“Chết tiệt!”
Lâm Thái An tức giận quăng hồ sơ xuống sàn, ông thật không ngờ chính mình
lại nuôi một bầy lang sói bòn rút tiền của công ty, lại còn trong thời
gian lâu đến như vậy, ngay chính dưới mí mắt của mình.
“Chuyện lần này là lỗi của con, để chuyện này mãi đến hiện tại mới phát hiện ra chuyện này, khiến công ty chịu tổn thất.”
Nhìn Tần Hoan vẻ mặt hối hận bên cạnh, Lâm Thái An thở dài an ủi:
“Dượng biết chuyện này không phải lỗi của con, sổ sách này được sửa đổi trước
khi con tiếp quản Lâm thị, hơn nữa cũng là do ta bố trí người giúp con
lại khiến con không đủ quyền lực, là ta hồ đồ.”
Tần Hoan
lắc đầu nói: “Thủ đoạn bọn người này quá tinh vi, hơn nữa lại cùng cấu
kết với nhau, căn bản nếu không kiểm tra cẩn thận sẽ không phát hiện,
dượng yên tâm, con đã chuyển hướng toàn bộ sổ sách lỗi, giúp công ty
giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất, còn đám lão nhân trong công ty
con tuy vẫn chưa có đủ bằng chứng buộc tội họ, nhưng chỉ cần tiểu Hùng
đem bằng chứng đã điều tra trở về, con tin tưởng tất cả bọn họ sẽ không
thể thoát tội.”
Lâm Thái An gật đầu, ông vẫn yên tâm Tần Hoan
hơn, xem ra về sau cũng nên giao toàn bộ cho nó đi, cái đầu già của mình sắp không dùng được nữa rồi, để nó tiếp quản, về sau cũng có thể giúp
Tiểu Tinh sống an ổn.
“Sắp tới là đại hội cổ đông, con phải chú ý, bọn họ có thể ra tay vào hôm đó.”
“Con biết rồi, con sẽ không để bọn họ thực hiện ý đồ.”
Thật ra lần này Tần Hoan cũng không hiểu mục đích của đám quản lý này, nếu
tính ra khi bọn họ đục khoét công ty phải chọn hạng mục nào đó có thể
thu lợi, nhưng sổ sách bị sửa đổi chỉ là mấy nhà đầu tư của Lâm thị, đối với bọn họ mà nói không những không có lợi mà còn cực kỳ bất lợi. Chính vì chọn những khoản mục này nên hắn đến tận bây giờ mới phát hiện, nếu
được sửa chữa kịp thời công ty cũng không chịu tổn thất gì lớn, nhưng
nếu về lâu dài hậu quả sẽ không lường được. Vậy động cơ của bọn họ là
gì, chẳng lẽ muốn hại Lâm thị, đẩy Lâm thị vào đường cùng bọn họ cũng
không sống tốt. Nếu như vậy, chắc chắn có người đứng phía sau chi phối,
thủ đoạn dơ bẩn như vậy hắn nhất định phải mau chóng tìm ra người đứng
phía sau, hắn sẽ không để Lâm thị thua trong tay hắn.
“Alo Tần phó tổng, tôi đang trên đường đến công ty, anh yên tâm tôi đã có đủ hồ sơ trong tay, lần này chúng ta sẽ thắng.”
Tần Hoan cúp điện thoại, trong lòng có một nỗi lo lắng không thể diễn tả,
hít một hơi thật sâu, hôm nay khẳng định xảy ra biến cố, tuy nhiên hiện
tại hắn đã tiếp quản Lâm thị, cho dù có chuyện nghiêm trọng đến mức nào
hắn cũng không thể trốn tránh, đó không phải con người của hắn, hơn nữa
hắn cũng muốn xem đám quản lý này có thể hãm hại Lâm thị đến mức nào.
Khi Tần Hoan bước vào phòng họp thì tất cả mọi người đã có mặt, Lâm Thái An thấy thần sắc của Tần Hoan điềm tĩnh trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít, xem ra Tiểu Hoan đã nắm chắc.
“Đến đủ rồi thì chúng ta vào thẳng vấn đề đi, như thường chúng ta sẽ biểu quyết bầu chọn Tổng giám đốc, có thể giơ tay rồi.”
Lâm Thái An trầm giọng lên tiếng, tuy nhiên lại bị một giọng nói mỉa mai cắt đứt:
“Khoan đã Lâm tổng, sao phải gấp như vậy, tôi có một số vấn đề muốn hỏi Tần phó tổng đây, được không?”
Người nói là Hồ Mạnh Phúc, ông ta hiện đang là quản lý bộ phận sản xuất, Tần
Hoan cũng không quản vẻ mặt giễu cợt của ông ta, nhướng mày nói:
“Tuy hiện tại yêu cầu của quản lý Hồ không hợp tình nhưng tôi cũng muốn nghe thử quản lý Hồ thắc mắc điều gì ở tôi.”
