Yêu Em Tự Khi Nào

Chương 44




Ôn Địch đang chờ anh ta ở đằng trước.

Tiêu Đông Hàn đuổi theo: “Ông ta uy hiếp em à?”

“Em không sợ.”

Ôn Địch cầm tay anh ta: “Vụ tai nạn xe cộ xảy ra mười năm trước có liên quan đến ông ta à?”

“Không phải, mà là những người khác trong nhà họ Tiêu, bị anh chỉnh đốn từ lâu rồi. Ông ta muốn dùng điều này để hù dọa em, làm em sinh ra suy nghĩ bỏ cuộc, tránh khỏi việc bị ông ta làm to chuyện.”

Hôm nay có xe đi theo trên đường đến trang viên, nếu như là một cô gái có tố chất tâm lý không vững, lại biết nhà họ Tiêu là kiểu gì, sẽ không nhịn được bị Tiêu Chính Thao doạ.

Tiêu Đông Hàn ôm cô: “Em thật sự không sợ à?”

Ôn Địch lắc đầu: “Đến anh em còn không sợ, thì em còn cần phải sợ những người khác à?”

Tiêu Đông Hàn cười: “Không nói đến ông ta nữa. Chúng ta đi đánh golf nào.”

Chơi ở trang viên đến buổi trưa, ngoài việc nhỏ như việc của Tiêu Chính Thao làm khiến không thoải mái, thì đắm chìm trong trải nghiệm ở trang viên cũng không tệ lắm.

Ôn Địch bị chênh lệch múi giờ, trời vừa tối, cô đã thấy mệt mỏi rã rời.

Sau khi tắm rửa xong, uống chút rượu vang đỏ, cô càng thấy buồn ngủ hơn, mi mắt trên bắt đầu đánh nhau với mi mắt dưới.

Tiêu Đông Hàn đang ngồi trong thư phòng, cô đi tìm anh ta.

“Em buồn ngủ quá.”

“Vậy em đi ngủ trước đi.”

“Bây giờ em mà đi ngủ, thì kiểu gì cũng chỉ ngủ đến nửa đêm, từ nửa đêm đến sáng thì em phải làm gì đây.”

Tiêu Đông Hàn đang xử lý thư, ngẩng đầu liếc qua, cô đang dựa vào khung cửa, không có ý định muốn vào, anh ta đưa tay ra: “Vào đây.”

“Không quấy rầy đến công việc của anh chứ?”

“Không sao đâu.”

Ôn Địch tựa lên trên ghế anh ta, nhìn trên giá sách của anh ta có những sách gì.

Nhìn một vòng, cô không cảm thấy hứng thú với sách lắm.

Cô liếc về phía góc bàn của anh ta có mấy chục tấm vé máy bay, đưa tay lấy ra để xem.

Đều là vé máy bay từ London đến Thượng Hải, từ tháng một đến tháng năm.

Cô đếm, tổng cộng có mười bảy tấm.

Tổng cộng anh ta đến Giang Thành mười bảy lần để gặp cô.

Cô đưa lưng về phía anh ta, Tiêu Đông Hàn không biết cô đang làm gì: “Nhìn gì thế?”

“Vé máy bay. Sao anh vẫn còn giữ thế?”

“Giữ lại để làm kỷ niệm, lúc em đi đón anh ở sân bay cũng làm kỷ niệm.”

“Copy một bản cho em đi, em cũng sẽ giữ lại.”

“Em chụp cũng được mà.”

“Có giấy thì đáng để kỷ niệm hơn.”

Tiêu Đông Hàn nói: “Chờ đến khi anh hết bận, anh sẽ in đủ màu sắc cho em.”

Anh ta đưa tay vịn vào chỗ ngồi, ôm chặt eo cô, để cô ngồi lên chân anh ta, tay kia anh ta nắm con chuột, không ảnh hưởng đến việc đọc thư.

Lúc trả lời, anh ta gõ bàn phím bằng một tay.

Ôn Địch ngáp hai cái liên tục, có lẽ bây giờ trong nước đang là ba giờ sáng.

Cô thả vé máy bay ra, thực sự không thể mở mắt ra được nữa.

Tiêu Đông Hàn vỗ vai cô: “Ngủ đi.”

Ôn Địch chôn mặt trong cổ anh ta, nheo mắt lại.

Sau khi đọc hết tất cả thư, Tiêu Đông Hàn lấy kính xuống, xoa mũi, cúi đầu nhìn người trong lòng, cô đã ngủ rồi.

Anh ta trở tay giật áo khoác đang khoác lên ghế dựa xuống, che lên người cô.

Thư ký Lỗ gửi tin nhắn cho anh ta: [ Đã sắp xếp xong người đi theo Tiêu Chính Thao. ]

Tiêu Đông Hàn: [ Đây mới là việc quan trọng. Nhanh chóng nhìn chằm chằm vào hướng tài chính của ông ta đi. Chỉ cần ông ta có ý định đối phó với nhà họ Ôn, thì không cần phải khách sáo với ông ta nữa.]

