Yêu Giả Cưới Thật

Chương 152: Khách sạn (Phần 1)




Editor: Nguyen Hien.

Tại quán bar Mê Sắc.

Nơi này là chỗ ăn chơi cao cấp vào ban đêm ở thành phố Duật Phong, cuộc sống về đêm của mọi người bây giờ mới chính thức bắt đầu.

Sàn nhảy ở lầu một tiếng nhạc chói tai, ánh đèn sân khấu ở bốn phía lúc sáng lúc tắt. 

Quán bar này rất đắt đỏ, những người đến nơi này chơi đùa đa số đều là con nhà quyền quý. Một đêm ở đây, vung tiền như rác là chuyện bình thường.

Đám người ồn ào lắc lư theo tiếng nhạc sôi động, phóng thích những đè nén trong lòng. Đây là nơi đến phát tiết tinh thần, bên trong là một bức tranh ăn chơi đàn điếm vô cùng thối nát.

Trước quầy bar hình tròn trong suốt được làm bằng thủy tinh, ẩn sâu bên trong là ánh đèn màu không ngừng biến hóa vô cùng hấp dẫn.

“Lăng thiếu, ngài không đi phòng bao sao?” Quản lý nhìn thấy Lăng Cận Dương, nhanh chóng bước tới hỏi thăm. Vị đại gia này, trước kia mỗi lần đến sẽ dành riêng cho anh một phòng.

Lăng Cận Dương phất tay, ý bảo anh rời đi. Động tác này tỏ ý chán ghét, đôi tai muốn được thanh tịnh.

Sắc mặt anh không được tốt, quản lý không dám nói nhiều, sau khi nhỏ giọng dặn người bán rượu không được chậm trễ, liền lùi đi ra xa, không quấy rầy nữa.

Xung quanh tràn ngập các loại mùi hương, nào là mùi rượu, mùi nước hoa, còn có cả mùi khói thuốc lá.

Lăng Cận Dương bưng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn ly Vodka, rượu mạnh vào miệng cay nồng, làm cho mày anh khẽ nhíu lại. Lúc để ly xuống, chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của anh sát qua mép ly, cuốn theo từng trận tê dại.

Cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong ngón tay mình, môi Lăng Cận Dương chậm rãi mím chặt, ánh mắt vẻ mặt lạnh lùng xuống. Kể từ sau khi kết hôn, không biết đã bao lâu anh chưa đến chỗ này? Cũng đã lâu anh không có về nhà muộn, mỗi ngày đều về đúng giờ ăn cơm.

Cuộc sống theo nề nếp đã dần dần thay thế những thứ mà trước đây anh không kiềm chế được. Mỗi ngày anh đều nóng lòng về nhà, đơn giản chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của vợ.

Trước đây chỉ có mỗi khuôn mặt tươi cười của vợ, dđl/q"d hiện tại đã có thêm khuôn mặt tươi cười của con gái.

Lăng Cận Dương ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm người bán rượu, trầm giọng nói: “Dạo này Quyền thiếu gia có tới không?”

Người bán rượu rót cho anh ly Vodka, cung kính đẩy trước mặt anh, cười nói: “Không có, rất lâu rồi Quyền thiếu gia không có tới ạ.”

Nghe vậy, Lăng Cận Dương bưng ly rượu lên một lần nữa, uống một hơi cạn sạch. Nhìn đi, người thích ăn chơi như Quyền Yến Thác cũng không chịu ra ngoài, buồn bực ở nhà dụ dỗ vợ, có thể thấy được những người phụ nữ này, con mẹ nó đều là kẻ gây tay họa.

Uống 1 lúc mấy ly rượu, Lăng Cận Dương có xu hướng say, vì thế lúc cho thêm rượu người bán rượu vụng trộm pha loãng ra mới dám đưa cho anh.

Cho dù tửu lượng anh có mạnh như thế nào đi nữa, uống liên tiếp mấy ly như vậy, người cũng sẽ say.

Phía cầu thang xoắn ốc đối diện quầy rượu, đi tới là mấy cô gái xinh đẹp. Trầm Bái Ny cùng bạn tới chơi, cô nhìn thấy ở quầy bar có một bóng người quen thuộc, cả người cứng đờ.

"Bái Ny?"

Nghe tiếng bạn gọi vang bên tai, sau khi Trầm Bái Ny lấy lại tinh thần, cô cười lấy lệ nói: “Các cậu chơi trước đi, mình đột nhiên có chuyện đột xuất.”

Bạn bè cô mọi người cùng cười lên, nói ở trong phòng trên lầu đợi cô.

Sau khi nhìn thấy mọi người đi khỏi, Trầm Bái Ny mới xoay người xuống lầu, đi về phía người đàn ông đang say rượu.

“Cận Dương?” Kéo ghế cao ngồi xuống, Trầm Bái Ny đè tay của anh lại, suốt ruột nói: “Anh đừng uống nữa.”

