Edit: Doãn Y Y
Beta: Doãn Uyển Du
Tô Noãn Dương ngồi trên xe buýt, bất đắc dĩ nhìn Đào Đào bên cạnh vẫn luôn ríu rít từ đầu tới giờ.
Cô ấy đang cùng với vừa bạn vừa biết tên là Lê Lưu Li nói chuyện phiếm, hai người từ lúc gặp trên hành lang vẫn luôn nói không ngừng.
Bộ dáng kia giống như chỉ hận gặp nhau quá muộn, Tô Noãn Dương nghẹn họng nhìn trân trối, xem thế là đủ rồi, như thế nào có người có thể nói liên tục mấy tiếng không cần nghỉ ngơi!
Trời ạ! Cô đã buồn ngủ muốn chết! Đôi mắt cũng không mở ra được nữa, vậy mà còn muốn tiếp tục ngồi đây nghe này hai nha đầu này đàm luận sâu rộng, thảo luận cái gì về Cố Hoài Cẩn
Tối hôm qua lúc phát sóng trực tiếp, cô có nói cho mọi người biết đợt này cô phải tham gia phối âm, không biết khi nào mới có thể phát sóng trực tiếp lại lần nữa.
Các fan vừa nghe, lập tức không vui, một hai phải muốn cô cùng bọn họ trò chuyện suốt đêm.
Thể lực của cô tất nhiên không thể trụ suốt đêm, nhưng cũng vẫn cùng bọn họ trò chuyện cho tới khuya.
Sáng nay lại phải dậy thật sớm, hoang mang rối loạn vội vội vàng vàng ngồi xe tới Office Building tập hợp.
Hiện tại rất vất vả mới được có thể ngồi xuống, cô chỉ nghĩ mình muốn có chút không gian có thể thanh tịnh để ngủ một lát.
Đáng tiếc Đào Đào bên cạnh dường như hoàn toàn không hiểu ý của cô, vẫn luôn lôi kéo cô thảo luận người phối âm cho nam chính rốt cuộc có phải Cố Hoài Cẩn hay không.
Giờ khắc này, Tô Noãn Dương thật hận chết Cố Hoài Cẩn. Chỉ bởi vì anh ta, tất cả mọi người đều si mê thảo luận, cô muốn ngủ giấc cho ngon cũng không xong.
Quân Tử ngồi bên cạnh Lưu Li thấy rõ tình cảnh của Tô Noãn Dương, nói với Đào Đào muốn đổi chỗ ngồi, để cô ấy với Lưu Li ngồi cùng nhau.
Tô Noãn Dương lúc này mới được giải thoát, cô cảm kích nhìn Quân Tử nói lời cảm tạ, lúc này mới biết anh ta cũng đã bị hai cô gái này ồn ào đến không chịu được, đành phải quyết định cứu vớt Tô Tô giống anh ta đang rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng, thuận tiện cũng cứu vớt chính mình
Tô Noãn Dương gật gật đầu, nói cho Quân Tử biết cô buồn ngủ sắp chết rồi, sau đó liền lấy di động, mở nhạc, mang tai nghe, tiến vào mộng đẹp.
Xe buýt một đường xóc nảy, càng ngày cách thành thị càng xa, phong cảnh hai bên cửa sổ từ cao ốc biến thành đồng ruộng.
Dần dần, mọi người trên xe cũng an tĩnh lại, tất cả mọi người cũng đã mệt mỏi, tựa trên ghế ngồi mà ngủ.
Trong xe một mảnh yên tĩnh, Vương Ngọc ngồi bên cạnh ghế điều khiển, nhìn Tô Noãn Dương đang ngủ ở hàng ghế cuối cùng, lâm vào trầm tư.
Cô gái này mang tai nghe, đầu dựa bên cửa sổ, miệng hơi hơi mở, vừa nhìn là biết người này đã ngủ say.
Cô gái này, cô nhớ rõ. Lúc trước, chính là cô mang cô ấy đi Lục Bá Thất.
Dọc đường đi, cô ấy cũng chưa nói được mấy câu. Cũng không giống người khác vì tò mò đề mục phỏng vấn mà hỏi không ngừng, cũng không bởi vì cô chỉ là trợ lý mà kiêu ngạo, xem thường cô.
Thong dong lãnh đạm, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, khi biết được phương thức phỏng vấn là rút thăm cũng chỉ cười gật đầu, lấy số thứ tự rồi an vị về ghế dựa đã được chuẩn bị trước, nửa câu vô nghĩa cũng không có, không giống người khác ồn ào muốn đổi đề.
Nói tóm lại, chính là khác người, một chút cũng không giống một người vừa vào giới giải trí, ngược lại giống như một vị tiền bối đã qua nhiều sóng gió. Lúc ấy Vương Ngọc nghĩ, có lẽ lần này Đồng tỷ đã tính sai, giới phối âm bình lặng nhiều năm như vậy, hiện tại, xem ra đã sắp xuất hiện phong ba, đại khái có lẽ đã muốn thay đổi triều đại.