Thư ký Lỗ đáp lại, hỏi: [Trong trường hợp ngày mai, anh định sắp xếp nơi thăm quan nào cho cô Ôn?]

Tiêu Đông Hàn: [Không cần vội, để tôi đi mua sắm với cô ấy đã. Cô ấy ở đây tận một tháng mà.]



Tháng năm, hoa hoè nở rộ.

Gió lớn thổi bay đi những bông hoa hoè màu trắng nhỏ, rơi lăn tăn trên mui xe.

Nghiêm Hạ Vũ đi ra từ tiệm sách cũ, ông chủ đưa anh đến cửa, anh bảo ông chủ dừng lại được rồi, không cần phải khách sáo.

Ông chủ cười: “Đã lâu rồi không gặp cháu, nên muốn tiễn cậu thêm hai bước thôi.”

Gần nửa năm rồi Nghiêm Hạ Vũ không tới tiệm sách cũ để mua sách, chỉ cần hơi rảnh rỗi thì anh sẽ bay đến Giang Thành, không có thời gian để đến đây, lúc trước đọc xong những cuốn mua ở đây, mà đúng lúc hôm nay anh cũng được nghỉ, nên đến đây để mua.

“Xe của cháu đâu?” Ông chủ không thấy xe của anh đâu nên hỏi.

Nghiêm Hạ Vũ chỉ về phía đầu con hẻm: “Đứng ở kia, cháu không bảo tài xế đến.”

Hôm nay anh lái ô tô đến đây, đi một chiếc xe thể thao mới, là chiếc xe Phó Ngôn Châu muốn giành vào đêm hôm đó.

Còn chưa đi đến trước xe thể thao thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên.

Là một dãy số không liên lạc từ lâu lắm rồi.

Nghiêm Hạ Vũ nhận máy: “Tổng giám đốc Ấn có gì cần dặn dò?”

“Tôi không dám dặn dò gì đâu, đừng ngắt lời tôi.” Tổng giám đốc Ấn đã từng tiếp xúc không ít lần với Nghiêm Hạ Vũ, biết anh không thích người khác quanh co lòng vòng, anh ta nói thẳng ra: “Muốn nhờ anh giúp một việc.”  

“Không cần khách sáo với tôi.” Dù đã lâu rồi anh và tổng giám đốc Ấn chưa liên lạc với nhau, chỉ cần đã liên lạc, anh sẽ không bao giờ từ chối dù chỉ một chút.

Tổng giám đốc Ấn luôn là Bá Nhạc của Ôn Địch, đầu tiên là lúc trước nhìn trúng kịch bản của Ôn Địch, đầu tư rất nhiều vào khâu sản xuất, khiến tác phẩm đầu tiên của Ôn Địch trở nên nổi tiếng.

Hồi trước lúc anh biết Ôn Địch là trong bữa tiệc của tổng giám đốc Ấn.

Nghiêm Hạ Vũ lái xe, ngồi vào, đưa sách sang ghế lái phụ: “Anh nói đi.”

Tổng giám đốc Ấn luôn có kế hoạch xây dựng một chi nhánh ở Giang Nam, khảo sát mấy thành phố, trước mắt khu Giang Thành là nơi cung cấp nhiều chính sách hỗ trợ và uy đãi nhất.

Có ý định tiến vào khu đó, nhưng lại hơi dè dặt và không quá chủ động.

Nghiêm Hạ Vũ hiểu ý, tổng giám đốc muốn anh đứng đó bắc cầu giật dây, ném cành ô - liu cho đối phương, như vậy có thể tranh thủ một chút sự chủ động.

Điều này cũng giống việc hai bên mập mờ, thậm chí muốn đối phương chọc thủng lớp cửa sổ trước.

“Không thành vấn đề. Sau này đến Giang Thành chơi không cần phải lo lắng việc ba người mà thiếu một người chơi mạt chược nữa rồi.”

Tổng giám đốc Ấn cười, sau khi cảm ơn, hỏi anh: “Hôm nào rảnh? Tôi sẽ sắp xếp một bữa ăn tối.”

Tuần này Nghiêm Hạ Vũ không có thời gian: “Tối thứ sáu tuần tới.”

Sau khi ngắt điện thoại, Nghiêm Hạ Vũ khởi động xe, khi nhìn về kính chắn thuỷ tinh đằng trước, bỗng giật mình.

Trên thuỷ tinh có vài bông hoa hoè rơi xuống.

Khi xe nổ máy, không biết những bông hoa hoè đó đã bay đi đâu rồi.