Không thích người khác đụng vào mình, Lăng Cận Dương quét ánh mắt hung dữ nhìn. Sau khi nhì rõ người bên cạnh, ánh mắt lúc này mới hòa hoãn xuống, hờ hững rút tay về.

Bất chợt nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh, Trầm Bái Ny sợ hết hồn. Người đàn ông này ánh mắt có lực gây sát thương rất lớn, cuồn cuộn như biển băng, nhìn mà lòng người phát run.

“Anh đừng uống nữa.” Thu lại đáy lòng dậy sóng, Trầm Bái Ny mím môi, nhắm mắt khuyên anh: “Sao anh lại ở đây một mình vậy?”

Lăng Cận Dương không hề nhúc nhích, anh bưng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn, không nói lời nào cũng không có vẻ mặt gì.

Nhìn sắc mặt yên tĩnh của anh, Trầm Bái Ny im lặng ngay lập tức, gọi thức uống ngồi yên tĩnh bên cạnh anh, không hề khuyên anh nữa.

Cho đến khi anh nằm gục trên quầy bar, đầu óc mơ hồ không còn biết gì nữa, Trầm Bái Ny mới ngăn người bán rượu lại, móc bóp ra trả tiền, sau đó đỡ anh, khó khăn đi ra khỏi quán bar.

Đi ra khỏi cửa chính của Mê Sắc, Trầm Bái Ny đỡ Lăng Cận Dương lên xe mình. Cô thở hổn hển trở lại vị trí của tài xế, cúi đầu hỏi người bên cạnh: “Muốn em đưa anh về nhà không?”

Hai mắt Lăng Cận Dương khép chặt, dđl/q"d giống như đã ngủ say, cũng không có trả lời câu hỏi của cô.

Tiến sát lại gần khuôn mặt anh, Trầm Bái Ny có thể nghe thấy được mùi hương mát lạnh thuộc về anh, cô nhếch môi cười, ánh mắt lóe lên một chút tinh quang.

Trầm Bái Ny khởi động xe lái xe đi, cô cũng không có lái xe về Lan Uyển, cũng không có về nhà mình, mà là đi khách sạn.

Sau khi đăng ký khách sạn, Trầm Bái Ny nhờ phục vụ đỡ Lăng Cận Dương trở về phòng. Cô đưa phục vụ tiền boa, phục vụ cao hứng nhiệt tình đóng cửa phòng lại rồi rời đi.

Cả đoạn đường bị giày giò, trên trán cô đổ đầy mồ hôi. Cô cởi áo khoác ra, xoay người đi vào phòng tắm lấy khăn nóng ra.

Trên chiếc giường lớn dành cho hai người, dra giường màu trắng không dính một hạt bụi. Trầm Bái Ny ngồi ở bên giường, cúi đầu nhìn người đàn ông trên giường, ánh mắt chứa đầy yêu thương.

Tại sao anh muốn đi đến quán bar uống rượu? Tại sao khuya như vậy vẫn chưa về nhà?

Chẳng lẽ giữa anh và Đồng Niệm thật sự giống như lời An Nhã nói, không có tình cảm sao?

Chán nản thở dài, Trầm Bái Ny giơ tay lên dặm khăn lông nóng lên khuôn mặt tuấn tú của anh. Động tác của cô vô cùng êm ái, mang theo sự yêu thương quý trọng.

Giơ tay lên mở nút áo ở cổ anh ra, Trầm Bái Ny thở phào nhẹ nhõm, cô bưng tới một ly nước ấm, cho anh uống vài ngụm. Chăm sóc người say rượu không hề đơn giản, thật may Lăng Cận Dương chỉ ngủ, không có làm loạn.

Chỉnh đèn trên đầu giường lại, Trầm Bái Ny nhìn Lăng Cận Dương ngủ say, trong lòng tràn ngập cảm xúc. Khuôn mặt thân quen này, mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của cô, nhiều năm như vậy chưa bao giờ gián đoạn.

Cố Diệp? Lăng Cận Dương?

Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, từng hình ảnh không ngừng xuất hiện trước mắt Trầm Bái Ny, cô càng nghĩ đến, tâm trí dần dần hỗn độn lên. Người cô yêu là Cố Diệp, nhưng người đàn ông trước mắt này là anh trai của Cố Diệp, cô lại không có cách nào kiềm chế.

So sánh với tính cách ôn hòa của Cố Diệp thì Lăng Cận Dương có tính cuồng vọng, lãnh khốc và bá đạo, càng có thể dễ dàng bắt giữ trái tim của phụ nữ.

Trầm Bái Ny nhếch môi cười, ngón tay nhỏ nhắn không nhịn được nâng lên, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt lạnh lùng của anh. Cô thích người đàn ông trước mắt này, cũng không phải bởi vì anh giống Cố Diệp.

