Yêu Em Tự Khi Nào

Chương 37




Trước khi Ôn Địch trở lại, Nghiêm Hạ Vũ trở lại vị trí của anh.

Tưởng Thành Duật và Phó Ngôn Châu đang thảo luận về trailer của phim [ Bừng tỉnh sau cơn mơ dài ], diễn viên chính là Thẩm Đường, cũng là tác phẩm cuối cùng trước khi Thẩm Đường rời khỏi giới giải trí.

Hôm nay Tưởng Thành Duật đang có tâm trạng muốn trò chuyện về bộ phim này, vì trong bộ phim này Thẩm Đường và nam chính không có cảnh thân mật, tất cả đều là hình ảnh tranh giành, đối lập nhau.

Tình cảm bị phá thành mảnh nhỏ, hố sâu của dục vọng cũng khó lấp đầy.

Nghiêm Hạ Vũ vừa ngồi xuống, hai người cũng tạm dừng chủ đề của hai người lại, anh hỏi Tưởng Thành Duật là Thẩm Đường đem theo món quà gì cho Ôn Địch.

Tưởng Thành Duật cũng không rõ lắm, Thẩm Đường đặt tất cả trong một hộp quà, khi đưa cho anh ta thì tất cả đã được đóng gói xong rồi, có lẽ là quần áo.

Các cô thường xuyên đưa quà như vậy.

Tưởng Thành Duật nói thẳng: “Cậu có ý kiến gì thì cũng không cần quanh co lòng vòng đâu.” 

“Không có ý kiến gì cả.” Nghiêm Hạ Vũ nhìn anh ta: “Cậu nghĩ tôi muốn nhờ cậu đưa quà cho cô ấy à?” Anh không có ý định đó, đưa quà sẽ chỉ khiến Ôn Địch thấy phiền.

“Có lẽ đã một thời gian dài Ôn Địch không nhận được bất ngờ gì, tôi chỉ muốn hỏi Thẩm Đường có mang nhiều đồ đến cho cô ấy hay không thôi.”

Tưởng Thành Duật: “Có lẽ cũng không ít đâu.”

Nghiêm Hạ Vũ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, anh chuyển đĩa đến chỗ trống bên cạnh Tưởng Thành Duật.

Phó Ngôn Châu nhìn tư thế của anh, định đổi vị trí.

Vốn dĩ Nghiêm Hạ Vũ ngồi song song với Phó Ngôn Châu, hiện tại anh ngồi xuống bên cạnh Tưởng Thành Duật.

Phó Ngôn Châu bị anh làm cho nghẹn lại: “Ngồi với tôi khiến cậu bị tủi thân à?”

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Gần đèn thì sáng.”

Suýt nữa thì nói gần mực thì đen.

Đây không đơn giản là thay đổi vị trí mà còn cho thấy thái độ.

Phó Ngôn Châu cũng biết anh ta không phải hạng người tốt lành gì, nên cũng không tranh luận thay cho bản thân, anh ta chỉ thấy lạ: “Cậu muốn thay hồn đổi xác à?”

“Lòng không dễ để rửa, mặt cũng không có cách nào. Người đàn ông có thể đầu thai vào như vậy chắc chắn không giống tình hình của tôi.”

Phó Ngôn Châu tiếp lời anh: “Cho nên tôi mới nói, cậu ngồi với tôi, cũng không làm cậu tủi thân đâu.”

Anh ta biết tất cả những người thay hồn đổi xác đều trải qua những tai nạn vô cùng lớn, cơ bản là có liên quan đến gia đình, cũng có thể vì bản thân. Gia đình xuống dốc, những điều kiện vượt trội ban đầu không còn, chỉ có thể bất lực, tự thay đổi bản thân.

Thật ra đó không phải thay đổi chính bản thân, mà chỉ là thỏa hiệp với thực tế thôi.

Từ trên cao đến hiểu rõ khó khăn của thế gian.

Anh ta chưa từng nghe nói về bất kỳ ai có gia thế hiển hách, bất kỳ ai đang đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, đột nhiên muốn lột xác để làm người cho tốt cả.

Cơ bản là chưa từng tồn tại chuyện này.

Nhưng nếu có thể bỏ xuống cảm giác ưu việt trong bản thân mình do gia thế, đồng ý thay đổi bản thân một ít, cũng coi như là có lòng sửa đổi.

Phó Ngôn Châu lại nói: “Cậu có muốn sửa cũng chẳng dễ.”

Nếu không câu nói đánh chết cái nết cũng không chừa được xuất phát từ đâu.