Vốn nghĩ hôm nay có thể ở nhà đọc thật kỹ quyển sách, nhưng Khang Ba lại gọi điện cho anh, nói vấn đề chuỗi vốn nghiên cứu phát minh của công ty Ôn Kỳ Trăn xảy ra vấn đề, kéo dài hai tuần vẫn chưa giải quyết được.

“Không phải Viễn Đồ luân phiên đầu tư cho series B của công ty bà ấy à?”

Danh tiếng của Viễn Đồ rất đáng tin cậy, anh cũng từng thông qua vốn của Viễn Đồ lấy được bản quyền điện ảnh của phim [ Thế gian không bằng anh ].

Viễn Đồ giữ tất cả bí mật lớn của khách hàng, ai cũng không thể tra ra được, đây cũng là lý do tại sao Quan Hướng Mục không tra được nơi nguồn vốn xuất ra.

Ba tháng trước, anh biết công ty Ôn Kỳ Trăn đang cần tìm nơi đầu tư vốn, anh muốn đầu tư vốn cho họ, nhưng sau khi nói với bên kia, đạt được thỏa thuận đầu tư vốn với Viễn Đồ, và đã ký thỏa thuận độc quyền.

Một khi đã ký kết thỏa thuận, tiền của anh cũng không vào được.

Anh hỏi trợ lý Khang: “Rốt cuộc tình hình là thế nào?”

Khang Ba cũng không rõ, không nghe ngóng được: “Hình như bên phía đầu tư đang đắn đo về Ôn Kỳ Trăn, muốn bản quyền bằng sáng chế để nghiên cứu và phát triển.”

Nghiêm Hạ Vũ vẫn luôn nghĩ Quan Hướng Mục thông qua Viễn Đồ để giải quyết vấn đề tài chính khó khăn của Ôn Kỳ Trăn khi nghiên cứu, xem ra không phải vậy.

“Chờ một lát rồi tôi gọi lại cho anh sau.”

Anh tắt cuộc gọi của trợ lý Khang, gọi vào số của Quan Hướng, xác nhận với Quan Hướng Mục rằng có phải anh ta đầu tư vào công ty của Ôn Kỳ Trăn không.

“Không phải anh, sao khi đầu tư anh lại không nói với chú được. Sao thế?”

“Không có gì.”

“Chú đừng có nói một nửa.”

“Công ty của bà ấy xảy ra vấn đề.”

Nghiêm Hạ Vũ đã biết là ai rồi, anh không có thời gian để trò chuyện với Quan Hướng Mục, nhanh chóng phân phó trợ lý Khang: “Tìm đúng nhược điểm của Tiêu Chính Thao trong tay, lại khiến ông ta đưa tiền đến mà không đưa tiền về được.”

Trợ lý Khang ngạc nhiên: “... Là ông ta à?”

“Không biết.”

“... Như vậy có ổn không?” Từ trước đến nay ông chủ đều có chứng cứ để tấn công chính xác.

Nghiêm Hạ Vũ: “Không có gì không ổn cả.”

Một tuần sau, Tiêu Chính Thao tìm Nghiêm Hạ Vũ, ông ta không thể nào nghĩ đến, mình sẽ té ngã trong tay Nghiêm Hạ Vũ cả, còn té không nhẹ.

Nghiêm Hạ Vũ vừa kết thúc cuộc họp, buổi tối phải đi ăn với tổng giám đốc Ấn, anh tắt máy tính, cầm vest lên và rời khỏi phòng làm việc.

Vừa vào thang máy đã có cuộc điện thoại gọi đến, là một dãy số nước ngoài lạ.

Anh đoán trong hai ngày này, Tiêu Chính Thao sẽ đến tìm anh.

“Tôi không nhớ liệu tôi đã từng làm gì quá đáng với cậu chưa?” Đây là lời mở đầu của Tiêu Chính Thao.

Nghiêm Hạ Vũ không nói với ông ta về vấn đề chuỗi vốn của công ty Ôn Kỳ Trăn, dù có nói thì Tiêu Chính Thao cũng không thừa nhận.

“Chú là người nhà họ Tiêu, vậy là đã chọc đến tôi rồi.” 

“...” Tiêu Chính Thao cười lạnh: “Tiêu Đông Hàn chia tay với Ôn Địch, cậu nên vui mới đúng.”

Nghiêm Hạ Vũ: “Nếu tôi dùng thủ đoạn đó để chia rẽ họ, thì họ đã không đi đến ngày hôm nay rồi.”

Trước khi ngắt máy, anh cảnh cáo Tiêu Chính Thao: “Chú đấu với Tiêu Đông Hàn thế nào là chuyện của nhà họ Tiêu mấy người, đừng vươn tay đến Giang Thành.”

Ngắt điện thoại xong, anh đưa số điện thoại của Tiêu Chính Thao vào danh sách đen.

