Giữa màn đêm mờ mịt, một đôi mắt sáng rỡ như ngôi sao, rất thâm thúy cái gì cũng có thể nhìn thấu rõ khiến cho lòng người phát run.
Cần cổ mảnh khảnh bị lực mạnh kiềm chế, Đồng Niệm hô hấp không được, cô kinh sợ nhìn về phía người đàn ông đối diện, hai tay dùng sức hất tay anh ra nhưng chẳng có chút tác dụng nào.
Hô hấp ngày càng dồn dập, cô không kêu ra tiếng, cả người dựa trên cửa, không thể giãy dụa. Trong tình thế cấp bách, hai tay cô liên tục dùng sức muốn kéo tay anh ra nhưng cô dùng hết lực rồi mà vẫn không một chút mảy may.
Trong ánh mắt ngoan lệ của anh, tay chân Đồng Niệm dần dần mất đi sức lực, đầu bắt đầu choáng, lồng ngực đau vì thiếu dưỡng khí.
Tầm mắt phía trước trở nên mơ hồ, khuôn mặt trắng nõn của cô đỏ lên, hai trong mắt nhìn thẳng vào anh, ảo giác kéo đến, khóe mắt lướt qua ý cười, nụ cười kia như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, vừa lộng lẫy vừa sáng ngời.
Khuôn mặt âm trầm của người đàn ông như dịu đi, anh mím môi bỏ tay ra, làm cho cô lần nữa hô hấp trở lại.
"Khụ khụ ——"
Lực dần tản đi, Đồng Niệm hít thở bình thường nhưng ho khan không ngừng, cần cổ trắng nõn có lưu lại vệt màu hồng, xinh đẹp chói mắt.
Cô ngã ngồi trên mặt đất, miệng thở hổn hển, toàn thân phát run. Kích thích như vậy làm cho cô nhất thời không thể ứng biến, tay chân như chết lặng.
Cúi đầu nhìn vào mồ hôi lạnh trên trán cô, Lăng Cận Dương chớp mắt anh bình tĩnh túm cả người cô đứng lên, vẻ mặt có vẻ lo lắng: “Thì ra em cũng sợ chết à?”
Nâng nhẹ tay vỗ vỗ cần cổ của cô, anh sờ vào vết máu đọng trên đó, ý cười càng thêm thâm trầm: “Em dũng cảm cứu người, rất giỏi! Như thế nào, ở bên ngoài không sợ nhưng giờ về lại sợ à?”
Đồng Niệm cố gắng ổn định hô hấp, đại não dần tỉnh táo trở lại, cô trừng mắt nhìn anh, thanh âm khàn khàn: “Chết một lần còn sợ có lần sau sao?”
Cô lạnh lùng cười, đáy mắt phát ra hàn ý lạnh thấu xương: “Nếu không phải anh, tôi sẽ không bao giờ nếm trải cảm giác này đâu…”
Lăng Cận Dương mím môi, cằm vẽ ra một độ cong, thanh âm của anh không nhanh không chậm nói: “Nếu đã biết rồi thì nhớ cho kĩ đời này cũng không cho em chết được!”
Trong lời nói chói tai thật sự làm cho cô kích động, cô ngước mặt lên nhưng bị anh ngăn lại,đem cô đẩy vào phần cửa cứng rắn.
"Đồng Niệm!"
Thân hình to lớn của đàn ông áp chế cô, anh đưa tay nâng thân thể cô lên, còn tay kia nắm cằm cô: “Em rất dũng cảm có phải không? Được rồi, anh muốn xem thử em liệu có bao nhiêu dũng cảm?”
Khi nói chuyện, Lăng Cận Dương động tay chân, đưa tay xé rách áo sơ mi trên người cô, vài động tác đã xé bỏ nó, ngón tay thô bạo đi xuống dưới.
Đồng Niệm giật mình, hoàn toàn không có phòng bị, quần áo trên người bị anh rút đi, cô suy sụp ngăn cản nhưng không có tác dụng.
