Editor: Nguyen Hien.
Ngủ đến nửa đêm, Đồng Niệm bị cơn đau bụng làm cho tỉnh giấc.
Đánh thức người đàn ông bên cạnh, sắc mặt Đồng Niệm có chút trắng bệch, trên trán rỉ mồ hôi. Cô cắn môi, giọng khàn khàn: “Ông xã, em đau bụng.”
Lăng Cận Dương ngồi bật dậy, mặc dù mới vừa rồi anh còn ngủ say, lúc này ngồi dậy, đầu óc anh vẫn tỉnh táo. Anh mở đèn trên đầu giường, quay đầu nhìn chằm chằm Đồng Niệm, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại thế này? Có phải do em thức ăn đã hết hạn hay không? ”
Đặt tay lên bụng, Đồng Niệm lắc đầu một cái, nghĩ thầm trước khi đi ngủ chỉ ăn qua mấy cái bánh quy, uống một ly nước chanh, cũng không có ăn thêm bất cứ cái gì khác, cũng không có ăn thức ăn hết hạn.
Từng cơn đau bụng đánh tới, cũng không phải rất đau, nhưng co bóp khó chịu. Cô thở dốc một hơi, nhìn chằm chằm Lăng Cận Dương ngồi bên cạnh, hơi tức giận nói: “Đều tại anh hết, trước khi ngủ anh dùng sức quá mạnh, làm em đau muốn chết.”
Đồng Niệm vén chăn lên bước xuống giường, đi tới phòng vệ sinh, lúc đi ra, sắc mặt so với khi vào có dịu đi một chút. Có ra một ít máu, cô không có nghĩ nhiều, cho rằng kỳ kinh nguyệt tới.
Lăng Cận Dương từ dưới lầu bưng lên một ly nước ấm, đưa tới tay cô, dịu dàng nói: “Đi thôi, chúng ta đi bệnh viện khám một chút xem.”
Cầm cái ly uống hết mấy ngụm nước, Đồng Niệm cảm thấy bụng thoải mái hơn nhiều, cô bĩu môi, lười biếng nói: “Không cần, là kỳ kinh nguyệt tới.”
Nghe vậy, Lăng Cận Dương thở phào nhẹ nhõm, anh ôm chầm lấy người bên cạnh, thuận miệng nói: “Tháng này, hình như kinh nguyệt em đến chậm hơn rất nhiều.”
Đồng Niệm ngẩn người, nghĩ đến lời anh nói, sắc mặt có chút u ám. Lúc trước vì chuyện của Đồng Tâm, cô quên mất chuyện này, giờ tính toán ngày lại thì kỳ kinh nguyệt đến chậm hơn so với bình thường khoảng chừng 10 ngày.
Theo lý mà nói, cũng đâu có trễ nhiều như vậy chứ.
Bụng lại bắt đầu đau lên từng trận, đôi mắt Đồng Niệm lóe sáng, trong đầu nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt tù từ biến hóa. Cô nhìn chằm chằm Lăng Cận Dương, không chắc chắn hỏi: “Ông xã, nếu như không phải là kỳ kinh đến thì là…?”
“Hả?” Lăng Cận Dương không hiểu rõ lời của cô, anh quay đầu nhìn lên lịch bàn một chút, trong lòng không khỏi trầm xuống, lan tràn ra một cảm giác kỳ quái. Anh hình như cũng nghĩ đến cái gì, vội vàng cầm quần áo bên cạnh mặc cho cô, ôm cô lên, lái xe đi tới bệnh viện.
Mặc kệ có phải hay không, phải đi bệnh viện kiểm tra.
Trong buồng xe an tĩnh, một tay Đồng Niệm ôm bụng, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng. Cô cắn chặt môi, trái tim đau nhói từng cơn, làm cho hốc mắt cô đỏ lên, chóp mủi ê ẩm.
Dùng sức nắm chặt tay của cô, Lăng Cận Dương vừa lái xe vừa an ủi: “Em đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Đạp mạnh chân ga, trong vòng 15 phút, Lăng Cận Dương đã lái xe đến bệnh viện. Anh mở cửa xe, cẩn thận ôm lấy cô, chạy nhanh tới phòng khám.
Buổi tối, bác sĩ trực không tính là nhiều, bác sĩ phụ trách cấp cứu sau khi nghe bọn họ giải thích, vội vàng viết giấy, bảo Đồng Niệm đi siêu âm.