Tổng giám đốc Ấn mời cơm được đặt ở nhà hàng Thường Thanh, cách toà nhà Kinh Việt không xa, hơn mười phút đi xe.

Chỉ cần là anh đi xã giao ở Thường Thanh, đều xe được đi thang máy đặc biệt.

Phòng ở tầng tám, anh đi tầng hầm lên, hồi trước đều chạy thẳng lên luôn, bây giờ lại dừng ở tầng một.

Cửa thang máy từ từ mở ra, quản đốc nhà hàng cười nói với Ôn Địch: “Cô Ôn, mời cô.”

Ôn Địch cảm ơn, một giây sau khi thấy người đứng trong thang máy, bước chân của cô dừng lại, cuối cùng vẫn đi vào, nên bây giờ đi ra, chắc chắn quản đốc sẽ suy nghĩ nhiều.

Cửa khép lại, không gian chật hẹp chỉ còn hai người.

Trước khi chia tay, vào một năm sinh nhật đạo diễn Nguyễn, Nghiêm Hạ Vũ tìm người đưa cho cô một chai nước sôi để nguội, khi bữa cơm kết thúc, lại để quản đốc đưa cô xuống bằng thang máy đặc biệt.

Lúc nãy ở sảnh khách sạn, quản đốc nhận ra cô, nên chào hỏi với cô.

Đêm nay trong nhà hàng có tiệc cưới, trong thang máy có rất nhiều người, không biết đến lúc nào mới được đi lên, quản đốc nói đúng lúc chìa khoá trong tay quản lý thang máy đang nằm trong tay cô ấy.

Vì vậy quản đốc đưa cô đến đây để cô đi thang máy đặc biệt, ai mà ngờ được anh cũng đang trong thang máy này.

Ôn Địch nhìn lướt qua bảng thang máy, đúng lúc cô cũng lên tầng tám.

Nghiêm Hạ Vũ chủ động nói chuyện: “Em vẫn luôn ở Bắc Kinh à?”

“Không phải.” Sau đó không nói thêm gì nữa.

Hôm nay cô mới từ London về, hồi trước tổng giám đốc Ấn mời cơm cô, nói sau này muốn đến Giang Thành để phát triển, mong cô sẽ giúp đỡ nhiều hơn. Đây chỉ là lời vui đùa, nhưng tổng giám đốc Ấn thực sự muốn có quan hệ tốt với nhà họ Ôn, có nhiều bạn bè ở Giang Thành.

Cơ bản cô và tổng giám đốc Ấn không có liên hệ gì nhiều, nhưng sự biết ơn năm đó cô vẫn nhớ. Tổng giám đốc Ấn mời cơm cô, cô lại đang ở London, sau khi về mới gọi điện cho anh ta, mời lại anh ta.

Tổng giám đốc Ấn nói đêm nay có một bữa liên hoan, bảo cô đến đây.

Thang máy dừng lại ở tầng tám, Nghiêm Hạ Vũ ấn nút mở cửa để cô xuống trước.

Nghiêm Hạ Vũ đi theo sau, anh nói: “Mùa hoa hoè đã qua rồi, đúng vào đầu tuần trước.”

Ôn Địch: “Tôi không còn ăn mừng từ lâu.”

Hồi trước mừng khi hoa hoè đến, vì sau khi hoa hoè nở, cũng cách sinh nhật anh không xa.

Hiện tại cô chỉ nhớ mỗi ngày sinh nhật của Tiêu Đông Hàn, còn những cái khác không còn để trong lòng.

Hai người đi theo cùng một hướng để đến phòng, Nghiêm Hạ Vũ ý thức được chuyện cô cũng tham gia bữa cơm của tổng giám đốc Ấn. Anh sợ cô hiểu lầm, giải thích nói: “Tôi không bảo tổng giám đốc Ấn gọi em đến, anh ta cũng không biết quan hệ của chúng ta.”

Ôn Địch không hiểu lầm, vì do cô chủ động gọi điện cho tổng giám đốc Ấn.

Vừa vào phòng, tổng giám đốc Ấn đứng dậy chào hỏi hai người họ.

Tổng giám đốc Ấn đã sớm không nhớ ai với ai trong bữa tiệc sáu năm trước nữa rồi, vì ngày nào anh ta cũng có tiệc, hơn nữa bữa tiệc hôm đó không có người hay thứ gì đặc biệt, nên không lưu lại ấn tượng trong đầu anh ta.

Có thể nhớ từng người trong bữa tiệc năm đó, từng câu nói, từng món ăn, thậm chí là loại trái cây sau bữa tối, có lẽ chỉ có Ôn Địch.

Tổng giám đốc thấy họ đến cùng lúc, thuận miệng hỏi: “Cô có quen tổng giám đốc Nghiêm à?”

Ôn Địch: “Không tính là quen biết, hồi trước từng gặp nhau.”

Bùng.