Đang giãy dụa thì cầu thang trên lầu truyền đến tiếng bước chân, thanh âm càng gần làm cho sắc mặt Đồng Niệm thay đổi, cô hoảng sợ trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện, chỉ thấy anh cười âm trầm, không chịu buông tay.
"Niệm Niệm!"
Lăng Trọng mỉm cười đứng ở ngoài cửa, thanh âm ôn hòa: "Là con đã trở lại sao?"
Cách một cánh cửa, Đồng Niệm có thể rõ được tiếng gõ cửa, cô cắn môi, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt chứa đầy sự bối rối.
Người đàn ông đang áp trên người cô không có chút cố kỵ, anh bình tĩnh trầm mặt áp sát phía trước, ở lúc cô thất thần kia, anh cường thế xâm nhập.
"A ——"
Thân thể đột nhiên đau đớn làm cho Đồng Niệm nhăn mày, thanh âm trong cổ họng phát ra, tiếng nức nở làm cho người ta mê màng.
Ngoài cửa Lăng Trọng thấy cô không trả lời, không khỏi hỏi tiếp: “Xảy ra chuyện gì sao? Ba vào xem con một chút nhé.” Thời điểm chạng vạng, thấy Đồng Niệm vội chạy ra ngoài, lòng ông rất lo lắng.
Đầu ong lên một tiếng, Đồng Niệm chỉ cảm thấy toàn thân như bị điện giật, hai má đỏ lên, thanh âm run rẩy cuống quýt mở miệng: “Ba, con không sao.”
Bởi vì nói chuyện quá nhanh làm cho ngực cô phập phồng kịch liệt, đại não như không có tự hỏi liền theo bản năng khóa cửa phòng lại.
Lăng Cận Dương dừng động tác, đôi mắt chim ưng đảo qua khuôn mặt trắng bệch của cô, khóe miệng cười lạnh. Anh cười, lần thứ hai đem đầu dừng ở trước ngực cô, lưỡi nóng tùy ý chạy loạn.
Lăng Trọng đang muốn mở cửa ra, nghe thấy âm thanh đóng cửa, bất đắc dĩ thở dài nói: “Niệm Niệm con không có việc gì chứ?”
Đồng Niệm thở hổn hển, hai tay chảy mồ hôi rất nhiều, cô ngửa đầu nhìn về người đàn ông phía trước, chỉ thấy đôi mắt anh không chút lo lắng, cô không kịp phòng bị thì anh lại hung hăng đụng vào chỗ sâu nhất trong thân thể cô, độ mạnh yếu đến nghiến răng nghiến lợi.
Thân thể giao triền không chia cách, cái loại chặt chẽ phù hợp này tựa như khiến người ta phát điên.
Đồng Niệm cắn môi, không dám phát ra âm thanh khác thường, cố gắng chỉnh giọng mình: “Trong nhà có chút việc con phải về một chuyến.”
Lời của cô làm cho Lăng Cận Dương nhẹ giọng cười rộ lên, anh cúi đầu hôn lên xương quai xanh của cô, để lại những ấn ký màu đỏ sậm.
Nghe cô nói chuyện, thanh âm cũng không dị thường, chân mày cau chặt của Lăng TRọng đã giãn ra, ông nghĩ rằng mấy đứa trẻ hay gây chuyện, không có nghĩ nhiều dặn dò vài câu rồi rời đi.
Tiếng bước chân dần xa ở phía hành lang, Đồng Niệm âm thầm thở phào, cô quay đầu muốn cắn cái cổ của người đàn ông, nhưng anh sớm đoán được, đã đưa tay lên bóp cằm cô, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Trên môi đột nhiên ấm áp, đều là hương vị mát lạnh của anh, Đồng Niệm muốn tránh đi nhưng không thể được, vừa lúc bị anh ôm lấy, xoay người đi đến bên giường.
