Editor: Nguyen Hien.
Từ phòng ngủ bước ra ngoài, anh đi tới phòng ngủ sát vách, trên giường không có ai. Anh đi tới thư phòng, vẫn không có ai. Thời điểm đi đến phòng khách, liếc mắt liền thấy Đồng Niệm đang nằm trên sofa ngủ.
Lăng Cận Dương nhíu chặt mày, đi về phía cô, thấy trên bàn còn bày cái tô không, chắc là tối hôm qua cô ăn tối xong, nằm ở đây ngủ quên mất.
Hiện tại thời tiết đã trở lạnh, cô ngủ ở đây rất dễ dàng bị ngã bệnh. Lăng Cận Dương khom lưng ngồi chồm hổm xuống, giơ tay lên đẩy nhẹ cô, nhẹ nhàng gọi: “Niệm Niệm, em thức dậy đi.”
Đồng Niệm nhíu mày, dần dần từ trong mơ tỉnh táo lại. Cô vuốt mặt ngồi dậy, nhìn thấy anh ngồi trước mặt, xung quanh tràn ngập ánh sáng liền hỏi: “Trời đã sáng rồi sao?”
Lăng Cận Dương nhếch môi, cảm thấy không vui, “Sao em lại nằm ngủ ở đây?”
Vén chân trên người ra, Đồng Niệm mang giày, giọng nói bình tĩnh: “Tối hôm qua em về trễ, sợ đánh thức anh.”
Kéo cô từ trên ghế sofa đứng dậy, Lăng Cận Dương không nói hai lời, trực tiếp kéo cô trở lại phòng ngủ, hơn nữa đẩy cô vào phòng tắm, “Em nhanh đi tắm nước nóng đi, coi chừng bị cảm lạnh.”
“Vâng.” Sau khi Đồng Niệm mở mắt, cô cảm thấy phía sau gáy không được thoải mái, vội vàng đi tắm.
Nghe tiếng nước chảy rào rào, Lăng Cận Dương xoay người đi rửa mặt ở phòng tắm cách vách, lúc anh thay quần áo xong cửa phòng tắm cũng mở ra.
Đồng Niệm thổi khô tóc, mặc áo choàng tắm đi tới tủ quần áo chọn một bộ y phục.
Thuận thế ôm cô vào trong ngực, Lăng Cận Dương sờ tay của cô, cảm thấy ấm áp mới thở phào nhẹ nhõm. Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm người trong ngực, khẽ hỏi: “Em vẫn còn trách anh sao?”
Tối hôm qua sau khi Lăng Trọng đi lạc, Lăng Cận Dương lái xe khắp nơi để tìm, lúc này mới ý thức được bệnh tình của ông rất nghiêm trọng, thật sự nghiêm trọng hơn tưởng tượng của anh rất nhiều.
Đồng Niệm mím môi cúi đầu, dán sát mặt vào trong ngực anh, hai cánh tay ôm chặt eo anh, giọng nói buồn bã: “Hôm qua bác sĩ nói, bệnh tình của ba không kéo dài tuổi thọ bao lâu. Cận Dương, em muốn đưa ba về nhà, tự tay chăm sóc cho ba thật tốt.”
Lúc trước một mình cô lo liệu chuyện công ty, mỗi ngày điều bận rộn, hoàn toàn không có thời gian. Nhưng hôm nay đã có Lăng Cận Dương, cô có nhiều thời gian hơn để chăm sóc cho ông, cố gắng làm tròn bổn phận của người con.
Lăng Cận Dương nắm tay cô, khuôn mặt tuấn tú đầy lạnh lùng, đôi mắt dần dần u ám xuống.
Nghe anh nói, Đồng Niệm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, dđl/q"d ngẩng đầu lên nhìn anh, hôn lên cằm anh, nở nụ cười: “Cảm ơn anh.”
