Yêu Em Tự Khi Nào

Chương 43




Đầu tháng năm, Ôn Địch và Tiêu Đông Hàn lên đường đi London.

Lần này anh ta đến Bắc Kinh để đón cô, đưa cô đi ngắm trang viên.

Đến London rồi, Tiêu Đông Hàn đi trước để xử lý một ít vấn đề về công việc của tập đoàn Tiêu Ninh, ngày hôm sau họ mới quay về trang viên.

Trang viên ở ngoại ô, phải đi xe mấy tiếng mới đến, Tiêu Đông Hàn sắp xếp xe đưa cô đi hóng gió.

Thời tiết có hơi lạnh, cửa kính xe chỉ mở ra trong chốc lát, sau đó Ôn Địch đóng cửa lại ngay.

Cô hỏi: “Chủ tịch Tiêu đang ở trang viên à?”

Tiêu Đông Hàn nhìn về phía xa xa mà chẳng thể thấy được điểm cuối con đường, hồi đó anh ta như nước với lửa với ông nội, một tí tình cảm cũng không có.

“Gần đây ông ấy không ở nhà mà cũng không ở trang viên, anh cũng không rõ, cũng không quan tâm, chỉ là muốn đưa em đến thăm trang viên thôi, nếu em không muốn nhìn thấy ông ấy, thì không cần phải gặp ông ấy đâu.”

Trang viên có diện tích rất lớn, hai năm nay tiến hành xây dựng và cải tạo, bên trong trang viên có duy nhất một tòa biệt thự, một cái bể bơi độc lập cùng khu giải trí để nghỉ ngơi, hoàn toàn không cần phải theo chân bất kỳ người nào để đối mặt với họ.

Đúng lúc Ôn Địch cũng không muốn gặp người nhà họ Tiêu, dù sao giữa họ chưa tồn tại cái việc nói đến cha mẹ hay không.

Cô không thích chủ tịch Tiêu, ông cụ rất độc ác, chèn ép cả cháu của mình, không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

Dù sao nhà họ Tiêu không có ai tốt cũng được, chỉ cần vị bên cạnh cô thôi.

Tiêu Đông Hàn liếc cô: “Em đang nghĩ gì đấy?”

Ôn Địch cười: “Đang bóc phốt anh đó.”

“Bóc phốt anh từ tây sang đông à?”

“Vốn dĩ anh có phải đồ vật [1] đâu, anh là người mà.”

[1] 东西: là từ đông sang tây, vừa là đồ vật, đồ đạc

“Mấy trò về từ ngữ chẳng bao giờ anh thắng em cả.”

Tiêu Đông Hàn nói: “Nếu không em kiểm tra anh biết bao nhiêu câu châm ngôn đi, gần đây anh ghi nhớ thêm không ít.”

“...”

Ôn Địch quay mặt nhìn dòng xe bên ngoài, bất giác cười lên.

“Ôn Địch à, chuyển đầu về phía anh đây nè.”

Ôn Địch không nghe, cũng không nhìn anh ta.

Hôm nay thời tiết tốt đến kỳ lạ, bầu trời thăm thẳm xa vời vợi, xanh đến nao lòng người.

Cô bấm để cửa kính xe hé mở một chút.

Phong cảnh cả quãng đường không tệ, đi ngang qua thị trấn nhỏ, nhà thờ, xe buýt, quán cà phê, còn có những người đang thong dong đi ven đường, lui dần qua cửa kính xe.

Đằng trước lại có thêm một quán cà phê, xe chậm rãi dừng lại.

Ôn Địch xoay người, muốn hỏi vì sao Tiêu Đông Hàn lại đến đây.

Tiêu Đông Hàn cởi dây đai an toàn ra, nghiêng người lại gần: “Bảo em nhìn về phía anh, mà em lại chẳng thèm nhìn.”

Ôn Địch cười nói: “Không phải bây giờ đang nhìn đấy à.”

“Chậm quá.” Anh ta bắt lấy gáy cô, hơi cắn lên môi cô, để cô mở miệng ra.