Rất nhanh sau đó, kết quả siêu âm đã có, sau khi bác sĩ nhìn kết quả, trên mặt hiện lên nụ cười: “Vợ cậu đang mang thai.”
Sắc mặt Lăng Cận Dương cứng đờ, cả người ngơ ngác, cả buổi cũng không nói nên lời.
Đồng Niệm thì ngược lại, bình tĩnh hơn chút, trầm giọng hỏi bác sĩ, “Bao lâu rồi ạ?”
Bác sĩ nhìn kết quả kiểm tra, kinh nghiệm nói cho cô biết: “Được 40 ngày rồi.”
Nghe được câu trả lời, Đồng Niệm không nhịn được cúi đầu cười. 40 ngày, đây không phải là thời gian mê loạn của buổi tối kia sao, dđl/q"d bảo bối này tới thật là trùng hợp, tâm tưởng sự thành mà.
“Bụng còn đau không?” Bác sĩ bảo Đồng Niệm nằm trên giường, làm kiểm tra cho cô.
Đồng Niệm lắc đầu một cái, nói đúng sự thật: “Đỡ đau hơn rất nhiều rồi.”
Bác sĩ thấy cô có ra chút máu, lại nhìn thấy bọn họ đêm khuya chạy đến bệnh viện, nhất thời sáng tỏ. Bà viết đơn thuốc, đồng thời dặn dò với đôi vợ chồng trẻ bọn họ: “Thời kỳ đầu mang thai cấm làm chuyện sinh hoạt vợ chồng, người chồng cần phải khắt chế, bằng không sẽ không tốt đối với người vợ và đứa bé.”
"Phốc......"
Đồng Niệm nhìn sắc mặt xấu hổ của Lăng Cận Dương, không nhịn được cười trộm. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô thấy anh có vẻ mặt xấu hổ như vậy.
Nhận lấy đơn thuốc, Lăng Cận Dương ngẩng đầu nhìn Đồng Niệm đang cười trộm, cũng không có nói chuyện, đi thẳng lấy thuốc.
Tiêm một mũi thuốc dưỡng thai, bác sĩ quan sát một lát, thấy Đồng Niệm không còn ra máu nữa, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm: “Về nhà phải nằm tịnh dưỡng 1 tuần lễ, không được làm việc nặng.”
Ngược lại, bác sĩ dừng tầm mắt trên mặt Lăng Cận Dương, nhẫn tâm nói: “Chuyện sinh hoạt vợ chồng tuyệt đối nghiêm cấm.”
Về một điều này, Đồng Niệm giơ hai tay hai chân tán thành.
Lăng Cận Dương không biết phải làm gì, đành cúi đầu, miễn cưỡng cho qua, sau đó ôm lấy Đồng Niệm, xoay người rời khỏi bệnh viện.
Lái xe về đến nhà, trời đã tờ mờ sáng. Đặt Đồng Niệm nằm trên giường trong phòng ngủ, Lăng Cận Dương ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm cô, giọng nói lạnh như băng: “Em cười đủ chưa?”
“Ha ha ha…” Đồng Niệm mở miệng cười, vùi mặt vào trong ngực anh, mè nheo, dịu dàng nói: “Ông xã, chúng ta có con rồi, anh có vui không?”
Vui không?
Lăng Cận Dương chau mày lại, không khỏi suy nghĩ. Kể từ khi bác sĩ thông báo, cánh tay của anh luôn khẽ phát run. Đoạn đường từ bệnh viện về đến nhà, trong lòng cũng có một loại cảm xúc kích động tràn đầy không nói được, cái này có được xem là vui không?
Từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, Đồng Niệm nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của anh, không nhịn được cười ra tiếng: “Anh xem anh kìa, vui mừng đến ngớ ngẩn rồi, anh muốn cười thì cười đi, miệng mở lớn như vậy làm gì?”
Nghe cô nói như vậy, Lăng Cận Dương mới ý thức được ánh mắt không ổn của mình, anh lấy chăn đắp lại cho cô, để cho cô nằm yên trên gối: “Em ngủ một chút đi, giày giò em một đêm cũng mệt rồi.”
“Em không mệt.” Vào lúc này tinh thần Đồng Niệm rất tỉnh táo, nhìn không ra vẻ mệt mỏi trên mặt chút nào. Tin tức tốt như vậy làm cho vẻ mệt mỏi của cô vọt tới chín tầng mây.
Lăng Cận Dương khe khẽ thở dài, dđl/q"d cúi đầu hôn lên miệng của cô một cái, cười nói: “Bụng em còn đau không?”
