Yêu Em Từ Lần Đầu Gặp Nhau

Chương 17: 17: Có Thêm Một Người Anh Trai





Sáng hôm sau một ngày mới bắt đầu cũng là ngày cô xuất viện.

Ngoài sảnh lớn bệnh viện.
"Ở trong viện có một hôm mà người tôi cũng mốc luôn rồi." - Cô than vãn.

"Hôm nay em không cần đi làm sớm đâu?"
"Vì sao...?"
"Tôi giúp em xin nghỉ hết hôm nay, mai em có thể đi làm."
"Hả..."
Cô lẩm bẩm không phát ra lời: "Ai mướn anh xin..."
Vậy là cô có nguyên một ngày không được đi làm.

Cô biết làm gì cho hết ngày đây.

Than vãn nhiều với người này giúp được cho cô sao.

Cô chỉ không làm gì được mà thôi.

Chứ không cô đã mắng nguyên dòng họ nhà anh rồi.
"Vậy tôi có thể rời đi không?"
"Em định đi đâu sao?" - Anh cau mày khó chịu.
"Tìm bạn vì hôm nay tôi có hẹn." - Cô viện cớ để thoát khỏi sự kiểm soát của đại ác ma này.
"...."
"Chẳng phải anh vẫn đến công ty sao? Vậy tôi đi trước đây!"
Chưa để anh trả lời cô đã nhanh vụt chạy đi.

Bỏ anh lại một mình như bóng ma vô hình đứng đó.
Anh không vui liền bảo trợ lý quay về công ty.
Trợ lý Phong chỉ gật đầu không nói gì mà lái xe về công ty.

Rồi không phải cả công ty lại phải hứng chịu đợt sóng mới sao.

Anh trợ lý có vẻ khó nhằn rồi đây.

Đúng chuẩn phận làm trợ lý kiếm sống không dễ dàng.

"Hôm nay chủ tịch sao vậy kìa, từ sáng đến chiều toàn nổi giận không à."
"Ai chọc chủ tịch vậy? Tôi làm ba bản thảo nộp vào đều bị mắng té tát ra."
"Kiểu này hôm nay lại tăng ca rồi."
"Mà tôi thấy hôm nay giám đốc Lâm không đi làm sao?"
"Giám đốc Lâm xin nghỉ hai hôm có việc gì đó! Mai mới đi làm lại."
"Mà thôi kệ đi về chỗ làm việc đi không lại bị mắng cho bây giờ."
"Ừ...giải tán đi về làm việc mau."
Trong phòng chủ tịch.
"Mấy người làm việc kiểu gì vậy! Có mỗi việc này cũng sai, về làm lại rồi nộp cho tôi.

Ra ngoài!"
Con anh trợ lý bên cạnh không kém mấy người kia là bao.

Cũng bị mắng cho như vậy.

Hoắc Lăng Phong tỏa sát khí tứ phía khiến căn phòng trở nên u ám hơn bao giờ hết.

Còn bên cô vẫn đang trên đường trở về nhà mình.

Sau khi anh cô gọi đến như vậy khiến cô càng thêm nghi ngờ là có chuyện gì đó đang xảy ra.
Cô vừa về đến nhà, thì nghe thấy tiếng động lạ liền đi ngay vào.

Từ lúc cô bước vào mọi người trong nhà liền im lặng không ai nói gì.

Cô nhìn thoáng qua thì ra gia đình cô đang có khách sao.

Ba cô thấy vậy liền kêu cô lại ngồi xuống.
"Đây là mẹ con đó Nguyệt Lam!"
"Mẹ con sao! Bà ta xứng sao." - Cô cau mày nhìn trực diện với bà ấy.
"Con gái mẹ đã trưởng thành thế này rồi sao! Bao năm không gặp khác lúc nhỏ rất nhiều."
Cô nghe xong những lời nói giả tạo của bà ấy liền tức giận nói lại.
"Bà có tư cách gì nói về tôi! Tôi quen bà sao? Từ 10 mấy năm trước tôi đã không có người mẹ nào như vậy cả, vậy lên bà đừng nhắc đến nữa." - Cơn tức giận trong lòng cô liền bộc lộ ra ngoài.
"Con...."
"Ba sao bà ấy lại đến đây?" - Cô quay sang nhìn ba mình không thấy nói gì.
"Mẹ con muốn đến gặp mặt con với anh trai, nhưng ba chưa kịp gọi con đã về rồi!"
"Gặp mặt sao, hay chỉ là cái cớ để đến đây!"
"Con nói gì khó nghe vậy! Chỉ là mẹ con nhớ con nên mới đến thăm sao."
Cô thấy bầu không khí trong nhà trở nên ngột ngạt vì có thêm những vị khách không mời mà đến.

Một người tự nhận là mẹ cô đến tận nhà tìm cô con gái bà bỏ rơi mười mấy năm sao.
"Ba, con xin phép rời đi! Con còn có công việc, không tiện ở lại."
Cô đứng dậy xoay người rời đi.

Ra đến bên ngoài cô lại gặp một người không quen biết đang nói chuyện với ai phía trước nhà cô.
"Anh là ai? Đứng đây làm gì?"
Anh ta quay người lại nhìn cô một lúc rồi nói.
"Em là Nguyệt Lam sao! Em bên ngoài khác hẳn trong ảnh mẹ anh đã cho xem đó."
"Sao anh lại biết tên tôi?"
"Anh xin tự giới thiệu tên anh là Lục Dạ Thành, rất vui khi được gặp em.