“Cũng không có gì, chỉ là tôi nghe nói công ty đột nhiên thâm hụt một khoản
tiền, cũng không biết số tiền đó đi đâu, hơn nữa một số nhà đầu tư cũng
đã cắt hợp đồng với công ty, tôi nghe nói gần đây Tần phó tổng tiếp quản công việc công ty, như vậy có thể giải thích cho chúng tôi nghe một
chút không?”
“Quản lý Hồ nói không sai, mặc dù công ty
tổn thất không lớn, nhưng những nhà đầu tư đã bỏ công ty đã khiến công
ty bị mất uy tín trên thị trường, xem ra chúng tôi phải xem lại năng lực của Tần phó tổng rồi, để người như vậy tiếp quản công ty khiến chúng
tôi rất sợ hãi a.”
Tần Hoan nhìn người vừa mới nói hùa
theo Hồ Mạnh Phúc, Chung Minh này cũng có dính líu đến việc sổ sách bị
sai, thật không ngờ bọn họ lại có thể dựa vào cớ này để làm khó hắn, đây là muốn đả động những cổ đông ủng hộ hắn và dượng sao, Tần Hoan cười
lạnh nói:
“Tôi tin chuyện này hẳn nhị vị sẽ hiểu hơn ai
hết, các người cho là chuyện mình làm có thể phủi sạch sẽ sao, chẳng lẽ
không nghĩ tới sẽ bị tóm đuôi sao?”
Lúc này, Trương Hiểu
Đông hừ một tiếng nói: “Tiểu Hoan, ý cậu nói đây là do quản lý Hồ và
quản lý Chung làm ra, hơn nữa còn có chứng cứ, nếu vậy cậu mau lấy ra,
đừng để cho một số người vênh vênh tự đắc, dù sau cậu cũng phải cho
người ta biết mình chết ra sao.”
Hồ Mạnh Phúc nghe vậy thì cười ha hả, đứng lên chống tay lên bàn cười cợt nói:
“Giám đốc Trương nói vậy là sai rồi, chúng tôi hoàn toàn không hiểu Tần phó
tổng nói gì, rõ ràng cậu ta gây ra sai lầm vì sao chỉ nói vài câu liền
đổ qua cho tôi sao, như vậy chúng tôi cũng muốn biết đó là bằng chứng
gì.”
Tần Hoan lạnh lùng nhìn ông ta, chậm rãi nói: “Quản
lý Hồ có thể tự tin như vậy? Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng
làm, nếu ông muốn tôi cũng không ngại cho ông xem bằng chứng đâu.”
“Ha ha, tôi đương nhiên tự tin, tôi sẽ chờ cậu đem chứng cớ ra buộc tội
tôi, bất quá sao tôi không thấy Tiểu Hùng vậy, trong cuộc họp như vậy
không nên thiếu trợ lý phó tổng a, xem ra cũng nên cho cậu ta thôi việc
là vừa.”
Tần Hoan nghe Chung Mạnh Phúc nói vậy lập tức biến sắc, đứng bật dậy tức giận quát to: “Ông đã làm gì Tiểu Hùng?”
“Ấy, cậu đừng nói bậy, tôi có thể kiện cậu tội vu khống đó, nhưng không sao, trưởng bối như tôi không nên chấp nhất tiểu bối làm gì, với lại tôi
nghĩ không nên tiếp tục chờ đợi vô ích, vẫn là cần Tần phó tổng chịu
trách nhiệm đi a, mà cách tốt nhất là cách chức phó tổng của cậu ta,
chắc mọ người cũng không muốn mạo hiểm để cậu ta phá hủy Lâm thị đâu
phải không.”
Các cổ đông khác liếc nhìn nhau không biết
thế nào, Lâm Thái An tức đến run rẩy, lúc nãy nghe Hồ Mạnh Phúc nói vậy
thì ông đã biết người Tiểu Hoan phái đi đã bị ông t ngăn cản, thật không ngờ ông ta có thể giở trò tiểu nhân như vậy, Lâm Thái An hỏa khí đạp
bàn nói lớn:
“Chuyện vẫn chưa điều tra rõ sao có thể cách chức con trai tôi, hiện tại tôi vẫn là Tổng giám đốc của Lâm thị, ai
dám vượt quyền của tôi.”
Chung Minh nghe vậy cười lớn:
“Lâm tổng sao có thể làm vậy được, chúng tôi làm sao mà phục, đã không
có bằng chứng chứng minh mình trong sạch thì còn chống chế gì nữa, vẫn
là nên để Tần phó tổng từ chức đi.”
Nhìn các cổng đông
bắt đầu dao động, bọn người Hồ Mạnh Phúc cười càng vô sỉ, trong lúc Lâm
Thái An cùng Tần Hoan đang tuyệt vọng thất thần thì một giọng nói vang
lên:
“Bằng chứng ở đây.”