Rõ ràng đây là buổi sáng, nhưng trước mắt cô lại chỉ thấy đen kịt.

Dường như còn có cả mùi cây hương thảo len qua cửa xe để tiến vào.

Trước khi cô thấy thiếu không khí, Tiêu Đông Hàn đã rời khỏi việc hôn cô, yêu cầu cô: “Hôn anh một chút rồi mua cà phê cho em uống.”

“Em không uống.”

“Để anh hôn em, rồi em đi mua cho anh.”

“...”

Tiêu Đông Hàn lại ấn xuống môi cô một chút.

Ôn Địch: “Em cũng không muốn đi mua.”

Anh ta thương lượng với cô: “Bây giờ em nói về máy cô châm ngôn mà anh chưa từng nghe cho anh đi, rồi anh sẽ xuống xe mua cho em.”

Ôn Địch nở nụ cười, nhưng vẫn nói một câu: “Quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân trường thích thích [2].”

[2] 君子坦荡荡, 小人长戚戚: Khổng Tử cho rằng: “Lòng người quân tử thản nhiên thư thái, còn kẻ tiểu nhân thường lo lắng không yên”.

Người quân tử hành động theo lý lẽ, cho nên lòng luôn bình thản; kẻ tiểu nhân hay lo được lo mất, suy tính thiệt hơn nên thường hay lo lắng bất an.

Những câu đó Tiêu Đông Hàn có biết, trong phạm vi những câu nói nổi tiếng mà thư ký Lỗ từng sắp xếp cho anh ta, mà anh ta cũng đồng ý với lời cô nói: “Cách giải quyết công việc của anh thuộc loại người thản nhiên như vậy đó.”

Ôn Địch đẩy mặt anh ta ra: “Lên mặt vừa.”

Tiêu Đông Hàn cười, xuống xe mua cà phê lên cho cô.

Ôn Địch trượt toàn bộ cửa sổ xe xuống dưới, chống cằm nhìn Tiêu Đông Hàn đi vào quán cà phê ở phía đối diện.

Cô lơ đãng nhìn về phía cửa kính xe, nhíu mày.

Đằng xe có một chiếc xe đi theo họ cả quãng đường, dừng lại ở ven đường cách đây không xe. Lúc nãy nghĩ là họ chạy cùng đường, nhưng bây giờ lại trùng hợp quá mức rồi.

Cô nhắn tin thật nhanh cho Tiêu Đông Hàn: [Đằng sau có một chiếc xe đi theo chúng ta.]

Tiêu Đông Hàn: [Bây giờ em mới phát hiện ra à?]

[Em phát hiện ra chiếc xe đó từ lâu rồi, nhưng bây giờ mới thấy có gì đó lạ.]

Tiêu Đông Hàn: [Là người của anh.]

Ôn Địch ngẩng đầu, nhìn ra từ chỗ chắn ở cửa thủy tinh, xe phụ trách sự an toàn của anh ta đang đứng ở đằng trước, cũng ở chỗ đằng trước dọc đường đi.

Tiêu Đông Hàn giải thích: [Anh không thích bị người ta tông vào đuôi xe lắm, hơn nữa vì từng bị em tông vào đuôi xe, nên có để lại di chứng.]

Ôn Địch cười cười, rời khỏi khung chat.

Là người của anh ta thì tốt rồi, cô không cần phải lo lắng nữa.

Trong quán cà phê, Tiêu Đông Hàn đang đợi chủ quán lấy cà phê cho anh ta, anh nghiêng đầu nhìn chỗ phía sau của chiếc xe từ cửa sổ, híp mắt lại rồi suy nghĩ khi nhìn biển số xe.

Lúc nãy anh ta lừa Ôn Địch, cơ bản đó không phải là người của anh ta.

Thư ký Lỗ ngồi trong xe đằng trước cũng phát hiện có gì đó lạ: [Ông chủ, lát nữa anh đi đằng trước đi, để chúng tôi đi đằng sau.]

Tiêu Đông Hàn: [Không cần, tôi biết là ai rồi.]