Nghiêm Hạ Vũ cầm bình rượu vang được quấn chặt lên, rót cho hai người một chén rượu đầy, cũng tự rót cho mình nửa chén, bây giờ anh mới nói chuyện: “Từ từ rồi sửa, rồi sẽ trở thành một người tốt thôi.”

Anh thả bình rượu xuống, cầm ly rượu nghiêng về phía Tưởng Thành Duật, nói: “Phải cố gắng để không thể kém hơn cậu ta được.”

Tưởng Thành Duật có thể theo đuổi Thẩm Đường thêm một lần nữa, ít nhất cũng không tệ lắm.

Khi anh ở trong cái vòng danh lợi này, nói muốn biến bản thân thành một người hiền lành, tốt tính, chính anh cũng cảm thấy việc đó không thể thành sự thật.

Bỗng nhiên Nghiêm Hạ Vũ nhớ tới một việc rồi hỏi: “Hai người vừa mới nói về cái gì thế?”

Phó Ngôn Châu nói: “Đêm nay chiếu trailer phim [ Bừng tỉnh sau cơn mơ dài ].”

Hiện lên trên hotsearch nên họ mới thấy.

Ôn Địch chưa nhìn thấy hotsearch đó, sau khi ăn cơm với Tiêu Đông Hàn xong cô vội vàng sửa sang lại ý tưởng về, không chú ý đến việc nhìn điện thoại.

Trên đường về nhà, cô nhận được cuộc gọi của Tần Tỉnh, nói bên đoàn làm phim đã gửi trailer trước cho anh ta, vượt qua sự kỳ vọng của anh ta.

“Bây giờ tôi không rảnh lắm, đang lái xe, chờ đến khi tôi về nhà thì tôi sẽ xem.”

Về đến nhà, cô hai và cả ba cũng đang ở nhà.

Trong khoảng thời gian này mẹ đang đi công tác ở nước ngoài, tạm thời ba về ở nhà ông nội.

“Cục cưng, hôm nay con có hai hotsearch.” Cô hai vẫy tay, để cô qua đó ngồi.

Ôn Địch mở điện thoại lên: “Không phải chỉ có một cái thôi mà ạ?”

“Phim [ Thế gian không bằng anh ] cũng được ké tí fame, dùng tên tuổi của con rồi tâng bốc con lên.”

Hai bộ phim [ Bừng tỉnh sau cơn mơ dài ] và [ Thế gian không ai bằng anh ] là về hai thái cực khác nhau, bộ đầu tiên thì về sự thật tàn khốc, bộ sau thì đầy tinh tế về tình yêu đầm ấm. Khiến chẳng ai có thể nghĩ rằng hai bộ phim này đều đi ra từ tay của một biên kịch cả.

Ôn Trường Vận liên tục xem trailer hơn hai phút đó, ông nói: “Ba chắc chắn sẽ theo dõi bộ phim này.” Cơ bản ông đều xem những bộ phim như vậy của con gái, ông xem nó là nhiệm vụ để xem hết, còn phim về tình yêu lại có chút không hợp với tuổi của ông lắm.

Là do ông không còn trẻ nữa.

Nhưng bộ phim [ Bừng tỉnh sau cơn mơ dài ] này lại không liên quan đến tình yêu như bên ngoài.

Trong phim, tình yêu và sự thật đã va chạm vào nhau, vì cách đạo diễn thể hiện nên nó rất bén nhọn.

Hình ảnh của bộ phim có bầu không khí và cảm nhận như dễ dàng bị tan vỡ.

Bộ phim này còn lấy cảnh ở Giang Thành, hồi trước đoàn làm phim có đến đây quay hơn nửa tháng.

Ôn Địch nhìn hotsearch: “Mau khen con như một đóa hoa đi.”

Ôn Kỳ Trăn cười nói: “Vốn dĩ con đã là hoa rồi, không cần phải khen nữa.”

Điện thoại Ôn Địch đang cầm trong tay rung lên, là cuộc gọi của Tưởng Thành Duật.

“Chào tổng giám đốc Tưởng.”

“Xin lỗi vì quấy rầy cô như vậy, Đường Đường nói với tôi rằng phải mang quà cho cô vào đêm nay. Không biết liệu cô có nhà không? Tôi sẽ nhanh chóng đến đó.”

Ôn Địch không hề thấy ngạc nhiên về việc Tưởng Thành Duật có thể tìm thấy nhà cô, Thẩm Đường đã từng đến đây rất nhiều lần rồi nên cô ấy biết địa chỉ cụ thể.

Vốn dĩ Tưởng Thành Duật muốn gửi cái này vào buổi sáng, đặc biệt là muốn đến để chào hỏi gia đình Ôn, trừ ôn nội Thẩm, Ôn Địch và mọi người trong gia đình cô là những người quan tâm đến Thẩm Đường nhất.

