Yêu Em Tự Khi Nào

Chương 1




Xe cô bị hỏng cách khu nghỉ mát 3 km, mà Ôn Địch lại chẳng biết gì về xe cộ, không biết lỗi nằm ở đâu.

Nơi đây là vùng thôn quê, không có tiệm sửa xe nào cả, cô bèn vội vã bàn bạc với người khác.

Ôn Địch đành phải gọi điện cho quản lí của khu du lịch, để bọn họ tới đón cô.

Quản lí nói: “Tổng giám đốc Nghiêm luôn để một chiếc xe dự phòng trong bãi đỗ xe của chúng tôi. Anh ấy đã nói rằng cô có thể lấy xe bất cứ lúc nào.”

Tổng giám đốc Nghiêm mà người quản lí nhắc đến chính là Nghiêm Hạ Vũ. Nghiêm Hạ Vũ đã mang cô tới đây chơi mấy lần, chính cô cũng là khách quen ở khu du lịch này, quản lí biết rõ quan hệ của cô và Nghiêm Hạ Vũ.

Ôn Địch nói: “Vậy làm phiền ông.”

Quản lí: “Cô khách sáo rồi, tôi lập tức sẽ sắp xếp xe tới ngay.”

Ôn Địch tựa cửa xe chờ tài xế tới, cô nhìn giờ trên di động của mình, sau đó nhắn tin cho Minh Kiến Quân: [Vô cùng xin lỗi tổng giám đốc Minh, xe tôi bị hỏng giữa đường, khả năng là tôi phải tới trễ 10 phút, tôi sẽ cố gắng tới sớm nhất có thể.]

Minh Kiến Quân đã hẹn cô bữa trưa để bàn chuyện công việc hợp tác, cô là biên kịch, Minh Kiến Quân muốn yêu cầu cô lên một kịch bản, viết lại chuyện xưa của ông ấy và vợ, từ khi còn yêu đương tới lúc gây dựng sự nghiệp thành công. Ông định tạo một niềm vui bất ngờ cho vợ mình vào ngày kỉ niệm ba mươi năm kết hôn.

Minh Kiến Quân là ông chủ của một công ty niêm yết, vợ chồng hòa hợp, là cặp đôi điển hình trong giới kinh doanh.

Minh Kiến Quân: [Không sao, tôi cũng đang bị tắc đường, chưa chắc là đã đến sớm hơn cô.]

Mười phút sau, Ôn Địch đổi sang chiếc xe do quản kí khu du lịch sắp xếp kia, giao chiếc xe hỏng cho tài xế, sau khi nói cảm ơn, cô lái chiếc xe của Nghiêm Hạ Vũ để lại tới điểm hẹn.

Đi nhanh, cuối cùng khi tới may mà không bị trễ.

Minh Kiến Quân đến sớm hơn cô, khi cô bước vào phòng, ly cà phê trước mặt ông đã vơi một nửa.

Không chờ cô mở miệng, Minh Kiến Quân đã tự nói: “Là do tôi đến sớm thôi.” Ông mời cô ngồi xuống.

Giao tiếp với kiểu người như Minh Kiến Quân rất là dễ dàng thoải mái, ông không khiến người ta có cảm giác cao cao tại thượng không thể với tới.

Minh Kiến Quân bắt chéo chân ngồi trên ghế sopha, mời cô uống cà phê, sau đó ông đi thẳng vào vấn đề, nói ra những yêu cầu của mình đối với kịch bản định chế lần này.

Ôn Địch hỏi: “Ông tính nhờ đạo diễn Nguyễn quay sao?”

Minh Kiến Quân gật đầu: “Cô có mối giao hảo với đạo diễn Nguyễn. Với đội ngũ sản xuất phim như các cô, tôi mới dám yên tâm đầu tư cho bộ phim này.” Đạo diễn Nguyễn chính là nhân vật quyền lực có sức ảnh hưởng lớn nhất trong giới đạo diễn phim, tên của ông chính là thứ cam đoan chất lượng cho tác phẩm công chiếu. Tuy rằng mục đích của bộ phim lần này là làm quà kỉ niệm 30 năm ngày cưới cho vợ mình, nhưng dù sao ông vẫn muốn kiếm được lợi nhuận ra từ nó.

Lần gặp mặt này tuy chưa tới hai tiếng, nhưng qua cuộc trò chuyện, song phương đều vui vẻ thoải mái.

Cuối cùng, Minh Kiến Quân đưa cho Ôn Địch một bản hợp đồng: “Khi nào về cô đưa cho sếp cô cái này, bàn bạc một chút, nếu có chỗ nào cần sửa đổi thì hãy liên hệ trực tiếp với thư kí của tôi.”