Đưa tay đè lại ót của cô, Lăng Cận Dương cúi mặt xuống, hôn lên bờ môi của cô, hung hăng trêu đùa một phen mới hài lòng buông ra.
Nhìn cô tức giận thở hổn hển, Lăng Cận Dương mỉm cười, xấu xa nói: “Như vậy mới gọi là cảm ơn, em hiểu không?”
Đồng Niệm tựa đầu vào ngực anh, tay chân có chút mệt mỏi, cũng lười cãi lại. Cô mở tủ quần áo ra, muốn tìm y phục mặc, lại bị anh cản lại.
“Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần đến công ty.” Lăng Cận Dương ôm cô đặt trên giường, kéo cái chăn tối qua cô đắp cho anh, khuôn mặt nhuộm đầy nụ cười, “Em ở nhà nghỉ ngơi một ngày cho khỏe đi.”
Đồng Niệm có hơi do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh, cũng không còn cố chấp nữa, gật đầu, “Em biết rồi.”
"Em có đói bụng không?"
“Em không đói.” Đồng Niệm lắc đầu một cái, tối hôm qua sau khi trở về cô có ăn tô mì, nên bây giờ không thấy đói, chỉ muốn ngủ thôi.
Sửa lại chăn cho cô, Lăng Cận Dương mím môi cười một tiếng, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, dịu dàng nói: “Vậy em ngủ một giấc đi, tỉnh dậy gọi điện cho anh.”
Đồng Niệm gật đầu, nhìn anh rồi nhắm mắt lại, rất nhanh ngủ say.
Nghe tiếng hít thở đều đặn của cô truyền đến, Lăng Cận Dương nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Đi tới phòng ăn, anh ăn một chút điểm tâm sáng rồi đến Lăng thị làm.
Gần tối tan việc về đến nhà, trước hết Lăng Cận Dương đi tới phòng ngủ, anh mở cửa phòng, cũng không thấy bóng dáng của Đồng Niệm. Khóe mắt giật giật, nhìn thấy thư phòng sáng đèn, anh mỉm cười đi tới.
Ngồi trước bàn làm việc rộng rãi, Đồng Niệm vén tay áo lên cao, đang thu dọn đồ đạc. Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngửa đầu lên nhìn anh, điềm nhiên hỏi: “Anh về rồi.”
Đặt cặp tài liệu xuống, Lăng Cận Dương cất bước đi tới bên cạnh cô, một tay kéo cô vào trong ngực, cúi đầu ngửi mùi thơm trên người cô, môi mím nhẹ: “Sao em lại dọn dẹp chỗ này?”
“Em rãnh rỗi không có chuyện gì để làm.” Đồng Niệm nhẹ giọng cười một tiếng, xoay người lại nhìn anh, giọng nói như thương lượng cùng anh: “Em muốn đổi phòng ngủ của ba xuống lầu một, như vậy dễ dàng cho ba đi tới lui hơn.”
Lăng Cận Dương cau mày suy nghĩ một chút, cằm giương nhẹ: “Được, ngày mai chúng ta tìm kiến trúc sư, sửa chữa lại lầu một.”
Trái tim lướt qua một mảnh ấm áp, Đồng Niệm kéo hai tay anh, dẫn anh đứng trước bức tranh trong thư phòng, lấy bức tranh trước mặt xuống. Phía trong bức tường được cất giấu một két sắt.
Đồng Niệm chỉ vào két sắt, ánh mắt tràn ngập nụ cười: “Đồ vật quan trọng trong nhà, em đều đặt bên trong đó, mật mã là ngày kết hôn của chúng ta.”
Nhíu mày nhìn chằm chằm két sắt, ánh mắt Lăng Cận Dương dao động mạnh, khuôn mặt tuấn tú không nhìn ra một chút biến hóa nào, mím môi cười. Anh bảo Đồng Niệm treo bức tranh trở lại, cũng không nói thêm gì nữa.