Sau đó, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, cô gái này thuận lý thành chương mà thành công đoạt được vai phối âm cho nữ chính.
Hôm nay lúc tập hợp, đối mặt với ánh mắt mọi người có hâm mộ, có ghen ghét, chất vấn, nghi hoặc, lấy lòng, Tô Noãn Dương đều chỉ là cười cười, liền giống như không thấy, lên xe ngồi xuống liền lấy ra tai nghe, chìm vào giấc ngủ. Thật đúng là không biết nên nói người này trì độn hay là cao lãnh đây ( cao ngạo lãnh đạm)
Nghĩ đến tính cách cô gái này cùng với vị ảnh đế kia rất giống nhau, Vương Ngọc liền cảm thấy buồn cười, xem ra lần này sẽ có nhiều trò hay để xem
Không biết đã qua bao lâu, Tô Noãn Dương từ trong giấc ngủ tỉnh lại, mở to mắt mới phát hiện cảnh sắc hai bên đã biến thành đồng ruộng, thậm chí còn có mấy con dê. Cô từ nhỏ sinh sống trong thành thị, dùng lời của thế hệ đi trước mà nói, đó chính là tứ chi không phát triển, không phân biệt nổi ngũ cốc.
Tất nhiên là cô chưa từng đến nông thôn, cùng lắm là khi xưa đi vườn bách thú thấy con dê, cho nên cảnh sắc ngoài cửa sổ đối với cô rất mới lạ, lấy ra di động chụp bức ảnh, thuận tay đăng lên Weibo.
【 Tô Tô: Mọi người đang làm gì thế? Tôi đã ở trên đường! Hãy cổ vũ tôi cố lên đi! (*^▽^*)】
Vài phút sau, có rất nhiều fans bình luận trả lời, đều là cổ vũ cô cố lên, còn có người nói giỡn nói muốn đi thăm nơi cô làm việc.
Tô Noãn Dương xem các bình luận, thậm chí cả những người bình luận âm dương quái khí mắng mỏ, cô cũng xem, nhưng xem hết toàn bộ cũng không nhìn thấy bình luận của Cẩn Du, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Lúc này, ngồi ở hàng đầu tiên, Vương Ngọc quay đầu lại nói.
“Tất cả mọi người đều tỉnh lại đi! Chúng ta sắp đến nơi rồi, mọi người chuẩn bị thu dọn đồ một chút đi!”
Xe buýt không dừng ở ngoài nơi cổng làng, mà là dừng trước cửa một khách sạn, đợi mọi người xuống xe xong, Vương Ngọc nói.
“Vừa rồi tôi đã dựa theo danh sách báo tên của mọi người mà phân chia phòng, bây giờ mọi người đi lấy chìa khóa, nghỉ ngơi một chút. Sau nửa tiếng thì xuống dưới tập hợp, tôi dẫn mọi người đi xem nơi công tác.”
Đoàn phim thuê khách sạn an bài sắp xếp hai người một phòng. Tô Noãn Dương cùng Đào Đào chung một phòng, Lưu Li cùng bạn bè trong xã đoàn của cô ấy ở cùng nhau, Quân Tử cũng cùng với một người con trai vừa mới quen ở cùng nhau.
Phòng của cô là 318, của Lưu Li là 320, là phòng cách vách. Quân tử bọn họ là nam nên không cùng tầng với các cô, ở tại phòng 412.
Đoàn người theo thang máy lên tầng của mình, Đào Đào cầm chìa khóa đem của phòng 318 mở ra. Vào trong phòng, cô ấy trực tiếp bổ nhào lên giường, đối với Tô Noãn Dương nói.
“Tô Tô, hiện tại mình cảm thấy tất cả giống như đang nằm mơ, chúng ta như vậy mà thật sự được chọn vào đoàn phim <kiếp phù du>, cậu nói có huyền huyễn không?”
Tô Noãn Dương cũng ngồi vào giường của mình, mở rương hành lý ra.
“Mình cũng cảm thấy mọi chuyện giống như nằm mơ.”
“Đúng không đúng không! Mình thấy cậu bình tĩnh như vậy, còn tưởng rằng cậu một chút củng không có, hóa ra tâm tình cậu cũng dao động!”
“Mình đương nhiên là có chứ, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên chúng ta đại diện cho xã đoàn đi ghi hình cho phim truyền hình, một chút kinh nghiệm cũng không có. Hơn nữa còn là đại đoàn phim《 kiếp phù du 》, mình đương nhiên phải khẩn trương. Nhưng lúc đi trên đường mình thật sự quá mệt mỏi, không còn cách phát biểu cảm nghĩ, chỉ có thể ngủ.”
Đào Đào bò dậy, ngồi ở đối diện Tô Noãn Dương:
“Tô Tô, cậu mau đánh mình một chút! Để mình xem có phải mình đang nằm mơ hay không!”