Em gái yêu quý của anh!"
*** Lục Dạ Thành anh trai cùng mẹ khác cha của Lâm Nguyệt Lam.

Mới gặp đứa em lần đầu nên còn hơi bỡ ngỡ.

Nhưng về sau lại là một người anh rất cuồng em gái giống như Lâm Thiên Hàn.
"Anh nói vậy là có ý gì? Tôi chỉ có một người anh lấy đâu ra người anh trai nữa vậy..."
Cô nghĩ ngay đến người đang ngồi trong nhà kia.

Bà ta có con với người đàn ông khác rồi, vẫn mặt dày về đây nối lại tình xưa với ba cô.
Cô cũng chẳng quan tâm liền rời đi.

Cô ra lấy xe rồi lái xe đi luôn để anh ta lại.

"Nhóc con thật là khó chiều mà! Nhưng không sao ngày tháng chúng ta gặp nhau còn dài.

Anh cũng không ép em nhận người anh này.

Mà anh sẽ từ từ làm quen với em." - Anh vui vẻ nở nụ cười.
Cô lái xe đến công ty.

Vừa đi vào sảnh cô thấy mọi người hôm nay có gì đó hơi lạ.

Cả công ty cũng trở nên u ám.

Cô ra phía chỗ thang máy ấn nút đi lên.

Đến phòng làm việc mọi người ai ai cũng mệt mỏi không có tinh thần chút nào.

"Mọi người chưa tan làm sao? Đã hết giờ rồi mà?
Mọi người nhìn thấy cô như có tia hy vọng.
"Giám đốc Lâm mấy ngày cô không đi làm bọn tôi nhớ cô lắm."
"Mọi người có chuyện gì xảy ra khi tôi vắng mặt sao?" - Cô vẫn chưa hiểu gì.
"Đúng vậy! Cô không đi làm bọn tôi toàn phải tăng ca."
"Chủ tịch hôm nay không biết thế nào nổi giận cả ngày, bắt chúng tôi làm lại hết các tập tài liệu.

Chúng tôi sắp ngất đến nơi rồi."
"Vậy mọi người tan làm trước đi! Còn lại để tôi làm nốt rồi đi nộp cho."
"Giám đốc Lâm đúng là hy vọng của mọi người mà.

Vậy cô làm giúp chúng tôi nha."
"Được rồi! Vậy để hết vào phòng tôi rồi tan làm đi."
"Vậy để chúng tôi đem vào."
Nhưng cô không biết là toàn bộ tập tài liệu đó nó nhiều đến như nào.

Khi mọi người mang hết tài liệu vào phòng rồi tan làm ra về cô mới đi vào phòng làm việc.

"Hả...sao nó nhiều vậy! Thôi vậy bắt tay vào hoàn thành đống công việc vậy."
Cô ngồi vào ghế và xem lại một số lỗi sai mà mọi người mắc phải và sửa lại.

Cô làm một lúc lâu đã đến gần 9 giờ tối rồi.

"Thời gian trôi nhanh thật đã giờ này rồi." - Cô xem giờ đồng hồ.
Cô đứng dậy thư giãn rồi quay lại làm việc.

"Khung cảnh thành phố thật đẹp!" - Cô đứng ngắm nhìn bên ngoài.
Cùng lúc đó ở một nơi khác có người nào đó vẫn đang bực tức trút giận lên trợ lý.
"Làm như thế này mà cũng nộp lên đây sao.


Cậu xuống bảo người ở bộ phận kinh doanh nên gặp tôi."
"Dạ...vâng tôi đi ngay đây."
Anh trợ lý lại ba chân bốn cẳng chạy xuống.

Nhưng xuống đến nơi thì lại không có ai.

Chỉ còn giám đốc Lâm.

Không phải giám đốc Lâm vẫn đang trong thời gian nghỉ sao lại ở công ty.
Nếu vậy anh trợ lý đành gọi giám đốc Lâm.
"Giám đốc Lâm...mọi người về hết rồi sao?" - Anh ấp a ấp úng nói.
"À...tôi cho bọn họ về rồi! Có chuyện gì sao trợ lý Phong?"
"Chủ tịch bảo tôi xuống gọi người ở bộ phận kinh doanh nên có việc..."
"Vậy để tôi đi!"
"À...nếu vậy mời giám đốc Lâm đi cùng tôi vậy!"
"Được...đi thôi"
Cũng đúng lúc cô cũng muốn gặp anh ta để nói chuyện.
Đến phòng chủ tịch, anh trợ lý khẽ gõ cửa.
"Chủ tịch...tôi gọi người nên rồi!"
Bên trong vọng ra một tiếng khiến ai cũng rùng mình.
"Vào đi!"
Cô đi vào nhưng anh ta vẫn tưởng là nhân viên lên không ngó đầu nên nhìn.

Cô liền lên tiếng:
"Anh gọi nhân viên bộ phận kinh doanh có việc gì không?" - Cô nhìn trực diện đã không ưa gì phong cách làm việc của anh rồi.
Anh vừa nghe thấy giọng nói có chút quen quen liền ngẩng đầu lên.

Hai người đối diện trực tiếp với nhau....
*** Ngó lơ vợ là anh xác định.

Còn theo đuổi dài dài chứ không phải một tháng đâu nha anh.

Chúc anh may mắn nhé ^_^
《Lời nói vui vẻ của tác giả》