Trong nháy mắt, ánh mắt Lăng Cận Dương trở nên u ám, anh ở trông ngôi nhà này hơn 30 năm, cho tới bây giờ anh cũng không hề biết phía trong bức tường sau bức tranh này còn có một két sắt.
Thu lại cảm giác khác thường trong lòng, Lăng Cận Dương nắm lấy tay Đồng Niệm dẫn cô xuống lầu. “Lúc anh về, có mua hạt dẻ rang đường cho em, hiện tại ăn là ngon nhất.”
Ngồi trước bàn ăn, Đồng Niệm ngửi thấy mùi hạt dẻ rang thơm lừng, dai dẳng đeo bám khiến cô phải bảo Lăng Cận Dương lột hạt dẻ cho cô ăn.
Hạt dẻ màu nâu, da sáng bóng, sau khi lột vỏ bên trong là nhân màu vàng óng còn mang theo hơi nóng. Đồng Niệm nhân lúc còn nóng đưa vào trong miệng ăn, dđl/q"d hương vị ngọt ngào mềm dẻo làm cho cô thỏa mãn híp mắt.
Lầu một bắt đầu được sửa chữa lại, Đồng Niệm đặc biệt căn dặn, tất cả nguyên vật liệu phải bảo đảm chất lượng, hơn nữa thời điểm thiết kế phải cân nhắc sao cho phù hợp với bệnh tình ba mình, để ông tiện đi lại và dễ dàng sử dụng khi cần.
Trong khoảng thời gian này, cô chạy lui đến bệnh viện số lần ngày càng gia tăng. Từ lần trước ông đi lạc, buổi tối khi ngủ cô đã trải qua hai cơn ác mộng. Mỗi lần khóc tỉnh dậy, cả người đều run rẩy hoảng sợ, hận không thể sửa nhà xong nhanh chóng, đón ông về nhà.
Lăng Cận Dương nhận được điện thoại của Diệp Vân Phương có chút ngoài ý muốn. Trong điện thoại bà cũng không có nói thêm cái gì, chỉ nói rằng trước khi trở về nước muốn gặp anh một lần.
Nhớ tới nước mắt bà rơi đầy mặt, Lăng Cận Dương không đành lòng cự tuyệt, nên đồng ý. Hắn rời công ty, lái xe chạy đến quán trà nơi bà hẹn gặp.
Đẩy cửa quán trà ra, bên trong không có quá nhiều khách.
Lăng Cận Dương đứng yên lặng nhìn, sau khi nhìn thấy nơi bà ngồi, cất bước hướng đi tới.
"Cố phu nhân."
Diệp Vân Phương nhìn thấy anh, lập tức vui mừng nở nụ cười, đưa tay kéo anh ngồi xuống bên cạnh: “Bác không có quấy rầy con làm việc chứ?”
Lăng Cận Dương mím môi cười một tiếng, khuôn mặt tuấn tú đầy dịu dàng: “Không ạ.”
Nhân viên bưng lên hai tách trà xanh, còn có một ít điểm tâm ngọt, sau đó đứng lui ra xa.
Diệp Vân Phương bưng ly trà lên uống một ngụm, vẻ mặt buồn bã: “Cận Dương, ngày mai bác về Mỹ rồi, trước khi đi bác muốn nhìn thấy con một chút.”
Lăng Cận Dương không tiếng động thở dài, anh dịu dàng cười một tiếng: “Không sao, về sau chúng ta vẫn còn có cơ hội gặp nhau. Có nhiều lúc, công ty có chuyện con cũng thường đi Mỹ.”
Diệp Vân Phương hít hít mũi, ánh mắt chua xót. Từ trong túi bà móc ra một quyển album hình, cẩn thận mở ra: “Kể từ khi Diệp Diệp qua đời, đi đến chỗ nào bác cũng đều mang theo quyển album hình này, mỗi đêm trước khi ngủ bác đều mở ra xem mới có thể ngủ được.”