Anh ta tìm số điện thoại của Tiêu Chính Thao, nhanh chóng gọi đi.

Đối phương nhanh chóng nhận máy.

Tiêu Đông Hàn chất vấn bằng tiếng Trung: “Mới sáng sớm mà ông đã rảnh vậy rồi à?”

Tiêu Đông Hàn hiểu tiếng trung, bản thân ôngta cũng biết nói, chỉ là khẩu âm quá nặng, chẳng qua ôngta đang nói với Tiêu Đông Hàn, vì thế dùng tiếng trung để đáp lại anh ta: “Không bận rộn khi không có cậu, tôi đang đánh golf trên sân của ba.”

“Chú tìm một chiếc xe sáng loáng đi đằng sau tôi để làm gì?”

“Bảo vệ cậu. Cậu thường xuyên bị tông vào đuôi xe, đây không phải chuyện tốt đâu.”

“Nếu muốn dọa Ôn Địch, chú phải nghĩ xem tôi có thích điều đó không. Nên chú cho người của chú cút về đi.”

Cà phê được mang ra, anh ta hỏi ông chủ: “Bao nhiêu tiền thế?”

Ông chủ không hiểu.

Tiêu Đông Hàn đổi sang dùng tiếng Anh để hỏi, sau đó anh ta trả tiền rồi đi khỏi đó.

Ôn Địch ghé lên cửa sổ xe, cười vẫy tay với anh ta.

Tiêu Đông Hàn đi về phía cô, anh ta tỉnh bơ liếc mắt về phía sau, chiếc xe đó đang quay đầu lại.

Anh ta đưa cà phê đến chỗ cửa sổ xe cho Ôn Địch, cúi người xuống, đối diện với Ôn Địch.

Ôn Địch ló từ trong xe ra, hôn lên phía mặt bên của anh ta: “Cảm ơn cà phê của anh nhé.”

Tiêu Đông Hàn đi vòng qua đầu xe để đến chỗ ghế lái, anh ta có ý chuyển kính chiếu hậu để nhìn ra phía sau, chiếc xe đó rời đi rồi, chỉ còn mình đuôi xe thôi.

Anh ta khởi động xe.

Trên con đường vô tận, hương cà phê nồng nàn, cô thích nghe nhạc jazz, bên cạnh còn có người đang lái xe cho cô. Ôn Địch tìm thấy niềm vui khi đi du lịch.

Vốn dĩ cô cho rằng ngồi xe mấy tiếng đồng hồ sẽ rất nhàm chán, Ôn Địch còn chưa nhìn hết cảnh ven đường thì ô tô đã lái vào trang viên, bên trong toàn bộ khu vườn thấp thoáng một màu xanh lá, có chút không giống với trong tưởng tượng của cô.

Sự cổ điển và trang nhã đập vào mặt.

Trang viên này còn lớn hơn khu biệt thự nghiêm chỉnh ở Giang Thành.

Ô tô đi thẳng vào biệt thự của Tiêu Đông Hàn, cửa xe mở ra, bây giờ Ôn Địch đang cảm thấy sững sờ.

Đi thẳng qua phòng khách của biệt thự là con đường phủ kín hoa hồng, một lớp dày đặc, ít nhất phải dài đến nửa mét.

Tiêu Đông Hàn ra hiệu với cô: “Đưa chân lên, để anh cởi giày của em ra nào.”

Ôn Địch trở lại bình thường: “Con đường rải cánh hoa đi đến đâu ra thế?”

“Đến trước sô pha trong phòng khách.”

“Cái này mất bao nhiêu hoa hồng?”

“Không đếm được.”

“...”

Tiêu Đông Hàn đứng bên cạnh con đường nhỏ rải đầy hoa hồng, cố gắng tránh dẫm phải hoa, anh ta vịn vào cửa xe, cúi người, nắm một chân của cô lên, tháo giày ra: “Còn bên kia nữa.”

“Em tự tháo.” Cô đưa một chân khác qua để tháo giày cao gót.

