Editor: Nguyen Hien.
Trong nháy mắt cả người té xuống, An Hân thấy Rella nhào về phía mình, theo bản năng cô giơ túi xách lên che ở trước mặt, lúc này mới tránh được móng vuốt của Rella.
Mặc dù bị ngăn cách bởi túi xách, nhưng An Hân có thể nghe rõ ràng tiếng va chạm. Rella bật người lại về phía sau, túi xách của cô lưu lại một vết xướt dài, có thể thấy sức của Rella khỏe đến thế nào.
"Oa oa——"
Tiểu Bảo thấy An Nhã té xuống đất, không nhịn được khóc lớn, hình như bị một màn này dọa sợ.
Đồng Niệm càng hoảng sợ hơn, cho tới bây giờ cô vẫn luôn nghĩ Rella rất hiền lành, không ngờ cũng có mặt hung hãn như vậy. Rella chưa từng làm bị thương bất cứ ai, lần này thì hay rồi.
“Rella!” Đồng Niệm tức giận, đá nó một cước văng ra một bên. Cô cúi đầu, lạnh lùng nói: “Rella, mày ngoan ngoãn một chút, không được làm càn.”
Lấy tay ngoắc người giúp việc, Đồng Niệm bảo nhốt Rella vào trong chuồng, không cho nó đi ra ngoài.
“Ngao umh…” Rella bị đối xử như vậy, uất ức kêu lên mấy tiếng, cái đuôi nhỏ tiu nghỉu xuống. Đồng Niệm nghe được tiếng kêu của nó có chút mềm lòng, lại nhớ lại bộ dáng lúc nãy của nó, lại cứng rắn không cho mềm lòng.
Vội vàng dìu An Nhã đứng lên, trong lòng Đồng Niệm tràn đầy áy náy: “Chị dâu, chị không sao chứ?”
“Không sao.” An Hân lấy tay sửa lại quần áo, kiềm chế lại sự sợ hãi không để lại dấu vết đẩy Đồng Niệm ra không cho đụng vào.
Khom lưng ôm con trai, An Hân giơ tay lên lau nước mắt cho con, đau lòng nói: “Tiểu Bảo, không sợ, mẹ không có sao.”
Tiểu Bảo dần dần ngừng khóc, đặt khuôn mặt nhỏ nhắn lên vai của cô. Thật ra trước đây Tiểu Bảo rất bài xích cô, nhưng cậu là đứa bé rất dễ dụ, chỉ cần ở gần gũi với cậu một thời gian, người bên ngoài nhìn vào, nghiễm nhiên xem họ là “Mẹ con.”
Bầu không khí vốn dĩ tốt đẹp, lại bị Rella làm náo loạn, nhất thời có chút hơi mất tự nhiên.
Đồng Niệm ôm Yếm đi vào, đồng thời cũng dẫn bọn họ đi vào chung.
Mới vừa rồi bị Rella làm té ngã trên mặt đất, quần áo có chút dơ, An Nhã không chịu nổi người mình bị dơ, thấy Tiểu Bảo ngồi trên nệm chơi đồ chơi, vội vàng đứng lên nói: “Niệm Niệm, giúp chị xem chừng Tiểu Bảo, chị đi sửa sang quần áo lại một chút nha.”
Đồng Niệm cũng thấy quần áo của An Nhã bị dính nhiều vết bẩn, dđl/q'd lập tức bảo người giúp việc đi lấy quần áo sạch sẽ xuống.
“Không cần.” An Hân gọi người giúp việc lại, vẻ mặt ôn hòa: “Tôi đi phòng tắm lau chùi một chút là được.”
Trong lúc nói chuyện, cô đứng thẳng dậy, đi tới lầu một phòng tắm.
Đứng ở bệ rửa tay trước, An Hân lấy một cái khăn tay sạch sẽ, sau khi nhúng nước, nhẹ nhàng chùi ở những chỗ bị dính bẩn. Lau chùi một lúc, vết bẩn vẫn còn, rất khó rửa sạch.
“Chó chết!” An Hân cắn môi, nét mặt ôn hòa mới vừa rồi không còn sót lại gì: “Mày chờ đó, xem tao sẽ lột da của mày ra như thế nào.”
Loay hoay hồi lâu, thấy không có hiệu quả lắm, An Hân dọn dẹp đồ đạc đi ra. Rẽ lối đi qua, phòng ngủ bên cạnh đang mở, cô dừng bước chân lại, cất bước đi vào.