Anh ta muốn cảm ơn đến từng người đã đối xử tối với Thẩm Đường.

Lần này đến hỏi thăm, anh ta đã chuẩn bị một ít đồ, đồ được mang đến đều là những thứ được chọn lựa kỹ lưỡng.

Ôn Trường Vận và Tưởng Thành Duật đều biết nhau, nhưng đây là lần đầu tiên gặp nhau.

Ông nội Ôn có ấn tượng tốt với Tưởng Thanh Duật với Ôn Địch: “Đến đây thăm bọn ông là tốt lắm rồi, cháu còn cần phải tiêu pha như vậy làm gì.”

Sau khi hỏi thăm nhiệt tình xong, Tưởng Thành Duật ngồi xuống, nói: “Nên làm thế mà ạ.”

Anh ta lại nói xin lỗi vì đã quấy rầy vào đêm hôm thế này, chờ đến khi diễn đàn tài chính bế mạc, anh ta mới đến làm phiền tiếp được.

Thời gian đã muộn nên Tưởng Thành Duật không làm phiền lâu, trò chuyện nửa tiếng rồi tạm biệt.

Ôn Địch và Ôn Trường Vận tiễn anh ta ra ngoài, đưa anh ta đi thẳng đến trước xe ô tô.

“Không cần phải khách sáo vậy đâu, mọi người dừng lại được rồi.” Tưởng Thành Duật bắt tay rồi tạm biệt Ôn Trường Vận.

Ôn Địch đứng bên cạnh tài xế, người trong xe đang quan sát, cách một cánh cửa và một cửa sổ thủy tinh.

Cô không biết người trong xe là ai.

Ô tô nhanh chóng chạy khỏi sân của căn biệt thự, Ôn Địch và Ôn Trường Vận về nhà.

Cửa trong sân tự động khép lại, ô tô mới đi khỏi đó không xa, dừng lại bên đường.

Nghiêm Hạ Vũ xoay mặt: “Cậu vẫn còn định ngồi ở đằng sau nữa à?”

“Cho cậu cơ hội lái xe đến rồi, mà cũng do cậu xin muốn đến.” Nói tới nói lui, Tưởng Thành Duật vẫn đẩy cửa xe ra, ngồi vào ghế phó lái.

Nghiêm Hạ Vũ từng ghé qua nhà ông nội của Ôn Địch một lần, nhưng vẫn nhớ đường đến căn biệt thự, không cần hướng dẫn, con đường đi đến đó cũng không thể xóa đi.



Ôn Địch ôm quà Thẩm Đường đưa cho cô, về phòng để mở món quà bất ngờ ra.

Bên trong là một đôi găng tay, với một bộ âu phục phối hợp với một cái áo sơ mi.

Có một tấm thiệp ghi lời nhắn do Thẩm Đường viết cho cô.

[ Mình đoán cậu có thể sẽ đến hội nghị tài chính, đây là một cơ hội khó có được, đúng lúc mình cũng đang ở Giang Thành. Nên mình tặng cậu một bộ tây trang, thích hợp để đi vào ngày hôm đó. Minh cũng mua một bộ, màu sắc không giống với bộ của cậu đâu, là đồ đôi đấy. ]

Thảo nào hôm nay Tưởng Thành Duật lại mang quà đến, hóa ra là âu phục chuẩn bị cho cô mặc vào ngày mai.

Ôn Địch ôm hộp quà vào phòng để quần áo, thử mặc đồ mới.

Dáng người của cô và Thẩm Đường cũng không khác nhau lắm, size của hai người cũng giống nhau.

Đây là lần đầu tiên cô mặc âu phục, cô đứng trước gương, cảm giác không giống với hồi trước lắm.

Ôn Địch gọi video cho Thẩm Đường, Thẩm Đường nhận máy trong vài giây sau, nhưng lại không có người trong màn hình.

“Cậu chờ mình một tí nhé Địch Địch, để mình thắt nút áo lại đã.” Giọng của Thẩm Đường vang lên, cô biết sau khi Ôn Địch nhận được quà, cô sẽ gọi video cho cô ấy mà.

Cô ấy đổi sang một bộ mới rồi đưa cho Ôn Địch để nhìn kết quả.

Để điện thoại lên, Ôn Địch và Thẩm Đường khen nhau qua video.

Thẩm Đường nói: “Trước kia mình thấy cậu khi mặc váy sẽ rất gợi cảm, hóa ra khi mặc âu phục cũng rất gợi cảm, là kiểu gợi cảm nhưng cấm dục, hai mắt của mình không nhịn được mà nhìn lại nhiều lần hơn.”

Cô ấy tuyên bố: “Mình không nổ đâu, mình nói thật đó.”