Tiêu Đông Hàn nói: “Hoa tươi và tiếng vỗ tay trên đường đi là dành cho biên kịch Ôn, vì phải cực khổ sáng tác kịch bản. Về tiếng vỗ tay, chỉ cần em muốn, anh sẽ vỗ hai tay cho em.”

Ôn Địch cảm động, cười không được mà khóc cũng không xong: “Con đường hoa tươi’ không phải hiểu như anh đâu, không phải dùng cánh hoa để phủ kín cả con đường như vậy.”

Tiêu Đông Hàn: “Anh nguyện ý hiểu như vậy vì em.”

Ôn Địch thò tay, anh ta hiểu nên nghiêng người qua, cô dùng sức để ôm chặt anh ta.

Tiêu Đông Hàn thúc giục cô: “Nhân lúc không có gió thì mau đi xuống thôi, đến trưa người giúp việc phải đến để nhặt cánh hoa rồi.”

Ôn Địch đi chân trần lên cánh hoa hồng, cho dù có giẫm lên thì cũng chẳng dẫm lên tấm thảm bên dưới, mà là một thứ mềm mại, mang theo một chút man mát, xung quanh cô tràn ngập hương thơm nhàn nhạt.

Cũng được bao bọc bởi tình yêu thương.

Cô đi đến biệt thự trong phòng khách, chợt nghe thấy tiếng Tiêu Đông Hàn dặn dò người giúp việc, nói không cần phải quan tâm đến cánh hoa, cứ thổi bay đến bất cứ đâu tùy thích, không cần phải dọn đi trước khi cánh hoa khô.

Ôn Địch lên lầu thay một bộ quần áo bình thường, để Tiêu Đông Hàn dẫn cô đi đánh golf. Có một sân golf ngay trong trang viên, rất sang trọng, cô muốn đi để nhìn.

Tiêu Đông Hàn cũng đi thay quần áo, là một bộ quần áo cặp đôi với cô.

Đây là lần đầu tiên anh ta mặc đồ đôi, thấy không hợp lắm.

Anh ta nắm tay Ôn Địch, đi dọc về phía bờ sông.

Ven sông có những cánh hoa bị gió thổi đến đây.

Ôn Địch thưởng thức cảnh đẹp khắp nơi trong trang viên: “Có lẽ khi trời vào thu sẽ rất đẹp.”

“Anh không biết.”  Tiêu Đông Hàn nói: “Anh không để ý đâu.” Anh ta rất ít khi đến trang viên.

Mỗi lần nhà họ Tiêu tụ họp lại, mọi người đều giương cung bạt kiếm, có người nào có tâm trạng để ngắm cảnh có đẹp hay không đâu.

“Khi vào thu, anh sẽ đưa em đến đây.”

Ôn Địch thấy bên phía sân golf có người, cô túm ngón út của anh ta, để anh ta nhìn.

Đúng là Tiêu Chính Thao, đợi từ sáng đến giờ để đánh golf với anh ta, không thì phải nói là đợi anh ta.

“Con trai út của chủ tịch Tiêu.”

Anh ta không gọi là chú.

Ôn Địch gật đầu, hoá ra người này là Tiêu Chính Thao, cũng là người mà con trai của Cù Bồi đã dặn cô là phải chú ý để đề phòng.

Giá trị nhan sắc của người nhà họ Tiêu không tệ, Tiêu Chính Thao gần 50 tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng điển trai lúc còn trẻ, sống mũi cao, nụ cười trên môi và ánh mắt lạnh lùng.

Bây giờ ông ta cất cây gậy đi, đưa cho caddie [3], thuận tay cầm ly rượu vang đỏ trong khay người giúp việc đang bê.

[3] Caddie: nhân viên kéo bao gậy hay làm "két" là những nhân viên phục vụ được thuê để kéo, bảo quản những bao đựng gậy đánh golf cho khách chơi golf trên sân

Khi thấy họ, oong ta cũng chẳng hề ngạc nhiên.

“Cô Ôn, thật vui khi được gặp cô.”

Ôn Địch hơi gật đầu: “Ngưỡng mộ đã lâu.”