Ôn Địch nhận lấy hợp đồng, lật ra xem thử. Minh Kiến Quân ra tay rất hào phóng, sau khi kí kết hợp đồng sẽ chi trả 300 vạn tệ.

Minh Kiến Quân còn bận việc khác nên đã rời đi trước.

Ôn Địch để hợp đồng vào trong cặp tài liệu, sau đó vào toilet một chuyến rồi mới xuống tầng. Khi cô tới bãi đỗ xe xem thử thì thấy chỗ đỗ xe của mình trống trơn, khiến cô lấy làm kinh ngạc.

Cô nhớ không lầm, lúc cô tới đã đỗ xe ở chỗ này.

Ôn Địch dùng chìa khóa phụ trong tay để tìm xe, nhưng không có kết quả.

Điểm hẹn này chỉ có mỗi một bãi đỗ xe ngoài trời, xe giữa trưa để đây còn không nhiều lắm, cô tìm khắp bãi đỗ nhưng không thấy bóng dáng cái xe đâu.

Ôn Địch đi tìm bảo vệ và nói rõ tình huống, yêu cầu xem camera giám sát.

Bảo vệ hỏi cô biển số xe là gì, nghe xong liền nói: “Tổng giám đốc Nghiêm đã lái chiếc Bentley đó đi rồi, từ 20 phút trước.”

Ôn Địch: “…”

Đầu tuần Nghiêm Hạ Vũ đi công tác, không ngờ là giờ đã về rồi, anh còn chẳng nói cho cô biết.

Cô tìm một chỗ yên tĩnh để gọi cho Nghiêm Hạ Vũ, mãi cho tới khi gần hết chuông anh mới bắt máy.

Ôn Địch chất vấn: “Sao anh lại lái xe đi? Anh lái đi rồi em làm thế nào bây giờ?”

Nghiêm Hạ Vũ nhíu mày, không hiểu là cô đang muốn nói cái gì.

Giọng nói lạnh nhạt của anh truyền qua ống nghe: “Ôn Địch, em gọi nhầm máy rồi.”

Ôn Địch xác định anh không nói đùa, cô nói rõ: “Giờ em đang ở chỗ hẹn đối tác, anh lái mất chiếc xe em vừa mới lấy ở bên khu du lịch rồi. Lúc em bàn công việc xong, xuống dưới bãi đỗ thì không thấy xe đâu.”

Nghiêm Hạ Vũ: “Anh cứ tưởng là lúc trước đi công tác anh để xe ở đó.”

Ôn Địch không nói nên lời, khắp nơi đều có xe của anh, chỉ cần anh đi tới chỗ nào thì chỗ đó sẽ có xe sẵn, đoán chừng là xe gì, để đâu anh còn không nhớ.

“Anh đi công tác về rồi à?” Cô hỏi.

“Ừ.” Nghiêm Hạ Vũ nói: “Để anh phái người tới đưa em về.”

Sau đó, anh liền cúp điện thoại.

Ôn Địch còn muốn hỏi anh về từ bao giờ, vậy mà người ta đã cúp máy, cô cũng không gọi lại nữa.

Hôm nay cô liên tục đổi xe, vài phút sau có một người phụ trách nhà hàng này tới tìm cô, sắp xếp xe đưa cô về nhà.

Sau khi về đến nhà, cô nằm luôn trên ghế sopha nghỉ trưa.

Cô mơ về Nghiêm Hạ Vũ, mới mơ được một nửa đã có tiếng thông báo dựng cô dậy.

Nhờ thông báo của cái group chat này mà cô biết Nghiêm Hạ Vũ đi công tác về lúc nào.

Mới đầu trong group chat các nữ đồng nghiệp cũng chỉ bàn luận với nhau về các phong cách thời trang mùa đông, không hề liên quan tới Nghiêm Hạ Vũ, về sau có một người đồng nghiệp nhắc tới, nói ngày hôm qua cô ấy đến một cửa hàng cao cấp để mua một chiếc túi xách đã đợi từ lâu, kết quả là cửa hàng đó đóng cửa dịch vụ, trong tiệm chỉ có đúng một khách hàng và một vài nhân viên đi theo anh ta.

Có thể hưởng thụ phương thức đóng cửa dịch vụ, chắc chắn người này phải là khách hàng cực VIP.

Sau đó trong group chat liền thảo luận xem vị khách cực VIP kia, người đó quả thực là một người đàn ông có khí chất mạnh mẽ.

[Tôi suýt chút là thành kẻ mê trai rồi, tay anh ta cũng đẹp lắm luôn, lúc ấy ở quanh tôi còn có nhiều người nói là muốn trở thành mấy cái túi xách anh ta đang cầm trên tay cơ (icon cười trộm), đây, để tôi gửi video cho các chị em xem.]