Lăng Trọng ngồi ở trong xe lăn, vẻ mặt ngơ ngác ngó ra ngoài cửa sổ, trên mặt không có chút biểu hiện gì. Cả ngày ông chỉ có bộ dáng này, luôn luôn như thế, giống như đang chìm trong hồi ức, nhưng cái gì cũng không nhớ nổi.
Nhẹ nhàng đi tới bên người ông, An Hân cúi đầu nhìn vào ánh mắt đờ đẫn của ông, ánh mắt lướt qua vẻ tàn khốc. Cô khẽ cúi người xuống, khóe miệng nở nụ cười lạnh như băng: “Bác trai, bác còn nhớ cháu không?”
Đã từng có lúc cô xem ông như một trưởng bối hiếu kính, nhưng thời điểm nhà họ An xảy ra chuyện, thế nhưng ông lại khoanh tay đứng nhìn. Tận mắt chứng kiến Lăng Cận Dương đuổi cùng giết tuyệt, ép cả nhà bọn họ đi vào đường cùng.
Báo ứng!
Tất cả đều là báo ứng của nhà họ Lăng.
Nhíu mày nhìn vết sưng đã biến mất trên trán ông, vẻ mặt An Hân hiện lên vẻ lo lắng. Tại sao ông ta ngã mà không chết? Nhưng mà cũng tốt, cũng làm cho cô hả giận được phần nào.
Trong nháy mắt, Lăng Trọng đảo con mắt đờ đẫn đi lòng vòng, nhìn thấy người bên cạnh, giống như nghĩ đến cái gì, cảm xúc đột nhiên có biến động lớn. Ông giơ tay lên, lấy tay níu tóc của cô.
"Ưmh, ưmh ——"
Cả người Lăng Trọng không ngừng giãy giụa, những ngón tay nắm chặt mái tóc dài của An Hân, làm cô đau khẽ kêu lên: “A!”
Người giúp việc đúng lúc đi vào, nhìn thấy cảnh này vô cùng hoảng sợ, sau đó chạy tới, nắm lấy cổ tay Lăng Trọng, dịu dàng nói: “Lăng lão gia, lão gia buông tay ra đi.”
Các ngón tay của Lăng Trọng vẫn không ngừng nắm tóc của An Hân chặt như cũ, An Hân bị đau sắc mặt cũng thay đổi, nếu không phải người giúp việc đứng ở bên cạnh, cô đã sớm lấy tay đẩy ông.
“Ngài ngoan ngoãn nghe lời nào, nếu không tôi sẽ không dẫn ngài ra vườn hoa chơi.” Người giúp việc kiên nhẫn dỗ dành ông, với tình hình hiện giờ của ông không thể cứng rắn, chỉ có thể ngon ngọt dỗ dành.
Có lẽ nghe được hộ lý nói, cảm xúc phức tạp của ông dần dần bình tĩnh lại, hộ lý gỡ từng ngón tay ông ra, giải cứu cho mái tóc củaAn Hân: “Đại thiếu phu nhân, cô không sao chứ?”
An Hân cắn môi, giơ tay lên xoa xoa chỗ đau, tức giận nói: “Cô trông coi kiểu gì vậy? Người điên như vậy sao không nhốt ông ta lại?”
Hộ lý bị vẻ mặt hung dữ của cô hù dọa, kinh ngạc nhìn chằm cô, nói không ra lời.
Nhận thấy mình có hơi quá lời, An Hân vội vàng thu lại tức giận, nhẹ giọng nói: “Tinh thần bác cả vẫn không tốt hơn sao?”
Sửa sang lại quần áo cho Lăng Trọng xong, hộ lý gật đầu một cái, thành thật nói: “Không có gì tiến triển.”
“Ừ.” An Hân miễn cưỡng trả lười, cúi đầu hung dữ lườm Lăng Trọng, trầm giọng nói: “Vậy cô hãy chăm sóc tốt cho bác ấy, không được phép xảy ra chuyện không hay.”
“Vâng ạ.” Hộ lý nhìn thấy cô rời đi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Anh mắt vừa rồi của cô nhìn giống như ăn thịt người.
Đang định cất bước đi tới phòng khách. An Hân lại nghe hai người giúp việc đi ngang qua nói: “Bột lòng trứng trắng trong nhà còn không?”
“Hình như còn.”
“Buổi sáng thiếu gia có hỏi, nếu còn thì đưa cho cậu ấy.”
“Được, vậy tôi sẽ đi lấy cho cô.”
Nghe người giúp việc nói, sắc mặt An Hân biến đổi, vội vàng theo sau.
