cùng cũng nhớ ra: “Cô gái này là Sở Kiều?”

Sở Kiều mặc trên người một chiếc áo lông màu đen, phía dưới là chiếc váy màu trắng, hai màu này cực kỳ đối lặp nhau, làm nổi bật lên dáng người cao gầy của cô. Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, khóe miệng nở nụ cười rực rỡ, “Đã lâu không gặp.”

Sau khi nhìn thấy cô Đồng Niệm rất kinh ngạc. Kể từ lần gặp mặt nhau ở Mê Sắc, họ cũng chưa từng gặp lại, cũng không có liên lạc.

Sau khi Sở Kiều cà thẻ tính tiền, trong tay cầm không ít túi mua hàng bước đi ra ngoài, sắc mặt nhàn nhạt, không có chút biểu tình gì.

Liếc mắt nhìn túi xách và y phục trên người Sở Kiều, Đồng Niệm cảm thấy những thứ Sở Kiều xách trong tay không có một cái nào phù hợp với khí chất của cô, trên người cô cũng không có mặc những loại nhãn hiệu đó.

Đi tới cửa hàng phía ngoài cửa, Sở Kiều xoay người hỏi cô, “Buổi trưa có thời gian không, tôi mời cô đến KFC ăn.”

Đồng Niệm cười híp mắt, cô cũng có cảm tình với Sở Kiều, vui vẻ gật đầu, “Được, cũng đang rảnh rỗi.”

Cách phía trước đó không xa, dừng lại một chiếc xe màu đen, tài xế thấy người đi ra ngoài, lập tức đi lên phía trước hình như muốn xách phụ đồ nhưng lại bị Sở Kiều ngăn lại.

Sở Kiều bước vài bước, lại nghĩ đến cái gì, mở ví da ra liếc nhìn, sau đó lại khép lại, có chút khó xử nói: “Tôi không có tiền.”

Tưởng là chuyện gì, nghe cô nói như vậy, Đồng Niệm lập tức cười lên, “Tôi mời là được rồi.”

Sở Kiều lắc đầu một cái, cúi đầu nhìn túi xách trong tay, ánh mắt lóe qua một chút tinh quang, “Cô chờ một chút.” Cô quay đầu lại nói với Đồng Niệm, lập tức đi đến ven đường, lấy quần áo trong túi ra.

Đứng bên lề đường, Sở Kiều lấy túi quần áo ra, cầm chiếc áo ở trên tay cất giọng hô lớn: “Quần áo hiệu Chanel kiểu mới nhất mùa đông đây, hàng hiệu chính gốc đây, 10 đồng một cái đây.”

"Phụt——"

Đồng Niệm thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, một bộ đồ hết mấy vạn, cô như thế lại rao chỉ có 10 đồng.

Đồng Niệm không ngừng thở dài, những nhân viên cửa hàng đối diện, ai nấy cũng đều trợn mắt há mồm. Những bộ y phục kia các cô đều vô cùng giữ kỹ càng, 10 đồng một bộ, mỗi người bọn họ ai nấy đều cũng muốn ra giành lấy một bộ, chỉ là bị quản lý các cô quát lớn không cho phép, làm mọi người vô cùng oán niệm.

Sở Kiều nhấc lấy chân, đứng bên lề đường rao hàng, người đi đường đứng lại xem rất ít, đa số họ đều cho rằng cô là kẻ lường gạt, nên không có ý định mua.

Đi tới đầu tiên là người phụ nữ trung niên chạy xe đạp điện, do không thể tin được nên chạy xe đi tới hỏi: “Cô gái, y phục này không phải là hàng nhái đó chứ? Hàng hiệu Chanel làm sao có giá 10 đồng được chứ?”

Sở Kiều cười, từ trong túi lấy ra hóa đơn, đưa cho bà nhìn, nhiệt tình giới thiệu: “Cô xem hóa đơn đi, tuyệt đối không phải là hàng giả. Tiệm chúng tôi đang giới thiệu sản phẩm, chỉ có mười bộ y phục này thôi, bán xong muốn mua thêm cũng không có nữa.”

Người phụ nữ nhìn kỹ hóa đơn, lại nhìn y phục, sau khi tính toán thấy chất liệu vải thật tốt, dù là hàng nhái cũng thấy đáng giá.

Bà móc tiền ra, cầm quần áo đi, vẻ mặt vui sướng.

Sở Kiều cầm tiền trong tay, quay đầu về phía Đồng Niệm, đôi mắt mở to vô cùng giảo hoạt.

Được rồi, Đồng Niệm đã bị Sở Kiều đánh bại hoàn toàn, cô thở dài, khóe miệng cũng dâng lên nụ cười, cô gái Sở Kiều này cũng thật là quá bất đồng!

Hai mươi phút sau, mười bộ quần áo đã được bán với giá không sai biệt mấy, còn dư lại một bộ cuối cùng. Từ khu buôn bán đi tới một bác gái, do thấy bên này náo nhiệt nên tới xem, bà cười hỏi: “Cô gái, quần áo này thật là thơm, của hãng nào vậy?”