[Cô quay lại rồi hả? Sao không nói sớm!]

Mọi thành viên khác trong group chat cũng không thể chờ được nữa, [Có cái xem là được rồi, mau gửi đi má ơi!]

Các cô gái này đều là nhân viên trong đoàn phim của đạo diễn Nguyễn, đã làm việc ở đây được sáu năm, đã gặp qua rất nhiều trai xinh gái đẹp của ngành giải trí, vì thế gu thẩm mĩ rất cao, hiếm có người nào có thể khiến các cô thảng thốt vì nhan sắc, hiện tại vì người đàn ông bí ẩn này mà lòng hiếu kì của các cô đã bị dẫn dụ ra.

Rất nhanh sau đó, cô nhân viên nọ đã gửi video lên group chat.

Ôn Địch bị tiếng thông báo tin nhắn đánh thức, vẫn còn đang nhập nhèm ngái ngủ, sau không thấy tin nhắn trong group chat đang nhiều dần, cô cũng ấn mở ra xem.

Vừa mở video lên, đập vào mắt cô chính là bóng dáng thân quen, đừng nói là anh chỉ đeo mỗi kính râm, dù là đeo khẩu trang đi chăng nữa, cô chỉ cần liếc qua là đủ biết đấy là Nghiêm Hạ Vũ.

Cô không rõ chuyện là thế nào, bèn lướt lên xem lại tin nhắn trong group chat.

Hóa ra Nghiêm Hạ Vũ về Bắc Kinh từ sáng hôm qua, còn đi dạo qua cửa hàng cao cấp.

Ôn Địch mở video ra, thấy Nghiêm Hạ Vũ mặc áo sơ mi màu xanh đậm, còn lờ mờ nhìn thấy cả những đường kẻ sọc màu đỏ rượu và đen trên áo của anh. Anh còn cao hơn trợ lí và vệ sĩ xung quanh nửa cái đầu.

Trên tay Nghiêm Hạ Vũ là ba cái túi mua sắm, mà hai cánh tay trợ lí cũng đã lủng lẳng đầy túi lớn túi nhỏ. Cô nhân viên nọ cũng chỉ quay được cảnh anh nghiêng mặt nói chuyện với trợ lí, sau đó liền kết thúc video.

Ôn Địch xem video tận hai lần, cái áo sơ mi màu xanh Nghiêm Hạ Vũ đang mặc kia cô chưa từng thấy anh mặc trước đó, chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay cũng là đồ cô thấy lạ mắt.

Trong group chat, mấy cô nhân viên vẫn đang tám chuyện rất hăng say:

[Sao tôi lại cảm thấy người kia có nét giống Thái tử nhà họ Nghiêm thế nhỉ?]

[Cô nhìn thấy Nghiêm Hạ Vũ rồi à?]

[Hồi trước tôi có tham gia một hội nghị doanh nhân cùng với đạo diễn Nguyễn, tôi cũng chỉ dám liếc sơ qua một cái thôi, bên cạnh anh ta toàn là các sếp lớn, nào tôi dám chen tới trước mặt anh ta đâu.]

Cái tên Nghiêm Hạ Vũ như tiếng sấm đánh ngang tai, công ty của anh chính là cái tên top đầu trong các rạp chiếu phim ăn khách, người thật thì ít lộ diện, các cô đều chưa từng thấy mặt anh bao giờ, nhưng những tin đồn về anh thì đã nghe qua không ít.

Bất luận là về gia thế hay tướng mạo, Nghiêm Hạ Vũ đều có thể khiến người ta nghị luận cả buổi trời cũng chưa thỏa mãn, mà đề tài khiến người ta buôn dưa say sưa nhất chính là tình sử của anh, chuyện này còn dài hơn cả cuốn ‘Ngàn lẻ một đêm’.

Trong group vẫn còn đang tám chuyện:

[Không biết bạn gái hiện tại của anh ta là ai nhỉ?]

[Hình như không có bạn gái chính thức đâu, nhưng phụ nữ thì khắp chốn đều có.]

Lại có một đông nghiệp khác đồn đại: [Tôi thấy là cái vị họ Nghiêm kia, Nghiêm Hạ Vũ ấy, chắc là chả bao giờ dỗ dành phụ nữ đâu, nghe nói lúc hẹn hò người ta thì đưa tiền cho mà tiêu pha thôi, chứ anh ta còn chẳng đi mua sắm bao giờ?]

[Cũng có lí ha.]

Ôn Địch ở bên Nghiêm Hạ Vũ ba năm còn chưa thấy anh đi mua sắm lần nào, huống hồ là các cô. Quần áo của anh đều là hàng đặt riêng. Mà ở trong video, anh lại bước ra từ một cửa hàng cao cấp với rất nhiều túi đồ mua sắm trên tay, thế đã là rất trái ngược với bình thường rồi.