An Hân đi vào phòng bếp, tất cả mọi người sửng sốt, cô chột dạ cười cười, đảo mắt thấy hộp bột lòng trắng trứng trên kệ, lập tức mím môi cười nói: “Có cách nào rửa sạch được quần áo không, quần áo của tôi bị dính dơ.”
Người giúp việc nhìn thấy quần áo của cô quả thật bị dính vết bẩn, dđl/q'd vội vàng mở tủ chén bát ra, lấy chất tẩy rửa.
Ánh mắt An Hân chợt lóe, giả bộ giơ tay lên giống như vô tình lập tức hộp bột lòng trắng trứng rơi xuống mặt đất. Nắp hộp bung ra, bột bên trong vãi đầy trên mặt đất.
“Trời ơi.” An Hân thốt lên, bối rối nói, “Thật xin lỗi, chân tay tôi thật vụng về, làm đổ đồ rồi.”
Cô giả bộ ngồi xổm xuống, giống như là đi nhặt lon nhưng thật ra là cô đổ toàn bộ bột lòng trắng trứng ra bên ngoài.
Người giúp việc vội vàng khoát tay, nào dám trách tội, “Đại thiếu phu nhân, cô không sao chứ?”
“Cái này bị đổ, ngày mai tôi sẽ cho người đưa tới lon khác.” An Hân mỉm cười ngồi dậy, thấy toàn bộ bột đều nằm trên mặt đất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không cần đưa tới đâu, hiện tại phu nhân không cho phép ăn cái này, trong nhà không ai dùng tới nữa.” Người giúp việc lấy ra cây chổi, tay chân lanh lẹ dọn dẹp sạch sẽ bột dính trên mặt đất.
Ai! Phu nhân không cho dùng bột lòng trứng trắng nữa, thiếu gia cũng không cho dùng.
An Hân nghe người giúp việc nói, đôi mắt dao động. Đồng Niệm không cho dùng nữa, chẳng lẽ cô ta đã phát hiện ra được cái gì sao? Lăng Cận Dương muốn bột lòng trắng trứng, có phải hay không cũng phát giác có gì đó không đúng?
Nghi ngờ đi ra khỏi nhà , nụ cười An Hân âm trầm xuống, chẳng lẽ cô đã để lộ ra sơ hở gì sao?
Sẽ không! Cô làm việc cực kỳ cẩn thận, chắc chắn sẽ không để cho bọn họ phát giác ra cái gì.
An Hân trở lại phòng khách, từ xa nhìn thấy Tiểu Bảo đang ngồi trên đệm, trong tay nắm hộp điều khiển xe hơi, chơi không biết chán.
Yếm ngồi trong xe ăn dặm, vẫn không thể đi ra ngoài cùng chơi với anh trai, vốn dĩ thiên hạ chỉ có một mình cô, nhưng sau khi Tiểu Bảo tới, cô nàng có cảm giá bị thất sủng đôi chút. Thấy mẹ mình chú ý đến anh trai bên người, cô nàng vô cùng mất hứng, đạp đạp bàn chân, “Oa” một tiếng khóc lên.
Đồng Niệm vội vàng quay đầu, nhìn chằm chằm Yếm ngồi trong xe, tiễn đồng đen nhánh dao động. Đứa nhỏ này, mặc dầu tiếng khóc to rõ, nhưng điển hình là có sấm mà không có mưa, trong khóe mắt một giọt nước cũng không có.
Mím môi cười cười, Đồng Niệm cau mày nhìn con gái chằm chằm, trong lòng kinh ngạc. Nhóc con này mới bây lớn đã biết diễn trò, sao này lớn không biết sao nữa?
Nói tới nói lui, Đồng Niệm cũng không để cho con gái khóc rống, mặc dù biết con gái đang diễn trò, nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của con làm cho cô thấy đau lòng.
Ôm Yếm lên, Đồng Niệm mỉm cười, đặt Yếm ở trước ngực, lúc này Yếm đảo mắt nhìn quanh rồi mới dừng khóc.
An Hân đi tới ngồi xuống, nhíu mày nhìn Đồng Niệm ôm Yếm vào trong ngực, nở nụ cười qua loa. Trong lòng cô có chút lo lắng, cẩn thận quan sát vẻ mặt Đồng Niệm, cũng không có gì khác thường.
Chẳng lẽ do cô nghi ngờ, suy nghĩ quá nhiều sao?
