Yêu Em Từ Lần Đầu Gặp Nhau

Chương 5: 5: Lại Chạm Mặt Nhau





Cô vừa đi, anh quay người bước vào quán.

Gương mặt lạnh không biểu cảm nhưng nhìn kỹ mới thấy anh đang khẽ nhếch lên một nụ cười trông rất đẹp mắt.
Điên thật! Sao anh lại vì một cô gái mới gặp hai lần mà nở nụ cười chứ.

Đúng là phiền phức mà.
Anh vào quán, trực tiếp đi lên tầng hai nơi hội bạn tốt của anh đang tụ tập ở đó.
"Đến rồi kìa! Bận việc à đến muộn vậy?" - một trong ba người ngồi trong phòng nên tiếng.
"Xảy ra một số chuyện cần giải quyết."
Anh từ từ vào chỗ ngồi đưa tay nới bỏ cà vạt, bỏ chiếc áo vest bên ngoài.
"Chuyện gì mà khiến cho Hoắc tổng đến muộn vậy ta?" - Dương Hạo Kỳ lại giở tính lắm chuyện ra hỏi.
"Chỉ gặp một con mèo hoang bên ngoài thôi." - tay anh rót qua ly rượu rồi trả lời đại khái vậy.
"Mèo hoang sao? Từ khi nào bạn tôi lại thích nuôi mèo thế?" - Dương Hạo Kỳ không hiểu ý anh ngơ ngác hỏi.
"Dương Hạo Kỳ! Cậu nhiều chuyện quá đấy." - Anh lạnh nhạt nói.
"Không hỏi thì không hỏi, cậu có cần nói nặng nề vậy không?" - Dương Hạo Kỳ không nói nữa.
"Tôi thấy cậu nói nhiều quá đó!"- Lâm Thiên Hàn ngồi quan sát một lúc giờ mới lên tiếng.
"Lâm Hàn! giờ cậu cũng theo pheo bên kia sao?"- Dương Hạo Kỳ uất ức.
Tôi chỉ tò mò hỏi thôi mà.

Chứ tảng băng trôi dạt ngàn năm kia lúc nào lại tốt đến vậy thật là kỳ lạ? Anh từ bao giờ cũng nhiều chuyện thế, người ta không nói thì thôi?
"Cậu gần đây hóng chuyện nhiều quá đó.


Không phải cậu mới quen bạn gái mới nên nhiều chuyện quá à?" - Lâm Hàn nói giọng điệu giễu cợt.
"Này nha...Bạn gái tôi không phải loại đó đâu nha.

Đó là người phụ nữ dịu dàng nhất tôi từng gặp đó."
Vậy sao? Tôi cũng rất muốn biết, người phụ nữ nào đã dạy cậu cái tính hay hóng chuyện người khác vậy." - Hoắc Lăng Phong khinh thường nói.
"Các cậu....được lắm.

Tôi không thèm tranh luận với mấy tên cẩu độc thân như các người.

Hứ!" - Dương Hạo Kỳ không đấu lại được liền đâm ngang.
****
Tại một không gian khác, cô vừa về đến nơi liền nằm dài trên giường.
Thật là! Chỉ muốn uống vài ly giải khuây mà gặp toàn những chuyện không đâu.

Cứ mỗi lần xảy ra chuyện chẳng đâu đâu là lại gặp mặt anh ta.
Đúng là xui xẻo hết chỗ nói! Sau này không nên gặp người đàn ông đó thì đúng hơn.
Cô nghĩ một hồi lâu rồi mệt mỏi đi vào phòng tắm.

Ngay mai phải đi làm rồi, không thể để bộ dạng này đi được phải tỉnh táo và phấn trấn nên.
Sáng hôm sau, cô lái xe đến công ty từ sớm.
Hôm nay cô phải bắt tay vào công việc không thể để ra sơ xuất gì.
Công ty đang chuẩn bị cho hạng mục đầu tư mới nên cô cần nhanh chóng nắm bắt nội dung công việc.
Vừa vào làm hôm đầu cô đã tổ chức một cuộc họp ban.

Trong phòng họp:
"Ai là người phụ trách làm những hồ sơ này?" - Cô mặt không cảm xúc nói.
"Là tôi phụ trách." - Lý Thu Huyền đứng lên đối diện với cô.
"Quá sơ sài." - Cô ném tập tài liệu xuống trước mặt cô ta.
"Dựa vào đâu một người mới nhận chức như cô có thể đánh giá hồ sơ tôi vất vả cố gắng chuẩn bị bằng hai từ sơ sài như vậy?" - Lý Thu Huyền vẻ mặt cau có nhìn cô.
Cả cái phòng này ai cũng biết rằng Lú Thu Huyền có người chống lưng đằng sau chứ.