Ôn Địch nói: “Cậu chỉ nổ về quần áo mà cậu mua thôi.”

Hai người trò chuyện hi hi ha ha hơn nửa tiếng.

Sau đó Ôn Địch lại nói về hotsearch đêm nay: “Cậu diễn [Bừng tỉnh sau cơn mơ dài ] tốt lắm, mà sao cậu có thể khiến người ta thổi bay mình thế?”

Thẩm Đường: “Mình sắp rời khỏi giới rồi, hot lắm cũng chẳng được gì. Không phải thổi mà phải do cậu viết không tốt đấy, ai mà không biết xấu hổ đi thổi chứ, đó là giới thổi đấy. Mình đã thương lượng với Tần Tỉnh rồi, dựa theo ý của cậu, đến lúc công ty chúng ta quay [ Mặt trái dục vọng ] thì hiện tại cậu là  cái tên vàng, đem độ hot đến cho cậu.”

“Đúng rồi.” Cô ấy nói với Ôn Địch: “Lần thu hoạch này của phim [ Thế gian không bằng anh ] đại thành công luôn rồi, có vài công ty đang tiếp xúc với mình, dự định làm phiên bản điện ảnh tiếp.”

Hồi trước cô đã trao bản quyền cho phim truyền hình [ Thế gian không bằng anh ], Ôn Địch hỏi: “Quan Hướng Mục muốn mua à?”

“Đúng là ông ta có ý đó.”

“Không bán cho ông ta đâu.”

Thẩm Đường cười: “OK, trừ khi ông ta bỏ nhiều tiền hơn ra.”

Cô ấy nhận được tin nhắn của Tưởng Thành Duật: [ Đi thử quần áo mà quên cả anh rồi à? Em thử quần áo hơn bốn mươi phút rồi, mà vẫn chưa xong? ]

Lúc đó Thẩm Đường mới tắt cuộc gọi video với Ôn Địch đi.

Ôn Địch tắt điện thoại, đứng trước gương một lúc. 

Sau mười lăm phút mới suy nghĩ xong.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Địch bị tiếng chuông báo thức lúc sáu giờ đánh thức.

Hôm nay, lúc chín giờ là lúc khai mạc diễn đàn tài chính, cô chuẩn bị từ sáng sớm, đeo một ộ trang sức thật nền nã, tóc cũng phải chăm sóc một lúc lâu.

Khi xuống lầu, ba và cô hai đã ngồi xuống trước bàn ăn rồi.

Mắt Ôn Kỳ Trăn sáng lên, nhìn chằm chằm vào cháu gái rồi đánh giá: “Đeo thêm kính nữa là thành nữ tổng tài bá đạo luôn rồi.”

“Con làm gì có cái khí chất đó đâu.”

“Không không, chắc chắn đấy. Không tin thì con hỏi ba của con đi.”

“Ba con không dám nói thật đâu, chỉ có thể phụ họa theo lời cô nói thôi.”

Ôn Trường Vận cười: “Ba chắc chắn sẽ nói thật mà.”

Thật ra ông cảm thấy con gái rất hợp với phong cách của bộ quần áo mà cô đang mặc. Mặc một bộ âu phục, mang lại rất nhiều khí thế.

Ôn Kỳ Trăn đứng lên, sửa sang lại mái tóc dài của cháu gái: “Tối qua Thẩm Đường cuống cuồng bắt Tưởng Thành Duật mang quà sang cho con, món quà đó là bộ âu phục này à?”

“Vâng. Cậu ấy bảo con mặc nó vào hôm nay.”

Ôn Kỳ Trăn nói: “Hồi trước cô thấy con mặc váy đã đẹp rồi, bây giờ mặc âu phục vào lại càng thấy hợp hơn.”

Ôn Địch đùa: “Có thể do con trở nên âm u hơn.”

“Ngồi xuống bàn ăn cơm trước đi.” Ôn Kỳ Trăn đẩy cháu gái ngồi xuống ghế.

Ôn Địch cởi áo vest ra, ngồi xuống trước bàn ăn.

Ôn Trường Vận đã ăn xong rồi, hôm nay ông phải đến hội trường sớm, không đợi Ôn Địch để đến cùng cô được.

Ông có một bài phát biểu, người tổ chức yêu cầu ông đến sớm hơn một chút.

Ôn Trường Vận vừa đi, trên bàn cơm chỉ còn hai cô cháu.

Nên Ôn Kỳ Trăn nói chuyện cũng không phải kiêng dè gì nữa: “Có lẽ hôm nay Tiêu Đông Hàn sẽ hoàn toàn rơi vào tay giặc rồi.”

“... Cô à, sáng sớm nên làm ơn cô đừng đùa con như vậy.”