“Hết rồi.” Lấy bàn tay của anh đặt lên bụng mình, hai mắt Đồng Niệm dao động, vẻ mặt dịu dàng: “Anh cảm thấy sao? Con của chúng ta đang ở trong bụng em.”
Lòng bàn tay dán chặt vào cái bụng ấm áp của cô, chiếc bụng bằng phẳng vẫn chưa có nhô lên, nhưng Lăng Cận Dương lại có cảm giác quái dị, từng luồng nhiệt nóng từ bàn tay anh nhanh chóng lan truyền ra khắp cơ thể, mang theo nhiệt độ cực nóng như muốn hòa tan anh.
Từ từ cúi mặt xuống, đôi mắt Lăng Cận Dương sáng quắc nhìn chằm chằm bụng cô, đôi mắt thâm thúy thoáng qua rất nhiều loại cảm xúc, cuối cùng cũng biến thành một loại nhu tình.
Đặt môi lên bụng của cô, Lăng Cận Dương cẩn thận hôn, cười nói: “Nhóc con, chào mừng con đến trên đời này.”
Đồng Niệm vẫn không nhúc nhích, theo dõi từng cử động của anh, trong lòng tràn đầy ấm áp. Đồng Niệm đưa tay ôm chặt bả vai anh, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Bảo bảo, mẹ cũng chào đón con.”
Giơ tay kéo áo che bụng cô lại, Lăng Cận Dương mím môi cười, thu liễm lại cảm xúc trong đáy lòng, xoay người xuống lầu bưng lên một ly sữa nóng, giơ lên trước mặt cô: “Uống!”
Trước kia đã không thích uống, hiện tại nghe thấy mùi vị này, Đồng Niệm còn cảm thấy khó chịu hơn. Nhưng bác sĩ dặn dò, phải uống những thức uống được chế phẩm từ sữa, đối với đứa bé sẽ tốt hơn, cho nên cau mày nhận lấy ly sữa từ anh, lấy tay bịt mũi, ép mình uống hết.
Lăng Cận Dương nhìn bộ dáng tức cười của cô, khuôn mặt từ từ tràn ra nụ cười. Vừa nhận lấy ly sữa cô đã uống hết, đã nghe giọng nói chán ghét của cô: “Anh nhanh chóng đem đi chỗ khác đi.”
Để cái ly qua một bên, Lăng Cận Dương lấy ra một viên mứt quả mơ đã chuẩn bị trước đó, đưa cho cô: “Em ăn một viên đi?”
“Woa!” Đồng Niệm vui mừng nhìn anh, nhận lấy viên mứt trong tay anh, xé bao ra vội vàng ném vào trong miệng, mới có thể đè cảm giác buồn nôn xuống: “Sao anh biết em muốn ăn cái này?”
Lăng Cận Dương ôm chặt bả vai cô, ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng cười: “Bản thân anh tự biết.”
Tựa ngực vào trong mặt anh, dđl/q"d Đồng Niệm lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, cả người ấm áp.
“Anh cũng ngủ một chút đi?” Đồng Niệm ôm chặt eo của anh, có chút mơ hồ nói.
Lăng Cận Dương vén chăn lên, giữ nguyên quần áo nằm xuống bên cạnh cô, dịu dàng nói: “Em ngủ đi, anh nhìn em ngủ.”
Đồng Niệm gật đầu một cái, nhếch môi cười, cảm giác an tâm làm cho cả người cô từ từ thả lỏng xuống. Cô rất nhanh chóng ngủ say, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhỏ.
Giơ tay lên đắp chăn lại cho cô, Lăng Cận Dương nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ. Tối hôm qua mặc dù không ngủ được, thế nhưng tin thần của anh rất phấn khởi, không cảm thấy mệt mỏi. Quả nhiên khi người ta gặp chuyện vui, tinh thần luôn thoải mái.
Hiện tại Đồng Niệm đã biến thành phụ nữ có thai. Lăng Cận Dương cũng không dám để cho cô vất vả, bác sĩ cũng dặn dò bảo cô nghỉ ngơi một tuần. Sau khi anh dặn dò cẩn thận cho người giúp việc, liền lái xe đến công ty đi làm.
Tất cả nhân viên Lăng thị, phát hiện ra tâm tình của anh hôm nay đặc biệt tốt, nhìn thấy ai cũng cười, thậm chí có nhân viên làm sai, cũng được anh bỏ qua, không có rầy la hay trách phạt.