Mà các nhân viên trong group chat giờ đã tag cô vào: [Chị Ôn Địch, tác phẩm mới của chị thế nào? Chị có muốn cân nhắc viết nhân vật mô phỏng người đàn ông quá đỗi đẹp trai này không? (icon cười trộm)]

Hồi đầu năm Ôn Địch có hợp tác với đạo diễn Nguyễn một bộ phim truyền hình, gia nhập group chat này để nếu công việc có gì cần trao đổi thì nhắn vào đây hỏi cho tiện, mà bộ phim truyền hình đó sớm đã đóng máy, nhưng group thì vẫn để nguyên không giải tán.

Chuyện liên quan tới Nghiêm Hạ Vũ, cô cũng không muốn nhiều lời.

Sau khi tám vài câu cho xong chuyện cùng với các đồng nghiệp, Ôn Địch để điện thoại xuống, đi tắm rửa.

Mấy tháng nay cô ở trong khu du lịch, đắm chìm trong việc viết kịch bản, trong đêm hôm qua đã viết kết cục, trong khoảng thời gian này cô thiếu ngủ nghiêm trọng, nếu trưa nay không có mấy tin nhắn kia đánh thức, chắc cô sẽ ngủ hẳn tới tối.

Từ trong phòng tắm đi ra, Ôn Địch rót một chén rượu vang, tìm một chiếc chăn lông khác lên vai, sau đó cô lên tầng thượng uống rượu.

Lúc bận rộn, cô hoàn toàn có thể quên hết mấy thứ về Nghiêm Hạ Vũ.

Hiện tại rảnh rỗi, Nghiêm Hạ Vũ lại trở thành tất cả cuộc sống của cô.

Ôn Địch quay về phòng khách lấy điện thoại, lịch sử tin nhắn của cô và Nghiêm Hạ Vũ vẫn dừng lại ở hai ngày trước, cô hỏi anh thế nào rồi, anh chỉ trả lời vỏn vẹn hai chữ: Đang họp.

Cô không gọi làm phiền anh nữa.

Lần liên lạc kế tiếp là trưa nay, anh tới khu ăn uống đó lái xe của cô đi, cô đành phải gọi điện cho anh.

Nhấp một ngụm rượu, cô đặt rượu xuống, rồi bước thẳng tới cửa nhà.

Vừa mở cửa, Ôn Địch đã nhận được điện thoại từ Cù Bồi.

Cù Bồi là vợ của đạo diễn Nguyễn, còn là cô giáo cũ của Ôn Địch, bây giờ thì là sếp của cô, kiêm luôn nửa chức người đại diện.

Điện thoại vừa nối thông, Ôn Địch đã nghe được tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên.

“Đang ngủ hay còn viết kịch bản đó?” Ở đầu dây bên kia, giọng của Cù Bồi còn có chút dồn dập.

Ôn Địch: “Vừa tỉnh ngủ ạ.”

“Cô nói em nghe này, em không được gặp mặt riêng với Minh Kiến Quân đâu đấy.”

Ôn Địch không hiểu, hỏi: “Sao vậy ạ?”

Cù Bồi nói: “Chuyện ông ta ngoại tình đã bị vợ ông ta phát hiện, đang đi điều tra xem con tiểu tam kia là ai, em đừng có mà chọc vào tổ kiến lửa, đến lúc đó tình ngay lý gian, có trăm miệng cũng không giải thích được.”

Ôn Địch cảm thấy thổn thức.

Cái người đàn ông này, tưởng chừng là người đàn ông hiếm có khó tìm trên thế gian, hóa ra tất cả lại chỉ là vẻ bề ngoài, hóa ra ông ta cũng ngoại tình như bao người đàn ông khác. Lúc trưa nay cô gặp mặt Minh Kiến Quân, khi nói về chuyện vợ chồng ông ta còn tỏ vẻ rất thâm tình.

Ôn Địch nói với Cù Bồi: “Hồi trưa em vừa gặp xong, về sau hợp đồng thế nào để phía công ty ra mặt giải quyết đi, em sẽ scan hình tài liệu qua cho cô.”

“Được, gửi qua email cho cô đi.” Cù Bồi nhắc nhở cô: “Tối mai nhà cô tổ chức sinh nhật cho lão Nguyễn, đừng quên tới đó nhé. Cô không yêu cầu gì em hết, không cần chúc không cần quà, chỉ cần nhớ mà vác thân tới nhà cô tối mai là được rồi.”

“Tiệc sinh nhật của đạo diễn Nguyễn sao em có thể quên được, em còn đặt nhắc nhở rồi cơ.”