An Hân lại ngồi một lát, rồi dẫn Tiểu Bảo rời đi. Đi tới cửa lớn phía ngoài, thời điểm đi ngang qua chiếc lồng nhốt Rella, lại bị nó hung dữ kêu lên.
An Hân theo bản năng lùi về phía sau một bước, ôm Tiểu Bảo lên, bước nhanh ngồi vào bên trong xe.
“Lái xe.” An Hân lo lắng, lạnh giọng bảo tài xế.
Đưa mắt nhìn xe đi xa, Đồng Niệm mới bảo người giúp việc thả Rella ra, nghiêm nghị nói: “Rella ngươi càng ngày càng không ngoan rồi, tại sao có thể chạy về phía chị dâu cắn vậy hả?”
Rella nằm bên chân cô, bộ dáng rất là ngoan hiền, so với vẻ hung dữ vừa rồi cách nhau một trời một vực. Đồng Niệm bĩu môi, cười cảnh cáo: “Về sau còn dám như vậy, tao sẽ đưa mày đi, có nghe không?”
Rella cúi đầu, uất ức nhìn cô, rên rỉ tội nghiệp, “Cô chủ à, người ta chân thành giúp cô, sau cô còn quay ngược lại trừng phạt tôi chứ? Ôi, thật đau lòng mà.”
Nhìn Rella cúi đầu bộ dáng ỉu xìu, Đồng Niệm nhếch môi cười, kêu nó tới, đưa thức ăn cho chó mà nó thích nhất, thở dài nói: “Cưng chìu mày thành hư rồi.”
Rella nhìn thức ăn ngon, mọi thứ đều quên hết, ngoe nguẩy cái đuôi nhỏ ăn ngon lành.
Sau khi rời khỏi Lan Uyển, trong lòng An Hân vô cùng khó chịu, đầu tiên là bị con chó súc sinh ấy khi dễ, sau đó lại biết chuyện bột lòng trứng trắng bị hoài nghi, trong lòng cô có chút lo lắng, tràn đầy thấp thỏm.
Cúi đầu nhìn Tiểu Bảo bên cạnh, ánh mắt An Hân dao động, bảo tài xế: “Đi tới biệt thự nhà họ An.”
Tài xế theo lời, cho xe quẹo cua, lái đến bên ngoài biệt thự.
Đẩy cửa xe ra, An Hân ẩm Tiểu Bảo xuống, tài xế xách theo thuốc bổ cô mua, túi lớn túi nhỏ đi vào.
Bà An nhìn thấy bọn họ, vô cùng vui mừng, mặc dù đi lại không thuận tiện, nhưng vẫn xuống lầu đón bọn họ: “Tiểu Nhã, con không cần mua nhiều đồ như vậy, dđl/q'd những lần trước con mua dì còn chưa có dùng hết.”
An Hân cúi đầu nhìn chân bà, giọng nói đầy vẻ quan tâm: “Lần trước con mua rượu thuốc đến, thím có dùng đúng theo chỉ dẫn không, hiệu quả có tốt không?”
“Tốt vô cùng.” An Mẫu mỉm cười, trên mặt đầy vẻ cảm kích, “Hiện tại buổi tối ít đau nhức hơn, có thể ngủ được nhiều hơn.”
“Vậy tốt rồi.” An Hân thở phào nhẹ nhõm, nhìn chăm chú khuôn mặt của bà, dịu dàng nói: “Vậy lần sau con sẽ mang tới nhiều hơn.”
Bà đặc biệt thương Tiểu Bảo, mỗi lần nhìn thấy cậu là ôm hôn, trong nhà đồ chơi chuẩn bị sẵn cũng không ít. Đặt nhiều đồ ăn ngon trước mặt cậu: “Muốn ăn cái gì thì con cầm lấy đi.”
Tiểu Bảo đi tới bàn trà, thấy có nhiều đồ ăn ngon như vậy, mắt cũng sáng rực lên.
“Thím như vậy sẽ làm hư nó.” An Hân lắc đầu một cái, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Bảo, giọng nói ôn hòa: “Tiểu Bảo không được ăn nhiều đồ ngọt quá, nếu không sẽ bị sâu răng.”
Những đứa bé độ tuổi cậu, hơn phân nữa là thích đồ ngọt, cậu nắm chặt thanh socola trong tay, nhất quyết không buông ra.
An Hân không có cách nào bắt cậu bỏ xuống, không thể làm gì khác hơn là để cho cậu ăn, nhưng bảo người giúp việc trông chừng cậu, không được cho cậu ăn quá nhiều.