Mặc dù Mục Duy Hàm nhìn thấy vẻ mặt của anh có hơi khác thường, thừa dịp công việc có chút rãnh rỗi, từ xa đã nhìn thấy anh ngồi trong ghế cười khúc khích: “Chuyện gì vậy, từ sáng tới giờ cậu luôn cười là sao?”
Nhìn thấy anh, Lăng Cận Dương kéo người trước mặt, khuôn mặt tuấn tú khẽ nâng lên: “Duy Hàm, tôi sắp làm ba rồi.”
Mục Duy Hàm có chút kinh ngạc, sau đó mím môi cười, giơ tay lên vỗ vai anh, “Chúc mừng hai người.”
"Cám ơn!"
Về đề tài sinh con, đối với đàn ông bọn họ tự nhiên là đề tài trọng tâm. Đợi đến khi Mục Duy Hàm rời đi, đôi mắt sắc bén của anh lóe sáng, anh kéo ngăn kéo lấy điện thoại ra, cầm điện thoại lên, gởi thông báo đến từng số một.
Người đàn ông đưa lưng về phía ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn tú thâm thúy, thời điểm anh mím môi cười, môi mỏng tràn ra đường cong đặc biệt mê người.
Gần tối về đến nhà, Lăng Cận Dương lên lầu trở lại phòng ngủ. Cửa phòng hé mở, đứng ở bên ngoài có thể nghe được người bên trong đang nói chuyện điện thoai, chỉ là giọng nói của cô không được coi là vui.
Nghe tiếng bước chân của anh, Đồng Niệm trừng mắt nhìn, đôi môi hơi mấp máy nhẹ, nhưng cũng không nói lời nào.
Lăng Cận Dương đi tới bên giường ngồi xuống, thấy vẻ mặt cô không vui, lập tức cau mày hỏi: “Ai chọc em không vui vậy?”
“Anh!” Đồng Niệm híp mắt nhìn anh, giọng nói âm trầm: “Những người thân bạn bè anh đều nhắn tin nói cho họ biết.”
Đôi mắt Lăng Cận Dương dao động, lập tức hiểu được, anh mím môi cười, vẻ mặt ôn hòa: “Ừ, bác sĩ bảo điện thoại di động có tia bức xạ, không để cho em gọi điện thoại.”
“Vậy em có thể cùng điện thoại bàn gọi mà.” Đồng Niệm giận dữ, giơ tay lên đánh lên ngực anh: “Lăng Cận Dương, anh thật đáng ghét, chuyện như vậy nếu có thông báo phải là em chứ.”
Lăng Cận Dương vội vàng nắm chặt tay cô lại, một tay ấn cô vào trong ngực, “Cẩn thận đứa nhỏ.”
Anh vừa nói xong, người trong ngực lập tức yên tĩnh lại, đặc biệt nghe lời, đặc biệt ngoan ngoãn tựa vào đầu vai anh: “Ôi đáng ghét chết đi được, em cũng muốn khoe khoang một chút.”
Lăng Cận Dương mím nhẹ môi, sâu thẩm trong đôi mắt hơi lóe sáng. Con của anh thì dĩ nhiên anh phải khoe, ra tay trước thì chiếm lợi thế.
Lấy tay cầm quần áo phòng chóng tia bức xạ mua được, Lăng Cận Dương nhẹ nhàng mặc cho cô, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, lần sau nhất định anh sẽ để cho em khoe.”
Lần sau?!
Đồng Niệm trừng mắt, hung dữ nhìn anh. Người đàn ông này thật là đáng ghét, một gậy đã đẩy cô đi xa, còn tìm cách đẩy chuyện này ra lần sau.
Nhìn thấy cô sắp tức giận lần nữa, Lăng Cận Dương nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô, ôm cô đi xuống lầu dưới: “Tối nay em muốn ăn gì? Anh làm hoành thánh cho em ăn chịu không?”
Mấy ngày nay ăn uống không ngon miệng, nghe anh nói nấu hoành thoáng, cuối cùng Đồng Niệm cũng mỉm cười, dđl/q"d giơ tay lên vòng chắc cổ của anh, yêu cầu nói: “Em muốn ăn 3 món nhân.”
“Được!” Lăng Cận Dương ôm cô xuống lầu, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười mê người: “ Hiện tại em là người lớn nhất.”
Cuối cùng thở phào một hơi, Đồng Niệm ngồi ở trong ghế, đắc ý chỉ huy người đàn ông đối diện, cuối cùng trong lòng thăng bằng trở lại.