Nhưng chưa có ai dám lên tiếng nói lại cô tà dù công việc cô ta làm quá mức sơ sài và thậm tệ.
Tôi dựa vào năng lực của bản thân! Các người nghĩ công ty dư tiền? Lại đi đầu tư vào một khu đất bỏ hoang lâu vậy chứ.

Thật ngu ngốc!" - Cô trực tiếp đem mặt mũi cô ả kiêu ngạo kia bằng hai từ ngu ngốc.
"Cô dám...." - Lý Thu Huyền kìm nén sự tức giận lại.
Lâm Nguyệt Lam tác oai tác quái gì chứ? Mới ngày đầu đi làm đã sỉ nhục cô ta như vậy.

Để xem cô ta làm sao đuổi được cô ra khỏi công ty.

"Theo giám đốc Lâm chúng ta phải đầu tư vào nơi như thế nào mới xứng đáng đồng tiền công ty cô chứ?" - Cô ta khiêu khích cô nói.
Mới từ công ty Anh trở về làm còn chưa nắm bắt được tình hình trong nước như nào thì làm gì có quyền lên giọng như vậy.

Cô ta đắc ý cười.
"Chính là nó." - Cô chỉ vào tập hồ sơ trên bàn nói.
Đợi khi mọi người xem xong cô bắt đầu nói tiếp.
"Khu thương mại này nằm ở vị trí ngay giữa trung tâm thành phố.

Chỉ là do ông chủ nơi này đầu tư sai cách nên mới dẫn đến làm ăn thua lỗ phá sản.

Nếu chúng ta có thể thương lượng với ông chủ cũ có thể thu mua với giá rẻ.

Nếu có ngân hàng nhà nước mang đi thế chấp chưa chắc chúng ta đã thu mua được."
"Tôi còn tưởng giám đốc mới thế nào chứ.

Cô có biết khu thương mại này không có khả năng khôi phục được không? Việc khôi phục lại dự án này rất lãng phí thời gian mà chúng ta không có lợi ích gì từ đó?" - Lý Thu Huyền khinh thường nhìn cô.
"Tôi thấy một công ty lớn như này tuyển dụng những con người không biết tính toán hợp lý thì phải?" - Cô lạnh lùng đáp trả.
"Cô nói thế là có ý gì?"- Lý Thu Huyền tức giận phản bác lại.
"Nơi này đang chuẩn bị cho khởi công xây dựng một khu du lịch cho khách đến tham quan.

Nếu bây giờ chúng ta thu mua khu đó sau khi dỡ bỏ toàn bộ có thể xây thành một khu khách sạn cao cấp thì sao?" - Cô đang nhìn và chờ câu trả lời của bọn họ.
Mọi người thấy dự án của cô có vẻ đem lại lợi nhuận và lợi ích cho công ty rất cao.

Nên ai cũng tán thành dự án này.

Mọi người rất ngạc nhiên vì sự tính toán thấu đáo, kỹ càng của cô.

Chưa kể cô vừa từ nước ngoài về, công việc nắm bắt chưa hết nhưng lại đưa ra những dự án táo bạo như vậy.

"Đúng chất làm việc của một lãnh đạo tài giỏi ở chi nhánh bên Anh được rất nhiều người tin tưởng và ủng hộ.

Cô làm tôi rất bất ngờ đó, giám đốc Lâm!" - Một người đàn ông thần bí đẩy cửa bước vào.
Nghe thấy giọng người đàn ông này có chút trầm ổn, mang tính cao ngạo và lạnh lùng không ai khác chính là chủ tịch của tập đoàn Thịnh Giang.
Mọi người trong phòng bị dọa cho sợ khiếp người, bất động không ai nói nên lời.

Mà cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy chủ tịch cao cao tại thượng khen một người vừa mới đến.

Bọn họ há hốc ngồi nhìn, vì họ luôn thường xuyên bị anh trách mắng không đủ tiêu chuẩn làm việc.

Thế mà một cô gái mới nhận chức lại lọt vào mắt xanh của chủ tịch.
Thật đáng khâm phục mà!
Trong lúc đó có một người vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Cô nhìn người đàn ông vừa bước vào rất là khó chịu không vui.
Chẳng phải là người thường mang đến xui xẻo cho cô sao? Sao anh ta lại ở đây vậy?
Đúng là số mệnh sắp đặt hai người không thể rời khỏi nhau mà.

Lại chạm mặt nhau lần nữa.

Đúng là ông trời trêu ngươi cô mà...