Tiểu Bảo vừa ăn vừa chơi, vốn dĩ rất nghe lời, lúc này cũng nổi cáu. Bà An cười cười, chợt đau buồn, vành mắt đỏ lên, nói: “Ai, Nếu An Hân còn sống, dì cũng có cháu ẩm bồng rồi.”
Vẻ mặt An Hân biến đổi, nhìn thấy ánh mắt rưng rưng nước của bà, trái tim như bóp chặt.
Nhìn thấy người giúp việc cùng chơi với Tiểu Bảo vui vẻ, cô bất động thần sắc, đỡ bà ngồi dậy, dịu dàng nói: “Thím, thím mệt không, con đỡ thím lên lầu nghỉ ngơi.”
Tinh thần của bà quả thật không tốt lắm, kể từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, tinh thần của bà cũng trở nên sa sút, bệnh tật triền miên.
Chậm rãi thở dài, chỉ cần nhớ đến chồng và con gái, bà An liền đau đầu. Bà đưa tay nắm lấy mu bàn tay của An Nhã, gian nan cất bước đi lên lầu.
Đỡ bà nằm trên giường, An Hân kéo chăn đắp kín cho bà, lại lấy ly nước ấm đút cho bà uống, “Thím có muốn ngủ một lát hay không?”
“Không cần đâu.” Vẻ mặt bà buồn bã, lúc đầu khuôn mặt có bao nhiêu xinh đẹp, lúc này hiện đầy nếp nhăn: “Thím nhắm mắt lại, trước mắt đều hiện lên hình ảnh của Quốc Bang và Hân Hân.”
Hai tay xuôi bên người nắm chặt lại, An Hân ngẩng đầu lên, nhìn mái tóc hoa râm của bà, trái tim đau nhói.
Đứng dậy đóng cửa phòng, An Hân ngồi bên người bà, cuối cùng không nhịn được nhẹ nhàng gọi: “Mẹ, mẹ không nhận ra con sao?”
Một tiếng mẹ này, khiến bà như bị sét đánh, bà kinh ngạc nhìn người trước mắt, sau một hồi mới vui mừng mà khóc lên: “Hân Hân, Hân Hân của mẹ.”
An Hân đưa tay ôm chặt đôi vai gầy yếu của bà, từng giọt nước mắt lăn xuống nóng bỏng.
“Hân Hân, sao lại là con?” Bà An không dám tin nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mắt, đôi môi nhẹ nhàng run rẩy: “Vẻ bề ngoài của con, sao lại…”
“Mẹ!” An Hân nắm chặt tay của bà, nức nở nói: “Chỉ có như vậy, con mới có thể trở về.” Cô ôm mẹ mình, nhỏ giọng kể cho bà nghe lúc ấy cô bị rơi xuống biển thế nào, tất cả mọi chuyện.
An Mẫu nghe con kể, nước mắt không ngừng rơi trên mặt, bà nắm chặt tay con gái, cuối cùng có thể thấy một tia hy vọng.
Hiện tại mẹ cô cực khổ không nơi nương tựa, mà cô lại không thể canh giữ bên cạnh, loại cảm giác này đau khổ như sinh ly tử biệt, đều là do một tay con tiện nhân kia gây ra.
An Hân híp mắt, đôi môi đỏ mọng mím chặt, dđl/q'd trong lòng cô hận ý thiêu đốt mãnh liệt, toàn thân phát ra vẻ lạnh lẽo kinh người.
Ngày họp hội đồng cổ đông của Lăng Thị cũng sắp đến, Lăng Cận Dương mỗi ngày đều đi sớm về trễ. Cuộc họp Hội đồng quản trị mỗi năm đối với một tập đoàn mà nói là một chuyện lớn, lo sợ mọi người quấy rối, sẽ mượn cơ hội sinh sự.
Lăng Cận Dương chỉ có thể phòng ngừa rắc rối phát sinh, mỗi ngày đều cùng Mục Duy Hàm làm việc rất chăm chỉ.
Hiện tại Đồng Niệm không giúp được gì, chỉ có thể cố gắng chăm sóc việc trong nhà cho tốt, không để cho anh phân tâm. Mỗi đêm cô đều nấu canh, sau đó đặt trong hộp giữ nhiệt, chờ anh về nhà uống.
Ánh bình minh hơi lộ ra, Lăng Cận Dương khẽ động người, theo bản năng chạm tay về phía người bên cạnh, nhưng khi chạm tay cảm giác trống không, anh mở mắt nhìn về phía người bên cạnh, quả thật không có ai.