Ôn Địch bận rộn, ngay cả đến sinh nhật mình còn quên, cho nên Cù Bồi không tin cô.

Tham gia tiệc sinh nhật là chuyện nhỏ, lúc Ôn Địch sáng tác kịch bản mới, không ít hãng điện ảnh và truyền hình đã vồn vã hỏi Cù Bồi về giá cả kịch bản, tỏ ý muốn mua bản quyền. Đêm mai sẽ có mấy nhà lãnh đạo từ các hãng truyền hình và điện ảnh tới, Cù Bồi muốn nhân cơ hội để giới thiệu bọn họ cho Ôn Địch, để cô mở rộng quan hệ.

Cù Bồi bỗng nhiên nhíu mày, hỏi: “Em đang nghịch cái gì đó?” Bà đoán đây là tiếng Ôn Địch mở khóa cửa, nhưng khâu nhập mã lại không phải chỉ một lần, nên bà mới quan tâm: “Có phải khóa nhờn không nhận tay nên em không vào được nhà không? Nếu khóa cửa hỏng thì để cô tìm người tới đổi cho em.”

Khóa vân tay không hỏng, Ôn Địch xóa hết các vân tay khóa cửa đã lưu trước đó, cả mật khẩu cũ cũng bỏ.

Cô trả lời Cù Bồi: “Em đặt lại mật mã thôi ạ.”

“Mật khẩu trước để lộ rồi hả?”

“Không ạ.”

Cù Bồi không biết là cô có bị hỏng dây thần kinh nào không, “Được rồi, em sửa mật mã làm gì vậy?”

Ôn Địch thiết lập lại mật mã thành công, sau đó liền vào nhà đóng cửa lại, nói: “Sửa mật mã, đề phòng cướp.”

Cù Bồi nhắc nhở cô: “Đừng để đến lúc em lại không nhớ được mật mã, sau đó nhốt chính mình ở ngoài cửa.”

“Không đến mức đâu cô.” Ôn Địch không có lòng tin với trí nhớ của mình, trong túi cô có chuẩn bị chìa khóa dự phòng, nếu không nghĩ ra mật mã, cô có thể dùng chìa mở ra.

Sau khi cúp máy, Ôn Địch quay về sân thượng uống rượu tiếp.

Uống xong một chén, hoàng hôn đã buông xuống.

Cô cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm.

Lúc bận thì bận chết người, mà không có việc một ngày, cô lại cảm thấy rảnh đến phát nhàm.

Ôn Địch rửa ly rượu rồi để lại vào tủ rượu, đi vào phòng tắm ngâm bồn cho hết thời gian.

Cô không quen nhiều bạn, phần lớn các mối quan hệ cô có đều là quen lúc làm việc, thi thoảng có thể hẹn nhau ăn cơm nói chuyện phiếm cũng được. Còn bạn thân có thể thổ lộ tâm tình chỉ có một, nhưng hiện giờ người bạn thân ấy lại đang ở trong Hoành Điếm quay phim, chắc hiện tại đang bận đọc kịch bản, cô không muốn quấy rầy.

Ngoại trừ làm việc và đọc sách, cô cũng không có sở thích nào khác, mà mấy tháng nay cô đã dán mắt vào màn hình máy tính để viết kịch bản, mắt cũng đã mỏi, khó chịu, giờ đến sách cô cũng không muốn lật nữa.

Tới tám giờ, không có chuyện gì nên cô đành lên giường ngủ một giấc.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe được tiếng chuông cửa.

Như một phản xạ có điều kiện, Ôn Địch mở điện thoại ra, không thấy bất cứ tin nhắn nào, vậy nên người nhấn chuông cửa chắc không phải là Nghiêm Hạ Vũ.

Cô bật đèn, rời khỏi giường, khoác áo choàng ngủ lên, đi xem ai tới tìm cô.

Từ camera bên ngoài cửa, Ôn Địch thấy được Nghiêm Hạ Vũ đang đứng ngoài cửa, chính là người đàn ông cô đã nghĩ tới cả buổi chiều nay. Tối nay anh mặc áo sơ mi trắng, trên tay còn đang cầm áo khoác dài.

Không đợi được tới khi cô mở cửa, anh đưa tay ra, định cố mở cửa lại lần nữa.

Đương nhiên là chỉ phí sức.

Ôn Địch dựa vào huyền quan, chằm chằm nhìn vào hình ảnh người đàn ông đang đứng trước cửa nhà mình.

Nghiêm Hạ Vũ dùng vân tay không thành công, làm nữa cũng chỉ tổ phí sức, anh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn vào lỗ mắt mèo.

Cách một cánh cửa, Ôn Địch cũng nhìn anh qua màn hình, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau chớp nhoáng đó, cô lại bị ánh mắt của anh hút hồn như trước.