Tiêu Đông Hàn thả tay của cô ra: “Để anh đi chọn gậy cho em.”

Ôn Địch không đi cùng anh, làm biên kịch lâu lắm rồi, nên hình như cô có thể hiểu người khác có phải có chuyện muốn nói với cô không, cô thay đổi chủ đề hỏi nhân viên, ngồi xuống ghế bên cạnh Tiêu Chính Thao.

Người giúp việc đưa cho cô một ly rượu vang đỏ.

“Cảm ơn.” Ôn Địch cầm lấy, đầu ngón tay chuyển ly rượu.

“Cô Ôn hiểu rõ chuyện của gia đình anh trai tôi chứ?”

“Ý chú là việc mẹ của Tiêu Đông Hàn xảy ra tai nạn xe cộ hả?”

Cô đâm thẳng vào, chém ngang lớp mặt nạ dối trá giữa cô và Tiêu Chính Thao..

Tiêu Chính Thao xiết chặt ly rượu đang cầm, mặt không đổi sắc: “Xem ra là cô biết rõ.”

Ôn Địch nhìn bên mặt của ông ta: “Thậm chí còn biết nhiều hơn.”

Cô mỉm cười: “Biết rất rõ.”

Nếu cô dám đến trang viên thì chắc chắn cô đã chuẩn bị đủ tâm lý rồi.

Về cha mẹ của Tiêu Đông Hàn, cô đã biết một chút từ Thẩm Đường.

Cha của Tiêu Đông Hàn là con trai trưởng của ông cụ Tiêu, có tính cách hiền lành, là một người khác biệt trong những người nhà họ Tiêu, Tiêu Đông Khải di truyền tính cách của cha.

Hơn mười năm trước, cha của Tiêu Đông Hàn đi ô tô, chở vợ đi du lịch, bất ngờ gặp tai nạn trên đường đi, cú va chạm đó không đủ để giết chết ông, nhưng lại khiến cho người vợ của ông bị tàn tật suốt đời.

Thời điểm đó, tập đoàn Tiêu Ninh như mặt trời ban trưa, có người đồn đoán là do đối thủ cạnh tranh làm, nhưng tra tới tra lui, vẫn không tra ra được dấu vết nào.

Sau đó, cha của Tiêu Đông Hàn từ mọi chức vụ trong tập đoàn Tiêu Ninh, tránh xa trung tâm quyền lực, đưa vợ sang quốc gia khác để định cư, ông cũng hy vọng hai đứa con trai của mình không dính líu vào công việc của tập đoàn.

Vốn dĩ Tiêu Đông Khải chẳng có hứng thú gì với công ty, hùn vốn với người khác để mở công ty luật.

Nhưng Tiêu Đông Hàn lại không nghe lời khuyên bảo, đâm đầu vào vòng xoáy quyền lực này.

Tất cả những gia đình trong gia tộc họ Tiêu đều cực kỳ phức tạp, ông cụ Tiêu có hai người con trai, có ba đứa cháu trai, đều đang ở trong Tiêu Ninh, cũng không phải dạng người lương thiện.

Tiêu Đông Hàn còn độc ác hơn so với những người khác, vì vậy mới đứng vững gót chân trong tập đoàn.

“Chú còn muốn phổ cập khoa học cho tôi nữa không?” Ôn Địch lắc ly rượu, trên ly rượu phản chiếu hình ảnh mờ mờ màu xanh ngát của trang viên.

Tiêu Chính Thao: “Cô là một cô gái thông minh, không nên nhúng tay vào làm xáo trộn.”

“Xin chú hãy chú ý khi dùng từ, không phải tôi làm xáo trộn, chú không nên nghĩ là tôi đã can thiệp vào, tôi cảm thấy sau khi Tiêu Đông Hàn hẹn hò với tôi, Thẩm Đường với tư cách là bạn thân nhất của tôi, không chừng sẽ hoàn toàn hoà giải với Tiêu Đông Hàn, giúp Tiêu Đông Hàn lấy được quyền khống chế công ty, ảnh hưởng đến giấc mộng làm chủ tịch hội đồng quản trị của chú đấy.”