Trong chăn vẫn còn có hơi ấm, hiển nhiên là cô xuống giường cũng không bao lâu.
Duỗi lưng một cái, Lăng Cận Dương nghĩ chắc cô xuống lầu chuẩn bị bữa ăn sáng. Mấy ngày gần đây, Đồng Niệm đều muốn tự tay mình chuẩn bị bữa ăn sáng cho anh.
Thật ra anh cũng biết khoảng thời gian này có hơi lạnh nhạt với cô, nhưng mà không có cách nào. Chuyện của công ty quá nhiều, chỉ cần anh sơ sót, có thể sẽ để cho người có tâm tư thừa cơ hội chiếm lấy.
Vén chăn lên xuống giường, Lăng Cận Dương đi tới giường con gái, thấy con gái đã mở mắt, đang nằm mút ngón tay của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, nhìn vô cùng đáng yêu.
Cúi người ôm con gái lên, anh cúi đầu hôn lên mặt con gái, da thịt non mềm của con, làm cho anh hết sức cẩn thận, “Yếm phải ngoan ngoãn nghe lời, đợi qua mấy ngày nữa, ba sẽ dẫn con và mẹ đi chơi, được không?”
Yếm giống như có thể nghe hiểu được lời ba nói, ngẩng cái đầu nhỏ, vui mừng quơ tay múa chân, cái miệng nhỏ nhắn cũng không nhàn rỗi, ê ê a a.
Lăng Cận Dương mỉm cười đặt con xuống giường rồi đi rửa mặt, thay quần áo xong mới ôm Yếm lên, hai ba con cùng nhau đi xuống lầu.
Nghe mùi trứng chiên, Lăng Cận Dương bước vào phòng bếp, cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt Đồng Niệm, mỉm cười nói: “Thơm quá!”
Đồng Niệm cũng mỉm cười, nhón chân lên hôn lên mặt anh một cái, “Anh ôm con ra ngoài đi, khói sẽ làm sặc con ấy.”
Lăng Cận Dương ôm con gái giơ qua, để khuôn mặt của con gái có thể chạm vào khuôn mặt Đồng Niệm, vẻ mặt anh đầy dịu dàng: “Yếm, chúng ta đi ra bên ngoài chờ thôi.”
Trong lúc nói chuyện, anh muốn xoay người, nhưng lại giống như nghĩ đến cái gì, nắm lấy cằm Đồng Niệm, nâng mặt của cô lên, anh nhanh chóng cúi đầu, hôn lên môi của cô.
Đồng Niệm không kịp chuẩn bị, bị anh hôn lén, đến khi anh buông ra, cô thở hổn hển, môi cũng đã sưng đỏ lên.
Lăng Cận Dương cuối cùng cũng thỏa mãn, ôm con gái tiêu sái đi ra ngoài với bộ dáng vô cùng hả hê.
Nghe thấy mùi khét, Đồng Niệm giật mình, vội vàng tắt lửa nhưng cái chảo trứng chiên đã cháy đen rồi không thể ăn được nữa.
Đồng Niệm bĩu môi, vứt bỏ trứng gà chiên, không còn cách nào khác đành phải chiên lại.
Bận rộn cả biểu, bữa ăn sáng cuối cùng cũng làm xong. Đồng Niệm bưng đĩa đi ra ngoài, bưng bánh mì nướng đã nướng và trứng chiên lên bàn, “Có thể ăn được rồi.”
Yếm nằm trong xe em bé, Lăng Cận Dương ngồi trong ghế nhìn chằm chằm màn hình xem tivi, Đồng Niệm ngẩng đầu nhìn anh một cái, mỉm cười nói: “Ông xã, xem cái gì chăm chú vậy?”
Lời của cô vào tai, Lăng Cận Dương cầm hộp điều khiển tivi, điều chỉnh âm lượng lớn hơn.
Đồng Niệm cả kinh, ngước mắt nhìn lên màn hình TV, chỉ nghe người dẫn tin tức nói liên tục: “Mấy ngày trước đây, có người cung cấp hình ảnh, chủ tịch của một tập đoàn qua đêm tại khách sạn, người vợ không hài lòng với người thứ ba kia nên dẫn theo bạn thân tới khách sạn bắt gian, xung đột kịch liệt…”
Sắc mặt Đồng Niệm đại biến, cô nhíu mày nhìn về phía Lăng Cận Dương, chỉ thấy anh mím môi, đôi mắt thâm thúy lạnh như băng.