Sở Kiều nhếch môi cười yếu ớt, gật đầu một cái trả lời: “Bác gái, là hiệu Chanel.”

“Đúng rồi, đúng rồi.” Bác gái gật đầu liên tục, nghĩ thầm nhãn hiệu này bà từng thấy quảng cáo trên ti vi, nhưng cả đời này đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy ngoài đời thật.

Bộ quần áo này mặc dù không hợp với tuổi tác của bà, nhưng mua về treo ở trong tủ quần áo xem một chút cũng tốt. Sau đó bà móc tiền trong túi ra, cau mày nói: “Bác mua thức ăn chỉ còn sót lại có năm đồng, có được không?”

“Tiền trao cháo múc!” Sở Kiều cầm bộ quần áo đưa cho bác gái, nhận lấy tiền trong tay bà.

Bác gái hài lòng cầm lấy bộ quần áo, xoay người đi về nhà, nghĩ thầm hôm nay còn kiếm được bộ đồ với giả rẻ.

Trong chiếc xe màu đen đậu ven đường, tài xế đang cầm điện thoại nói gì đó, Sở Kiều liếc mắt, khóe miệng dâng lên một nụ cười lạnh nhạt.

Xoay người đi tới trước mặt Đồng Niệm, cô cầm tiền trong tay đưa lên cười nói: “95 đồng tiền, hẳn đủ cho hai người chúng ta ăn.” Sau khi nói xong, cô kéo lấy tay Đồng Niệm đi thẳng về phía trước.

Sau khi đi tới KFC, Đồng Niệm đi tìm chỗ ngồi, rất nhanh sau đó Sở Kiều bưng mâm thức ăn tới.

Một phần dành cho cả gia đình, một hộp bánh trứng, mùi thơm mê người.

Ngồi trên ghế cao gần cửa sổ sát đất, hai người bọn họ sánh vai ngồi, Sở Kiều hút Coca cười hỏi cô: “Cô và Lăng Cận Dương đã tách ra rồi sao?” 

Đồng Niệm sững sờ, sau mấy lần biến đổi sắc mặt, lúng túng trả lời: “Ừ.”

Mặc dù hai người bọn họ không thân thiết, nhưng ở trước mặt Sở Kiều, Đồng Niệm cũng không che dấu.

“Tốt rồi.” Sở Kiều tán thưởng cười, đôi mắt trong suốt nhu hòa, “Anh ta không thích hợp với cô.”

Đồng Niệm khổ sở nhếch môi, đáy lòng ê ẩm, cô cầm lên một cái bánh trứng, sau khi bỏ vào miệng, lại phát giác có chút khổ sở.

“Cô và Quyền Yến Thác…” Đồng Niệm bất chợt muốn hỏi thăm cô một chút: “Hai người lúc nào thì định kết hôn?”

“Tôi sẽ không đính hôn.” Trong tay Sở Kiều cầm cái cánh gà đã gặm xong, cảm thấy rất cay, cúi đầu hút một ngụm lớn Coca, trong đôi mắt đã chứa nước.

Nhận thấy tâm tình của cô không được tốt, Đồng Niệm mím môi không hỏi tiếp nữa. Mỗi người đều có một bí mật riêng tư thuộc về mình, cô không nên biết quá nhiều.

Bữa ăn này ăn rất no, thời điểm hai người đi ra khỏi KFC đã là giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp.

Chiếc xe hơi màu đen ven đường vẫn luôn giữ khoảng cách với các cô, Đồng Niệm quét mắt một cái lập tức cười nói: “Cô đi về nhà đi, khi nào có thời gian chúng ta gặp lại.”

Cái loại cảm giác bị người khác kiềm chế đó, cô đã từng lãnh hội qua, cho nên cũng không muốn làm khó Sở Kiều.

Mới vừa rồi Sở Kiều còn nói ríu ra ríu rít, lúc này cuối đầu, gương mặt xinh đẹp một mảnh yên lặng. Cô nhếch môi cười nói: “Vậy lần sau chúng ta gặp lại nhé.”

Dứt lời cô xoay người đi tới trước xe, mở cửa xe chui vào ngồi bên trong.

Cho đến khi chiếc xe biến mất, Đồng Niệm mới lắc đầu một cái, trên mặt đầy vẻ chán nản. Nhà họ Quyền ở thành phố Duật Phong đầy địa vị và danh vọng, mọi người đều biết. Sau đó cô lại nghe nói nhà họ Sở cũng là một gia đình giàu có, hai gia đình kết thông gia vốn là chuyện tốt, nhưng nhìn bộ dáng của Sở Kiều sợ rằng bên trong còn có cái gì đó.

Ai, thật là mỗi nhà đều có một quyển sách khó đọc.

Đồng Niệm đang muốn đi về nhà chợt nhận được điện thoại của Doãn Mạch, cậu ấy đang đi dạo phố phía bên cạnh, mệt mỏi nên gọi điện thoại cho cô, muốn hẹn cô cùng đi ra ngoài vui đùa một chút.

Trong tay còn cầm chiếc túi xách mua cho Doãn Mạch nên Đồng Niệm cười đồng ý, xoay người đi tới tiệm kem.