“Không thế giấu được cô đâu, anh ta tặng cho con một lá thư, đó là cách khác để rủ con ra ngoài chơi. Một người đàn ông muốn gặp một người phụ nữ thường xuyên trong một khoảng thời gian, chắc chắn anh ta sẽ không liên lạc với con chỉ vì tình bạn đâu.”

Ôn Kỳ Trăn đưa cốc nước trái cây cho cô: “Trực giác của cô không sai đâu.”

Người như Tiêu Đông Hàn, bà ấy không đánh giá về thủ đoạn nguy hiểm của anh ta trong giới kinh doanh, về thái độ đối nhân xử thế của anh ta, bà ấy cũng không hiểu rõ.

“Con hỏi Thẩm Đường nhiều lên, cô cũng sẽ giúp con khảo sát nó.”

Ôn Địch nói: “Con phải thử nhìn rõ một người, ông nội nói, nhìn nhiều lần mới chuẩn được.”

Dù kém, cũng không thể kém hơn Nghiêm Hạ Vũ.

Ôn Kỳ Trăn cười: “Mấy câu này quen tai quá, hồi trước ông nội con cũng từng nói với cô, bảo cô nhìn người nhiều hơn.” Bà ấy nhún vai, nhưng chỉ cười chứ không nói gì.

Ôn Kỳ Trăn còn phải đến công ty, Ôn Địch vẫy tay với bà ấy, dặn dò bà ấy phải lái xe chậm thôi.

Bảy giờ ba mươi Ôn Địch mới ra khỏi cửa, hôm nay có rất nhiều xe ở hội trường, cô lo sẽ không tìm được vị trí tốt để đỗ xe, nên bảo tài xế đưa cô đến, sau đó lái xe về.

Diễn đàn tài chính tổ chức ở một khu vườn tách biệt trong một khách sạn, chưa đến khu vườn thì xe đã dừng lại.

Trước khi xuống xe, Ôn Địch tìm thẻ chứng minh trong túi rồi đeo nó lên cổ.

Lễ khai mạc hôm nay là sự kiện trọng đại trong khu Giang Thành, việc kiểm tra rất nghiêm khắc, sau khi trải qua hai lần kiểm tra, việc kiểm tra và đối chiếu không có gì sai, Ôn Địch mới được chấp thuận để đi vào.

Ôn Địch thực sự quen thuộc với người ở đây, cô đi từ cửa sau của hội trường tầng một ra. Tầng hai và tầng ba chia ra để tiến hành.

Chỗ ngồi của cô sắp xếp ở dãy bên ngoài, hàng thứ hai đếm từ dưới lên, so với bàn chủ tịch mà nói, đó là một góc xa xôi.

Người bên cạnh Ôn Địch vẫn chưa đến, cô mở túi ra, lấy bút và giấy ghi chép đã chuẩn bị xong từ trước đó ra, điện thoại đã được nạp đầy pin, còn cầm theo hai cục sạc dự phòng đến để dùng.

Cô là người thường, mấy cái từ ngữ chuyên ngành gì đó chắc chắn cô sẽ không hiểu, chỉ có thể ghi chép sơ sơ nội dung xuống, sau đó về nhà rồi mới từ từ nghiên cứu được.

Kính Tiêu Đông Hàn cho cô mượn vẫn còn ở trong túi, cô mở hộp kính ra, không đeo kính lên, mà đặt ra trước mắt loay hoay.

Không biết độ cận thị của cô có nghiêm trọng so với tưởng tượng của cô không, nhưng độ cận thị của Tiêu Đông Hàn không cao.

Bỗng nhiên có một bàn tay thon dài xuất hiện trước mũi cô, nhẹ nhàng đẩy kính của cô lên sống mũi, tay còn lại kẹp chân kính ra sau tai cô.

Ôn Địch xoay mặt, hôm nay Tiêu Đông Hàn mặc một bộ âu phục màu xanh đen, nếu nhìn kỹ vào, có thể thấy những đường kẻ mờ mờ hiện lên.

Cô vừa muốn tháo kính xuống, anh ta đã nói: “Tôi không mang nhiều đâu, tặng cô đấy.”

“Kính vô dụng với tôi.”

“Vô dụng mà cô còn lấy ra để loay hoay à.”

Ôn Địch lấy điện thoại ra: “Để tôi chuyển tiền cho anh, kính này mất bao nhiêu tiền thế?”

“Tặng cô mà.”

“Không có công thì không thể được thưởng.”

“Cô có công mà.”

“Lấy đâu ra thế?”

“Tôi được sắp xếp chỗ từ trước mà lại chủ động đến đây, còn đeo kính vào cho cô nữa, có công gì thì cô không rõ à?”