Ánh mắt anh chỉ toàn là sự xa cách lạnh nhạt, không có một chút tình ý nào, nhưng lại khiến người ta không thể tự chủ được, muốn nhìn lần hai.

Nghiêm Hạ Vũ lại nhấn chuông cửa thêm một lần nữa, sau đó nhắn tin cho cô: [Em không có ở nhà hả?]

Ôn Đáp không trả lời, chỉ hỏi lại: [Anh đi công tác về lúc nào?]

Cô thấy anh đứng ở trước cửa, cúi đầu nhắn tin, trả lời lại: [Sáng sớm hôm qua.]

Vậy là, cô rõ ràng là không có ý định mở cửa.

Dường như cảm giác được cô đang đứng sau cửa, Nghiêm Hạ Vũ cố gắng nhẫn nại: “Ôn Địch.”

Giọng điệu của Ôn Địch không có thiện ý: “Ai đó?”

Nghiêm Hạ Vũ nghe ra, cô đang cố tình bới móc mình, anh nói: “Là người em gặp trên giường sáu ngày trước đây.”

Ôn Địch cũng đâu tha cho anh dễ thế, lại bắt đầu trả treo: “Hẳn là lần trước chúng ta ‘gặp nhau trên giường’ không quá ba phút, bằng không sao em có thể không nhớ được nhỉ?”

Tính sát thương rất lớn, tính vũ nhục cũng rất mạnh.

Nghiêm Hạ Vũ lạnh mặt nhìn qua lỗ mắt mèo, trầm giọng: “Em quên là lúc đó em xin xỏ anh thế nào rồi sao?”

Ôn Địch: “Xin anh cố gắng kiên trì thêm một phút nữa hả?”

Nghiêm Hạ Vũ: “…”

Cái tật độc miệng của cô không biết tới bao giờ mới sửa được.

Anh lại gõ cửa vài lần nữa: “Mở cửa ra, có gan thì nói lại lời đó trước mặt anh đây này.”

Ôn Địch nói: “Hiện tại chẳng phải anh đang đứng trước mặt em đây sao?”

Chủ động tới tìm người, cuối cùng lại bị người ta từ chối cho vào nhà, đây chính là loại đối xử mà Nghiêm Hạ Vũ chưa từng thể nghiệm qua.

Nghiêm Hạ Vũ không nói gì nữa, quay người rời đi.

Ôn Địch nhìn qua camera, nhìn theo bóng lưng anh, rất nhanh sau đó, anh đã biến mất khỏi tầm mắt.

Khiến anh bỏ đi cái tôi mà dỗ dành người khác là chuyện không thể nào.

Cô và Nghiêm Hạ Vũ đã ở chung ba năm, đại khái đây là một quá trình chinh phục lẫn nhau, ai cũng không muốn thỏa hiệp, ai cũng không muốn chủ động khoan dung độ lượng.

Không ngờ rằng hai người không chia tay sớm, mà còn ở cùng nhau năm này qua năm khác, như một kỳ tích.



Hôm sau, Ôn Địch ngủ tới tận năm giờ sáng thì tỉnh lại, là do mơ một giấc mơ đáng giận nên tỉnh ngủ.

Cô nhìn tin nhắn chưa đọc trên điện thoại, là tin từ trợ lí của Nghiêm Hạ Vũ, tên Khang Ba, tin nhắn được gửi từ mười rưỡi tối hôm qua, lúc đó cô đã ngủ rồi.

Khang Ba hỏi cô xem sáng nay cô rảnh lúc nào, anh định tới lấy tài liệu Nghiêm Hạ Vũ để trong phòng đọc sách.

Mỗi lần cô có chiến tranh lạnh với Nghiêm Hạ Vũ, tin nhắn của Khang Ba sẽ xuất hiện trong máy cô, lý do cũng không hề đa dạng, đều là muốn tới lấy tài liệu.

Khang Ba sẽ tới lấy tài liệu, còn nhờ cô thu dọn hành lí cho Nghiêm Hạ Vũ, nói rằng anh sẽ đi công tác vài ngày, hai người cứ chiến tranh mười lần thì tám lần như trên. Cô hiểu Khang Ba chỉ là trợ lí, đi làm cũng vất vả, không muốn anh trở về tay không, không thể nào báo cáo kết quả cho sếp, mỗi lần như thế cô đều nể mặt Khang Ba mà thu dọn hành lí cho Nghiêm Hạ Vũ.

Trong lúc cô thu dọn hành lí, Nghiêm Hạ Vũ đều sẽ gọi điện thoại cho cô, nói cho cô biết anh muốn mang áo khoác nào, mang theo áo sơ mi nào.