Cô thích người đàn ông này, Lăng Cận Dương cùng Cố Diệp không có liên hệ với nhau.

Ánh mắt Trầm Bái Ny dao động, nhìn thấy anh nhíu chân mày, chỉ cảm thấy đau lòng. Cô không muốn anh đau lòng, không muốn anh cực khổ. Những gì Đồng Niệm cho anh cô cũng đều có thể cho, hơn nữa so với cô ta còn nhiều hơn.

Hai nhà họ Hàn và Lăng có ân oán sâu nặng, đã sớm không có hóa giải. Hiện tại bên nhà coi như hài hòa, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày sẽ bộc phát. Lăng Cận Dương cũng chỉ là người đứng giữa, cố gắng duy trì nhưng anh có thể duy trì được bao lâu?

Giấy cuối cùng không thể gánh nổi lửa, tình cảm hiềm khích có thể duy trì được bao lâu?

Nghĩ đến đây, tâm tình yên tĩnh của Trầm Bái Ny sung sướng, cô không kiềm chế được cúi mặt xuống, dịu dàng gọi: “Cận Dương, Cận Dương…”

Hình như nghe thấy có người kêu mình, Lăng Cận Dương từ từ mở mắt, tầm mắt anh mê ly, nhìn chằm chằm người trước mặt, ánh mắt sắc bén thản nhiên: “Cô là ai?”

Giọng nói của anh nhẹ nhàng, lơ đãng lộ ra vẻ cô đơn, khiến trái tim cô nhói một cái. Anh một lần nữa nhắm mắt lại, nửa điểm đáp lại cũng không có.

Thu lại ánh mắt mất mác, cô lấy chăn đắp kín lại cho anh, cầm điện thoại nhắn tin cho anh mình, nói cho anh biết tối nay không về nhà.

Đưa Lăng Cận Dương từ quán bar tới khách sạn, Trầm Bái Ny thấy kiệt sức, cô đứng dậy đi tới phòng tắm, cả người đầy mùi rượu, cô không thể chịu được.

Một chiếc BMW màu đỏ lái đến đậu phía bên ngoài Lan Uyển, “Tin tin tin”. Tiếng kèn vang lên, thất tỉnh thần người.

Mở cửa xe ngồi vào, Đồng Niệm quay đầu nhìn chằm chằm người bên cạnh, vẻ mặt áy náy: “Đã trễ thế này, cậu không cần phải tới.”

“Không đến sao được?” Sở Kiều trầm mặt nổ máy xe, lái xe xuống núi: “Một mình cậu đi tôi cũng không yên lòng.”

Đồng Niệm nhẹ nhàng cười một tiếng, trong lòng cảm động. Thật ra thì có cái gì không yên lòng chứ, cô chỉ là đi tìm chồng của mình mà thôi. Dù có tìm vòng vo thế nào thì lúc trở về cũng là chồng của cô.

Lái xe đến bên ngoài khách sạn, Sở Kiều sau khi tắt máy xe dẫn Đồng Niệm đi vào. Cô một mình tiến đến quầy rượu, cũng không biết nói gì, dđl/q"d vốn dĩ là thông tin bảo mật của khách hàng nhưng cũng bị cô truy hỏi ra.

Sau khi hỏi được tin tức, Sở Kiều dẫn Đồng Niệm, hai người cùng đi vào thang máy.

Nhìn con số màu đỏ không ngừng biến đổi trong thang máy, sắc mặt Đồng Niệm dần dần trắng bệch, đôi môi đỏ thắm cũng bị cô hung hăng cắn chặt.

“Đừng khẩn trương.” Sở Kiều nắm lấy tay Đồng Niệm, thấy bàn tay Đồng Niệm lạnh toát, đáy lòng hung hăng nhéo một cái. Chẳng lẽ vận mệnh của phụ nữ, điều giống như thế này sao?

Không!

Sở Kiều nắm chặt tay Đồng Niệm, gò má xinh đẹp lạnh như băng: “Niệm Niệm, cậu không cần phải đối xử với chính mình như thế! Cũng chỉ là đàn ông thôi mà, đàn ông trên khắp thế giới này đếm không hết, nếu anh ta chưa đủ tốt, đổi một người khác là được.”

Quay đầu nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của Đồng Niệm, Sở Kiều giơ tay lên xoa đầu Đồng Niệm, giọng nói dịu dàng: “Phụ nữ phải làm cho bản thân luôn tươi mới, cậu có đủ tư cách.”

Trở tay cầm lấy tay Sở Kiều, Đồng Niệm mỉm cười, ánh mắt có chút mông lung: “Thật sự có thể đổi sao?”

Nghe Đồng Niệm hỏi, ánh mắt lạnh lẽo của cô cũng dao động. Cô mím môi, cúi đầu, trái tim một hồi gợn sóng. Đúng vậy? Thật sự có thể đổi sao? Cái vấn đề này trong lòng cô cũng khó giải thích được.