Làm cho anh ta có cảm giác khác biệt là có công rồi.

Lúc nãy khi mới vào hội trường, nhìn thấy cô ngay khiến anh ta có cảm giác giống hệt như câu [Tôi nghĩ về em] mà anh ta đã nghe được.

Anh ta nhìn vào mặt của cô: “Với bộ quần áo này của cô, không cần phải đeo thêm kính làm gì cả.”

Tiêu Đông Hàn chưa từng có suy nghĩ muốn theo đuổi một cô gái trong đầu, Ôn Địch khiến anh ta nảy sinh suy nghĩ đó, hơn nữa còn rất mãnh liệt.

Anh ta muốn cô đặt anh ta trong tim.

Ôn Địch đã tìm hiểu các loại kính trước, cũng biết có thể chuyển cho anh ta khoảng bao nhiêu: “Tổng giám đốc Tiêu, nếu anh làm bên tiêu thụ, chắc chắn là một người có năng lực, anh nhìn anh dễ dàng dùng hai mánh khóe để bán chiếc kính cũ chẳng còn dùng đến nữa, cũng không cần phải cá muối rảnh rỗi. Bán là phải như vậy chứ.”

“Cá muối là gì?”

“Là cá rất mặn đó.”

“...”

Tiêu Đông Hàm mở điện thoại ra, quét mã QR, thanh toán.

Ôn Địch bảo anh ta nhận đi, Tiêu Đông Hàn rời khỏi khung chat ngay.

“Tổng giám đốc Tiêu, hóa ra anh ở đây à.”

Bên phụ trách của diễn đàn tài chính chủ một người chịu trách nhiệm đi tìm đến.

Hôm nay Tiêu Đông Hàn là một trong những người khách quý đặc biệt, có thể phải lên sân khấu để trả lời các vấn đề trong phân đoạn của phóng viên.

Lúc người phụ trách nhìn thấy Ôn Địch thì thấy sửng sốt, nhìn hai lần mới cảm thấy hình như đây là Ôn Địch, hồi trước anh ta đã gặp Ôn Địch trong ít trường hợp ở Giang Thành rồi, có ấn tượng rất sâu sắc với cô.

“Cô là thiên kim nhà chủ tịch Ôn, tên Ôn Địch đúng không?”

“Là tôi. Chào anh.”

“Xin lỗi, vì cô có đeo kính nên tôi không dám làm quen.” Người phụ trách nhìn vị trí của cô ở hàng sau như vậy, rất xin lỗi với cô, nói rằng không biết cô ở Giang Thành, nếu biết sớm hơn thì họ đã gửi cho cô một lá mời từ lâu rồi.

Dựa vào vị trí ở đằng sau này thì sẽ không được đi vào trong buổi tiệc rượu.

“Bữa tiệc tối diễn ra ngay trên tầng, trong sảnh tiệc tầng năm, để lát nữa tôi bảo người ta đi cho cô một cái thiệp mời để cô có thể đi vào.”

“Cảm ơn, nhưng tôi không định tôi tham gia tiệc.” Tiêu Đông Hàn có thể cảm nhận được việc cô không muốn tham gia nên mới không đưa cho cô thiệp vào bữa tiệc.

“Vẫn phải gửi thiệp mời chứ, là tôi làm không làm tròn bổn phận. Hôm qua tôi đã xem trailer phim [ Bừng tỉnh sau cơn mơ dài ] rồi, có một góc quay về hình ảnh trong công viên Giang Thành của chúng tôi, tuy chỉ có vài giây, nhưng lại vô cùng rung động lòng người, đây chính là việc tiêu tiền cũng không mua được quảng cáo như thế. Nếu cô có thể không tiếc sức lực để phô công viên của chúng tôi như vậy, thì nào có chuyện chúng tôi không cảm ơn cô chứ.”

Người phụ trách nói: “Nếu cô không đến, thì chắc chắn là thấy chúng tôi tiếp đãi không đầu đủ.”

Ôn Địch: “...”

Còn có thể như vậy nữa à.

Người phụ trách nhìn Tiêu Đông Hàn là người có địa vị cao được sắp xếp ở hàng ghế đầu lại nhún nhường đi xuống chỗ người có địa vị thấp, lại thấy càng phải mời Ôn Địch, anh ta quay lại muốn dặn dò thư ký, thư ký nói: “Đã bảo người ta đưa thiệp qua rồi ạ.”

Rất niềm nở, nếu tiếp tục từ chối thì lại có vẻ muốn tát vào mặt.

Tiêu Đông Hàn nói: “Đi thôi, chú Ôn đã ở đây từ tối.”