Mỗi lần anh gọi như thế, giữa hai người cũng không còn chiến tranh lạnh nữa.

Coi như làm hòa.

Hôm nay trợ lí Khang cũng lấy cớ như thế, muốn tới nhà lấy tài liệu.

Ôn Địch trả lời Khang Ba: [Trợ lí Khang, ngại quá, tối hôm qua tôi không để ý điện thoại. Để tôi liên hệ với Tổng giám đốc Nghiêm của các anh.]

Cô lại nhắn tin cho Nghiêm Hạ Vũ: [Hôm nay anh tới mang hết đồ của anh đi đi, sao lần nào cũng để trợ lí Khang phải chạy tới lấy hành lí công tác cho anh thế.]

Nghiêm Hạ Vũ trả lời cô: [Một tiếng nữa.]

Ôn Địch bưng chén nước ấm vùi mình vào ghế sopha xem TV, đồ của Nghiêm Hạ Vũ để trong nhà cô không hề ít, trong phòng giữ đồ còn có hai tủ quần áo riêng cho anh.

Quá bảy giờ năm phút, ở huyền quan mới có tiếng mở cửa.

Ôn Địch nghiêng đầu nhìn sang, vừa lúc đụng phải ánh mắt thờ ơ của Nghiêm Hạ Vũ.

Tay phải anh đang cầm chìa khóa dự phòng, tay trái cầm theo một cái túi đồ, logo trên túi mua sắm không giống với loại anh cầm trong video tới cửa hàng cao cấp đó.

Ôn Địch đã quên việc đưa chìa khóa dự phòng cho anh từ lúc nào, lâu quá không nhớ rõ, chắc sáng nay anh mới nhớ ra là còn có cái chìa này.

Cô thu hồi tầm mắt, cũng không phản ứng gì hết.

Nghiêm Hạ Vũ tiện tay để túi đồ lên bàn trà, chậm rãi bước tới trước người cô, ngăn lại ánh đèn, khiến cho cả người cô đều được bao phủ trong bóng dáng của anh.

Buổi sáng anh có thói quen tập thể dục, cô ngửi được mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh, còn xen lẫn mùi nước cạo râu thơm mát.

Hai người không ai nói gì.

Ôn Địch không ngẩng đầu, không biết anh có đang nhìn cô hay là đang nhìn chỗ khác, ánh mắt của cô cũng rũ xuống, đặt lên cánh tay anh đang buông thõng bên cạnh, ngón tay thon dài của anh đang mân mê cái chìa khóa kia, chiếc đồng hồ trên cổ tay giống với chiếc đeo trong video.

Cô lẳng lặng chỉ về phía phòng ngủ, ý nói là chính anh sắp xếp đồ đạc đi.

Đây có lẽ là một trong những thời khắc tỏa sáng hiếm hoi của đời cô, thậm chí cô còn có cơ hội đá bay vị thái tử họ Nghiêm không ai bì nổi này ra khỏi cửa nhà.

Nghiêm Hạ Vũ không đi thu dọn đồ đạc, chỉ lấy đi cốc nước trong tay cô.

Ôn Địch ngửa đầu nhìn anh.

Nghiêm Hạ Vũ nhìn thẳng vào mắt cô, đặt cốc nước lên môi nhấp một ngụm, sau đó trả lại cốc nước vào tay cô.

Anh ngồi xuống cạnh cô.

Ôn Địch nghiêng người về phía trước, để cốc nước lên bàn trà, lúc bất hòa cô không bao giờ chịu uống cùng cốc nước mà anh đã uống qua.

Cùng lúc đó, Nghiêm Hạ Vũ vô thức duỗi tay giữ bả vai cô, sợ cô mất thăng bằng mà ngã khỏi ghế.

Sau khi Ôn Địch ngồi ổn định lại trên ghế sopha, anh cũng buông tay ra.

Nghiêm Hạ Vũ nhìn sườn mặt cô, mở miệng nói trước: “Về sau nếu buổi sáng không ngủ được, tới biệt thự tìm anh, bất cứ lúc nào anh cũng sẽ không sửa mật mã, để em vào nhà thoải mái.”

Đây là đang ám chỉ cô sửa mật mã, không cho anh vào nhà.

Ôn Địch cũng chẳng muốn phí lời, lại chỉ vào phòng ngủ lần nữa, “Anh cần gì thì mang hết đi đi, đừng làm ảnh hưởng tới cảm giác muốn ngủ lại của em.”

Nghiêm Hạ Vũ không nói gì, mở một app trên điện thoại di động ra, sau khi xem liền hỏi cô: “Kinh nguyệt tháng này của em thế nào?”

Ôn Địch: “…”

Mỗi lần bà dì cả đến thăm, tính khí của cô sẽ có chút thất thường.