Ánh mắt bà nhìn chằm chằm tấm hình trong album, đáy mắt vẻ mặt tràn đầy cưng chiều: “Mỗi lần nhìn hình, bác luôn lừa gạt chính bản thân mình, Diệp Diệp vẫn còn sống, nó đang đến một nơi thật xa, một ngày nào đó sẽ quay trở lại.”
Sắc mặt Lăng Cận Dương tối xuống, nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt bà tràn ra, đưa tay rút một miếng khăn giấy đưa cho bà, an ủi: “Cố phu nhân, bác đừng quá đau buồn, con tin tưởng Cố Diệp vô luận là ở bất cứ đâu, cũng sẽ vĩnh viễn nhớ tới bác.”
Loại cảm giác này Lăng Cận Dương có thể cảm nhận được, tựa như tình cảm của anh và Du Thù Lan. Mặc dù bà qua đời lâu như vậy, nhưng trong lòng anh vĩnh viễn không quên được nụ cười của bà.
Giơ tay lên lau nước mắt, trong lòng Diệp Vân Phương tràn đầy cảm kích, những đau khổ bà nếm trải thật khó có thể bù đắp.
“Con có thể xem hình muốn chút được không ạ?” Lăng Cận Dương nhìn chằm chằm album hình trong tay bà, không hiểu sao trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.
Bà gật đầu, đẩy quyển alnum hình trước mặt anh, nhìn bộ dáng chuyên chú của Lăng Cận Dương, đáy lòng chua xót khó đè nén. Hai khuôn mặt cơ hồ giống hệt nhau, cùng với suy đoán khiếp sợ của bà, vẫn luôn làm cho bà ăn ngủ không yên.
Lật xem từng tấm hình trong album, khuôn mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương buông xuống. Người trong hình, trên khóe miệng đều luôn nở nụ cười, càng nhìn anh càng ngày càng phát hiện, Cố Diệp khi còn nhỏ có bộ dáng giống anh như đúc.
“Tấm hình này chụp vào lúc nào vậy ạ?” Lăng Cận Dương giơ ngón tay chỉ tấm hình đầu tiên, khẽ hỏi.
Diệp Vân Phương hơi nghiêng mặt nhìn sang một chút, trên môi nở nụ cười: “Là lúc Diệp Diệp 10 tuổi.”
Rút tấm hình ra, Lăng Cận Dương đặt gần mắt mình một chút, ánh mắt từ từ thâm thúy xuống. Chẳng lẽ trên đời này thật sự có người giống người vậy sao?
Mày kiếm xinh đẹp nhíu lại, Lăng Cận Dương tiện tay lật phía sau tấm hình, mặt phía sau viết hai hàng chữ nhỏ, ghi ngày sinh nhật của Cố Diệp, cùng với lời chúc phúc.
Lăng Cận Dương chăm chú nhìn ngày sinh, đôi mắt thâm thúy sáng bừng lên. Ngày sinh của Cố Diệp là mười ba tháng ba.
Mười ba tháng ba, ngày này đối với anh mà nói cũng không xa lạ. Mỗi năm vào ngày này anh cũng đi tế bái một nấm mồ trống không. Anh căn bản cũng không có suy nghĩ nhiều, nhưng hôm nay nhìn hình Cố Diệp, lại nhìn thấy ngày sinh của cậu ta, còn chính thân thế của cậu ta nữa, những thứ này tiền căn hậu quả chồng chất lên nhau, để cho đáy lòng anh chịu một đả kích thật lớn.
“Cố phu nhân.” Lăng Cận Dương đặt tấm hình xuống, sắc mặt lo lắng, anh nhíu mày nhìn chằm chằm người đối diện, đột nhiên hỏi bà: “Cố Diệp là con ruột của bác sao?”
Diệp Vân Phương kinh hoảng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lăng Cận Dương, sắc mặt bà trắng bệch như tờ giấy.