Người phụ trách lẩm nhẩm, Tiêu Đông Hàn không nói chủ tịch Ôn mà lại nói là chú Ôn.

Xưng hô này, có cảm giác huyền diệu lắm.

Khi thiệp được đưa đến, Tiêu Đông Hàn đã rời đi với người phụ trách rồi.

Ôn Địch cất thư đi, đeo kính lên, chỉ cảm thấy đau đầu.

Chẳng biết từ khi nào, cô đã nhận được tin nhắn của ba.

Ôn Trường Vận nói: [ Họ cố ý dặn dò trước với ba, bảo buổi tối ba nhất định phải đưa con đến bữa tiệc. Đi thôi, nếu không phải lần này diễn đàn tài chính được tổ chức ở Giang Thành, thì một bữa tiệc có quy chuẩn cao trong giới tài chính như vậy, không chắc liệu con có cơ hội tham gia không đây. Đi vào nhìn cũng chẳng có gì xấu. ]

Mãi cho đến sáu giờ ba mươi tối, Ôn Địch mới nhìn thấy ba.

Ôn Trường Vận đang đứng ở chỗ ký tên ở tầng năm, ông đi lên trước hai bước khi nhìn thấy con gái: “Hôm nay thế nào rồi con?”

Ôn Địch kéo ba: “Không phí công ạ.” Thu hoạch nhiều hơn so với tưởng tượng.

Cô vẫn còn mặc âu phục, những người khác tham gia bữa tiệc mang những bộ quần áo giống nhau, nhiều lắm thì chỉ cởi áo vest ra, trên người là áo sơ mi mặc khi tham gia hội nghị lúc sáng.

Bữa tiệc không phải kiểu toàn mặc quần áo rồi chụp ảnh, mà bữa tiệc theo lời ông nói thì phải nói là một bữa tiệc mở ra để đàm phán kinh doanh, mỗi người đều nắm chắc cơ hội để tìm người mà họ muốn gặp nhưng lại rất khó để hẹn gặp được, hoặc là những người đang có mục đích hợp tác.

Lúc đi vào sảnh bữa tiệc, Ôn Địch nhìn thấy Khương Quân Tinh, Khương Quân Tinh cũng mặc một bộ công sở, cô ta đang đặt điện thoại bên tai, rồi gõ điện thoại, không để ý đến cô.

Khương Quân Tinh đang nói chuyện với chú nhỏ, sảnh bữa tiệc có hơi ầm ĩ, cô ta đi tìm chỗ yên tĩnh để trốn đi nói chuyện.

Chú nhỏ hỏi cô ta, hôm nay có gặp Nghiêm Hạ Vũ không.

“Cháu không để ý.”

“Cậu ta không lên sân khấu để phát biểu à? Sao cháu không chú ý?”

Khương Quân Tinh ngả bài với chú nhỏ: “Chú bỏ ý định đó đi, không có chuyện cháu đi tìm anh ta đâu. Dù anh ta có ngăn cản dự án của cháu, cháu cũng không đi tìm anh ta đâu.”

Cô ta chịu đựng đủ rồi, chuyện gì cũng do chú định đoạt.

“Cháu đã đồng ý tiếp xúc để hợp tác với Tiêu Đông Hàn rồi. Cháu không làm được chuyện lật lọng đâu. Tiêu Đông Hàn cho chúng ta lợi ích, còn chúng ta sẽ cho anh ta tài nguyên, trước khi hợp tác, chú nên cân nhắc đến những chuyện nguy hiểm, dừng dự án cũng là một trong những việc nguy hiểm. Chú không muốn khiến Nghiêm Hạ Vũ trở thành đối thủ của chú, thì cháu cũng không hy vọng Tiêu Đông Hàn sẽ thành đối thủ của cháu.”

Chú nhỏ: “Có phải cháu định giới thiệu em họ cho Tiêu Đông Hàn không? Chú nói cho cháu biết, xác suất thành công của việc này chưa tới 1%, cháu đừng có lấy hạt vừng ném vào dưa hấu nữa.”

“Cho dù có quan hệ thông gia không, hợp tác với nhà họ Tiêu, chúng ta cũng không bị thiệt thòi chỗ nào cả. Chú nhỏ à, đã lựa chọn thì chắc chắn phải có thiệt hại.”

Chú nhỏ kiềm chế tính cách của mình lại: “Quân Tinh, có phải cháu cho rằng Nghiêm Hạ Vũ sẽ nhân nhượng không?”

Khương Quân Tinh nhìn khu vườn Giang Thành từ cửa sổ, đó là một cảnh đêm xa lạ, nói thật: “Cháu có một ít may mắn, nó chưa đến một phần mười nghìn, thời gian còn lại, cháu biết anh ta sẽ không thoả hiệp với cháu đâu.”