“Không sao.”

Nghiêm Hạ Vũ rời khỏi app, nhìn cô, “Vậy sao mãi không hết cáu?”

Ôn Địch hất cằm, cười lạnh nhìn anh: “Từ khi nào chuyện em tự thay đổi mật khẩu nhà mình lại thành do em cáu kỉnh rồi hả?”

Nghiêm Hạ Vũ đâu có thói quen giải thích, hỏi lại cô: “Lúc em bận rộn quên gọi cho anh, một hai ngày không gọi anh là chuyện cơm bữa, tại sao em làm chuyện đó được mà tới lượt anh lại không được?”

Hỏi xong anh lại thấy chẳng cần thiết, hỏi cũng như không.

Bởi vì cô tiêu chuẩn kép cực kì.

Anh gọi cho Khang Ba, phân phó: “Từ sáu giờ sáng hôm trước tới bảy giờ sáng hôm nay, trong khoảng thời gian này, nếu có bất cứ tư liệu giám sát nào liên quan tới tôi thì gửi hết tới hòm thư của Ôn Địch đi, đoạn giữa cũng đừng làm gián đoạn hay cắt ghép gì cả.”

Mà cú điện thoại lần này lại khiến Khang Ba cực kì bất ngờ, từ trước tới giờ sếp anh chưa từng nói rõ lịch trình của mình cho ai bao giờ.

Nghiêm Hạ Vũ kết thúc cuộc gọi, sau đó nói với Ôn Địch: “Chuyện sửa mật mã này, lần sau không thể chiếu lệ cũ mà làm nữa.”

Không cần biết là có lần sau không, dù sao lúc này chính là lúc anh đang cố chủ động nhượng bộ.

Ôn Địch coi như thỏa mãn.

Về phần cung cấp tư liệu giám sát cho cô, thực sự không cần thiết. Cô không có thói quen truy tra người khác, mà chính cô cũng không thích bị tra xét, cái cô muốn chẳng qua là thái độ của Nghiêm Hạ Vũ.

Hiện tại thái độ của anh đã rõ, tất cả các thứ khác Ôn Địch đều cho qua, “Anh đừng bắt trợ lí Khang tìm tư liệu nữa.”

Rồi cô tự mình nhắn cho trợ lí Khang, bảo anh rằng mình không cần tư liệu giám sát.

Trợ lí Khang liên tục cảm tạ, cảm thấy Ôn Địch chính là người phân rõ phải trái nhất mà mình biết.

Nghiêm Hạ Vũ đem cái túi vừa rồi anh mang tới cho cô, “Tối hôm qua đánh bài thắng được nó đấy.” Ngưng một chút, anh còn nói: “Trong phòng khách biệt thự còn một đống quà, có rảnh thì em qua mở đi.”

Ôn Địch không thiếu gì cả, nhưng cô thích cái chữ “đống” của anh.

Nghiêm Hạ Vũ dựa người vào ghế sopha, nhìn quanh phòng khách.

Ôn Địch nhìn anh: “Anh nhìn cái gì đấy?”

Nghiêm Hạ Vũ hỏi: “Cái nhà này của em giá bao nhiêu?”

“Khoảng 50 triệu*.” Cô không hiểu, anh tự nhiên hỏi giá nhà làm gì, “Anh muốn làm gì?”

(*) 50 triệu NDT = ~ 178 tỉ VND.

Nghiêm Hạ Vũ: “Anh sẽ chuyển 50 triệu tới tài khoản của em, sau đó ghi tên anh vào làm người đồng sở hữu bất động sản với em, về sau nhà này mỗi người một nửa.”

Ôn Địch cảm thấy hứng thú: “Đến việc mình có bao nhiêu nhà anh còn chẳng thế nhớ, vậy anh tranh cái nhà nhỏ này với em làm gì?”

“Ai tranh của em.” Nghiêm Hạ Vũ nói: “Thêm tên anh vào, về sau nếu có đổi mật mã cũng phải có sự đồng ý của anh trước.”

Nhưng mật mã cũng chỉ là một trong những nguyên nhân thôi.

Anh nói tiếp: “Nếu một ngày nào đó hai ta lại cãi nhau, em cứ để hết đồ của anh sang nửa gian nhà của anh, đỡ mất công anh tới cầm. Làm hòa xong thì em lại để đồ vào chỗ cũ.”

Nói xong, anh dang tay ra với cô.

Ý là muốn ôm cô.

Nghiêm Hạ Vũ cũng không để cho cô có thời gian lề mề, anh ôm cô vào ngực ngay và luôn.

Chuyện tiếp phải làm là tính sổ với cô, tính chuyện tối hôm qua cô cứng miệng nói xin anh kiên trì thêm một phút.

————————————————————