“...”

Tiêu Chính Thao khẽ cười.

Ôn Địch nhìn nhận lại sự thật cho ông ta: “Chẳng qua Thẩm Đường chỉ ngăn Tiêu Đông Hàn không cho anh ấy đi đến cực đoan, mà cũng không phải vô cùng chèn ép anh ấy, chú phải rõ chuyện này. Thật ra trong lòng tất cả mọi người đều biết, quyền khống chế của công ty sớm muộn gì cũng rơi vào tay anh ấy. Tất nhiên, trừ khi ông cụ Tiêu sống đến năm 150 tuổi, làm Tiêu Đông Hàn nhịn đến năm bảy mươi tuổi, có lẽ Tiêu Đông Hàn sẽ bỏ suy nghĩ khống chế tập đoàn Tiêu Ninh đi.”

Cô lại đổi lại: “Nhưng cũng không chắc lắm, tinh thần cạnh tranh của Tiêu Đông Hàn rất cao, không chừng dù có phải ngồi xe lăn cũng phải tham gia ứng tuyển trong ban giám đốc. Nhưng cảnh đó chắc chắn chú không thể nhìn thấy. Khi đó chú cũng hơn một trăm tuổi rồi, với tâm lý của chú, có lẽ sẽ khó để trường thọ được.”

Tiêu Chính Thao nhấp một ngụm rượu, sắc mặt căng cứng.

Khi gió thổi qua, hình như Ôn Địch ngửi thấy hương đinh thảo, có lẽ nó được trồng trong trang viên.

Cô chuyển ly rượu vang trong tay, ngửi nhưng không đưa lên miệng để uống.

“Cô Ôn, hiện thực không phải như việc viết kịch bản, kịch bản là cổ tích, nhân vật chính trước sau gì cũng có thể an toàn đến cuối cùng, nhưng trong hiện thực không phải vậy.”

Ông ta hỏi cô, có nhìn thấy chiếc xe đi đằng sau trên đường đến đây không.

Ôn Địch nghiêng đầu, không sợ lời uy hiếp của chú ta: “Xe của chú à?”

Cô khen: “Xe có màu đẹp đấy, tôi cũng thích kiểu xe thể thao đó.”

Tiêu Chính Thao: “...”

Đánh một cú lên bông, rồi bị bắn ngược lại, đập vào ngực mình.

Ôn Địch trở lại chuyện chính: “Chú không cần mang chuyện mẹ của Tiêu Đông Hàn bị tai nạn xe cộ ra để ám chỉ với tôi điều gì cả, cũng không cần phải uy hiếp tôi. Ăn cơm cũng có thể bị nghẹn chết, chẳng lẽ tôi lại không ăn cơm nữa?”

Tiêu Chính Thao giơ chén rượu lên, hơi nghiêng qua một bên, làm động tác chạm cốc, uống xuống.

Đã nói đến đây rồi, thì không cần phải nói thêm gì nữa.

Ông ta nói: “Tự giải quyết cho tốt.”

Ôn Địch cười nhẹ: “Chú cũng vậy nhé.”

Tiêu Đông Hàn đưa gậy đến: “Vẫn chưa nói chuyện xong à?”

“Không phải.”  Ôn Địch nói: “Chú của anh cảm thấy hứng thú với kết cục của nhân vật phản diện trong kịch bản của em, em đang muốn nói cho chú anh nghe.”

Tiêu Đông Hàn: “Kết cục là gì?”

Ôn Địch không nói rõ kết cục, mà chỉ nói: “Em cảm thấy có thể sửa kết cục của nhân vật đó sang kiểu thê lương hơn một chút.”

Tiêu Đông Hàn đưa gậy cho cô: “Em đi trước đi.”

Anh ta ở lại, đợi đến khi cô đi xa rồi, anh ta mới nói từng chữ để cảnh cáo Tiêu Chính Thao: “Nếu chú thấy chán sống rồi, thì có thể thử động vào cô ấy.”