Bây giờ người khiến thoả hiệp vô điều kiện, có lẽ chỉ có mình nhà Ôn Địch thôi.

Nên cuối cùng cô ta mới chọn tập đoàn Tiêu Ninh.

“Chú nhỏ, cháu cũng rất khó chịu, nhưng dù sao cũng phải đi đến bước đường này thôi. Bây giờ Tiêu Đông Hàn có ảnh hưởng đến lợi ích của anh ta, anh ta sẽ không cho phép chúng ta hợp tác với Tiêu Đông Hàn đâu, lần sau chúng ta hợp tác với ai, lại vô tình làm ảnh hưởng đến lợi ích của anh ta, có phải chúng ta cũng cần thoả hiệp không?”

Đột nhiên phải đứng đối lập với người mà mình thích, cô ta cũng không muốn, nhưng anh lại chẳng lưu tình chút nào, cảm giác này, người khác không thể cảm nhận được.

“Chú nhỏ, sau này đừng gọi cho cháu vì việc như thế này nữa.”

Sau khi cúp điện thoại, Khương Quân Tinh thở dài, đi vào sảnh bữa tiệc.

Lúc cô ta đi lại rượu, nhìn Nghiêm Hạ Vũ từ xa, anh và mấy người bạn đang nói chuyện.

Mấy năm nay, cô ta và Điền Thanh Lộ, ai có thể sống tốt hơn ai chứ.

Cho dù không muốn nghe đến, nhưng khi rảnh vẫn nghe thấy người xung quanh nói về việc anh nuông chiều Ôn Địch như thế nào, những đồ tốt nhưng lại hiếm anh cũng mua cho cô, phí tâm tư, suy nghĩ để chuẩn bị.

Anh cũng xuống bếp vì Ôn Địch.

Dường như những điều này chẳng là gì.

Mãi đến khi anh đính hôn với Điền Thanh Lộ, nhưng vẫn không muốn chia tay với Ôn Địch.

Lúc đó mọi người đều giật mình đến rơi cả kính.

Ngay sau đó, anh lại huỷ hôn ước, cho dù Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt có đang yêu nhau, anh cũng không muốn buông tay, chạy đến Giang Thành.

Khương Tinh Quân hơi ngửa đầu, cô ta uống cạn sạch nửa ly rượu vang.

Cô ta mà không cùng hợp tác với Tiêu Đông Hàn thì còn làm gì được nữa.

Cũng không thể trông cậy vào việc hợp tác với anh được.

Cô lại cầm ly rượu lên, đi tìm Tiêu Đông Hàn.

“Tổng giám đốc Tiêu.”

Khương Tinh Quân cụng ly với anh ta: “Lần sau anh đến Bắc Kinh là khi nào?”

Tiêu Đông Hàn hỏi lại: “Sao vậy?”

“Tôi và chú nhỏ muốn mời anh đi ăn cơm.”

Anh ta không có hứng thú với việc đi đến bữa cơm như thế: “Gần đây tôi không rảnh lắm, đang chờ một người theo đuổi tôi.”

Khương Tinh Quân: “...”

Tiêu Đông Hàn xin lỗi vì không tiếp được, đi tìm Ôn Địch.

Lúc đi ngang qua khu ăn uống, anh ta nhìn thấy Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch đang nói gì đó, nhưng không qua đó.

Nghiêm Hạ Vũ không biết việc hôm nay Ôn Địch tham gia diễn đàn tài chính, càng không ngờ việc cô sẽ xuất hiện trong bữa tiệc, lúc nãy vô tình liếc qua, anh còn tưởng anh nhìn nhầm người.

Cô đang chọn đồ ăn, anh đi nói với cô: “Độ rượu ở bên trái phù hợp với em đó.”

Ôn Địch gật đầu: “Cảm ơn.”

Nhưng cô không cầm ly đồ uống bên phía tay trái, rẽ sang một góc, đi về phía bên kia để chọn lựa.

Nghiêm Hạ Vũ không tiếp tục quấy rầy cô, chọn một ly rượu có độ thấp rồi đi đến khu nghỉ ngơi.

Tiêu Đông Hàn đến đó ngồi, giữa hai người chỉ cách nhau một bàn trà, anh ta cụng ly với Nghiêm Hạ Vũ: “Con đường tình cảm mà có ba người đi trên đó, tổng giám đốc Nghiêm có thể lách qua được không?”

Nghiêm Hạ Vũ lắc ly rượu, nói lời khiến anh ta bị sặc: “Tôi không cảm thấy thế, dù sao ba người chúng ta cũng chẳng béo.”

Tiêu Đông Hàn: “...”