"Lăng Cận Dương ——"
Đồng Niệm giận dữ, khuôn mặt nhỏ đang giận dữ, hai mắt như phát ra lửa.
Đối với sự phẫn hận của cô, Lăng Cận Dương cũng không tức giận, anh thoải mái đặt cô dưới thân, nghiêng người nằm đè lên cô. Đè cô đang giãy dụa, trong mắt anh đầy ngoan độc: “Em thật sựnghĩ anh không dám sao?”
Anh đột nhiên hỏi thế làm cho Đồng Niệm kinh ngạc ngây người, một đôi mắt đen láy tấn công đáy mắt của anh.
Lăng Cận Dương cười cười, đôi mắt khinh mị, thanh âm trầm thấp: “Mặc dù tất cả mọi người biết anh ở trên giường của em, nhưng không ai dám ở trước mặt anh nói một câu!”
Một hơi mắc kẹt trong cổ họng, ánh sáng trong mắt Đồng Niệm ảm đạm dần, anh nói không sai, tất cả mọi người biết thì sao? Anh là Lăng Cận Dương, là người cầm quyền nhà họ Lăng, ai dám nói anh chứ?
Hai tay bên người nắm chạt, Đồng Niệm không nói gì, dung nhan anh tuấn trước mắt thấm ướt mồ hôi, cô vô lực động đậy chỉ có thể nhắm mắt lại, che đi cảm xúc của mình, thậm chí đem cả linh hồn của mình đi luôn.
Một đêm triền miên, cô nhớ về gia đình mình lúc trước, có mẹ còn có ba cô, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ. Nhưng đột nhiên ba biến mất mẹ mang cô đến nhà mới, cô khóc đòi ba lại bị một người đàn ông ôn nhu ôm cô lau khô nước mắt cô, nói cho cô biết đây chính là nhà của cô.
Ah——
Đồng Niệm tỉnh dậy từ trong mộng, cô chậm rãi ngồi dậy, một phong đầy ánh sáng. Ác mộng tối hôm qua đã tiêu tán, trên giường hỗn độn làm cho cô mệt mỏi thở dài.
Hai bên trán đau đớn, cô đưa tay xoa xoa, lập tức nhớ ra điều gì đó vội cầm di động ở đầu giường ra xem. Thời điểm hôm qua cô gặp nạn ở quán bar, cô mơ hồ nhớ ra mình có nhắn cho một số.
Mở màn hình ra, cô xem ghi chép trò chuyện thì thấy một dãy số, sắc mặt đại biến.
Đồng Niệm run rẩy nắm chặt di động, hai mắt nhìn chằm chằm dãy số kia, khóe mắt tràn lên một chút nóng ấm. Cặp mắt ôn nhu kia đã từng sẽ không còn khả năng xuất hiện nữa, vĩnh viễn không còn nữa.
bà tác giả này kị H hay sao á, hình như truyện chẳng có chương nào H ra H cả, chỉ tèn tèn v thôi, tội độc giả yêu H =)))
Sau này có mấy chương ngọt, nói chung a Dương rất rất yêu chị Niệm, anh ngược cũng vì sợ chị bỏ anh đi thôi
ss Thiên Yết: hehe em mà edit bộ nào thì nam chính bộ đó là người của đội em, e không ghét nam chính tí nào cả trái lại đoạn nào có nam chính là cố gắng edit bằng ngôn từ hay nhất ) Cố gắng dùng ngôn từ để diễn tả anh này như anh Lâm, tượng đài của nam hắc bang ngược trong lòng em:v nam chính sạch, có chút biến thái và nguy hiểm:v
_________________
Hạt Cát
Ổ của một con lười, hơi điêng, có chút cứng đầu http://thugian.nhacthugian.top/
Truyện đang edit:
Thực hoan giả yêu
Truyện đã edit:
1/Yêu Hận Triền Miên
2/Bà xã, anh vô cùng cưng chiều em
3/Bay qua năm tháng
Truyện đã type:
Quãng thời gian trong hồi ức