Doãn Mạch ngồi ở gần cửa sổ, nhìn thấy Đồng Niệm đi tới liền ngoắc ngoắc tay, sau khi nhìn thấy chiếc túi xách Đồng Niệm mua cho mình,  Doãn Mạch kích động đến nỗi thiếu chút nữa thét chói tai. Để bày tỏ lòng cảm kích, cô mời Đồng Niệm ăn Haagen-Dazs (*), mỗi người ba ly kem.

Haagen-Dazs (*): Thương hiệu kem Mỹ nổi tiếng trên toàn thế giới.

Bình thường đối với đồ lạnh, Đồng Niệm rất thích ăn, chỉ là lúc ở nhà họ Lăng, Lăng Cận Dương rất ít khi để cho cô ăn, cho nên cô thèm ăn vô cùng.

Chocolate và hương thảo là hai mùi vị mà Đồng Niệm thích nhất, cô mím môi, ăn vô cùng thoải mái.

Doãn Mạch còn vui vẻ hơn, ba ly kem nhanh chóng được giải quyết xong, nếu như không phải lo lắng cho thể trọng của mình, cô còn muốn ăn thêm ba ly nữa.

Vốn là đang ăn vui vẻ, nhưng Đồng Niệm bất chợt nhăn mày lại, cảm thấy bụng co rút từng trận đau đớn. Mới vừa rồi ăn thịt gà chiên, lại uống nước cola ướp lạnh, lúc này lại ăn kem nữa, mọi thứ đều dồn chung lại một chỗ, đau bụng cực kì.

“Niệm Niệm?” Doãn Mạch thấy cô ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, lập tức nhận thấy không ổn. Phủ thêm quần áo cho cô, dẫn cô rời khỏi tiệm kem, trực tiếp gọi xe đi đến bệnh viện.

Cuối tuần có rất nhiều bệnh nhân. Doãn mạch đi lấy số, sau đó cùng Đồng Niệm ngồi đợi ở bên trong. Bụng lúc này đã đỡ đau hơn so với lúc nãy một chút.

Không lâu sau đó, y tá ra ngoài gọi tên, Đồng Niệm đi vào.

Doãn Mạch đứng lên đỡ cô đi vào. Thầy thuốc cho cô nằm trên giường, dùng ngón tay đè bụng của cô, rồi sau đó viết phiếu chỉ định, để cho cô đi siêu âm, khi có kết quả thì quay trở lại.

Làm xong siêu âm, Đồng Niệm cầm kết quả quay trở lại, đi gần tới phòng làm việc của bác sĩ, cô xoay người nói với Doãn Mạch: “Cậu đứng bên ngoài chờ mình nha!”

Doãn Mạch không yên tâm muốn đi vào nhưng bị Đồng Niệm ngăn lại: “Mình không sao, hiện tại không còn đau nữa, cậu cầm túi xách giúp mình, ngồi bên ngoài đợi mình là được rồi.” Đưa túi xách cho Doãn Mạch, Đồng Niệm xoay người một mình đi vào.

Bác sĩ nhìn kết quả siêu âm một chút rồi ngẩng đầu lên hỏi cô: “Trước kia cô đã làm phẫu thuật sao?”

Đồng Niệm nắm chặt đôi tay, trong nháy mắt ánh mắt ảm đạm xuống: “Đã một lần vì sanh non.”

Bác sĩ liếc nhìn khuôn mặt trẻ trung của cô không có nói gì thêm nữa, nhưng sau đó lại cau mày hỏi: “Kết quả siêu âm, có cái gì là lạ ở chỗ nào đó, cô có chắc chắn phẩu thuật là do sanh non không?”

Đồng Niệm không hiểu ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt, thế nhưng không trả lời được.

Bác sĩ nhăn mặt lại thở dài nói: “Như vậy đi, cô quay lại nơi đã từng phẫu thuật, xin lại một bản photo bệnh án trước đây rồi quay trở lại tìm tôi.”

Đồng Niệm thở dài, nghĩ thầm bụng cô đã hết đau, có cần phải phiền toái như vậy không chứ? Nhưng bác sĩ cũng có ý tốt nên cô gật đầu đồng ý.

Đi ra khỏi phòng khám bệnh, Đồng Niệm nói với Doãn Mạch cô không có chuyện gì, để cho Doãn Mạch về trước. Một mình cô thuê xe chạy đến bệnh viện thành phố.

Đi tới lầu 5, Đồng Niệm đứng bên ngoài nói rõ ý muốn của mình, kèm theo giấy yêu cầu của bác sĩ, liền chờ nhân viên photo lại bệnh án của cô lúc đó.

Hồi lâu nhân viên làm việc đi ra, trên mặt lộ ra vẻ khó xử báo cho cô biết, “Thật xin lỗi, chúng tôi không tìm được bệnh án của cô.”

Không thể nào?

Đồng Niệm biến sắc mặt, tiễn đồng đen nhánh thoáng qua vẻ tàn khốc, tại sao bệnh án của cô không tìm được?