Tô Noãn Dương cười nói:
“Đánh thì không cần, mình thấy cậu vẫn nên trang điểm lại đi, bằng không tí nữa nhìn thấy nam thần của cậu, mình sợ người ta sẽ trực tiếp bị cậu hù chết!”
“A?” Đào Đào kinh hô một tiếng, vội vàng chạy vào toilet soi chiếu gương.
“Tô Noãn Dương cậu là người xấu! Trang điểm trên mặt mình có chổ nào hỏng đâu, cậu chỉ biết khi dễ mình! Bất quá mình đúng là cần trang điểm lại một chút, không phải nói ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất sao?”
Tô Noãn Dương lắc đầu, tiếp tục xem Weibo, nhưng cô vẫn không nhìn thấy tin tức của Cẩn Du.
“Ài, chẳng lẽ bởi vì gần nhất mình quá chủ động, đã dọa tới anh ta?”
Tô Noãn Dương nghĩ mãi không hiểu, chỉ có thể không ngừng tải lại các bình luận mới, nhưng di động một chút động tĩnh cũng không có. Cô đành phải nhìn chằm chằm trang cá nhân của Cẩn Du, ngơ ngẩn nhìn, phảng phất như muốn sẽ được nhìn thấy thông báo trên điện thoại.
Một lát sau, Đào Đào rốt cuộc cũng trang điểm xong, còn thay xong một bộ quần áo mới.
Tô Noãn Dương cũng rửa mặt, đem tóc buộc đuôi ngựa, gọi Lưu Li ở phòng cách vách cùng nhau xuống lầu.
Xuống đến lầu dưới, Tô Noãn Dương liền choáng váng. Không riêng gì Đào Đào cùng Lưu Li, cơ hồ tất cả các cô gái ở đây đều trang điểm lại, thay đổi quần áo mới.
Tô Noãn Dương có chút xấu hổ, vội vàng lấy ra son môi, soi gương tùy tiện tô một chút. Tuy không trang điểm quá cầu kì, nhưng cũng phải hóa trang một chút, miễn để cho người khác cảm thấy xã đoàn của cô không coi trọng chuyện này, đến chút son môi cũng luyến tiếc
Đứng ở một bên Vương Ngọc nhìn thấy hành động của Tô Noãn Dương, nhịn không được cười ra tiếng. Cô ấy hắng giọng, làm bộ đứng đắn nói.
“Được rồi, mọi người nghe tôi nói, nơi công tác cách nơi này rất gần, chúng ta cùng nhau đi qua thôi. Ngồi xe cả một buổi sáng, cũng nên hoạt động một chút, tài xế cũng đã vất vả cả buổi nên tôi đã bảo anh ấy đi ăn cơm trước.”
“Gì? Nhưng tôi mang giày cao gót không thể đi được loại đường này được!”
“Đúng vậy đúng vậy! Chị Vương Ngọc, chị để cho chúng ta ngồi xe đi, giày cao gót không đi được loại đường đâu.”
Vương Ngọc lời này vừa nói ra, rất nhiều cô gái đều không vui, vội vàng làm nũng kêu khổ.
Nói giỡn, giày cao gót làm sao có thể đi đường ở ngoại ô a, hơn nữa bọn họ chỉ vì lát nữa được gặp nam thần, đều đã thay quần áo mới, nếu đi một đường qua bên kia như vậy, biết bao nhiêu chật vật nhếch nhác. Còn nhìn nam thần làm gì nữa, chẳng bằng trực tiếp tắm rửa đi ngủ.
Vương Ngọc đối với bực tức của bọn họ ngoảnh mặt làm ngơ, xoay người dẫn đầu về phía trước. Tô Noãn Dương vội vàng lôi kéo Đào Đào cùng Lưu Ly theo sau, Quân tử ở bên cạnh cười nói.
“Còn may, ba người các cô không có thói quen mang giày cao gót, bằng không lần này coi như xong!”
Nói xong câu đó, liền cảm giác bên cạnh truyền đến từng trận sát khí, anh ta vội vàng xua xua tay, thè lưỡi, tiếp tục đi về phía trước.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, đoàn người cũng tới địa điểm công tác, đó là một tòa nhà màu trắng đơn giản.
Vương Ngọc quay đầu lại, đối với bọn họ nói:
“Đây là nơi chúng ta làm việc. Phối âm không phải diễn kịch, mọi người không cần đến phim trường, chỉ cần ở Lục Bá Thất này là được. Lục Bá Thất ở tầng năm, đây là khu vực chủ yếu chúng ta hoạt động sau này.”
“A?” Mọi người đều trợn tròn mắt, cái gì, thì ra là muốn bọn họ trong phòng nhỏ này phối âm thôi. Trong phòng này đến minh tinh bình thường cũng không nhìn thấy, đừng nói gì đến Cố Hoài Cẩn. Các cô gái trong nháy mắt đều cảm thấy thất vọng, uể oải gật đầu, không muốn nói gì nữa.
“Được, vậy hiện tại chúng ta đi lên lầu ba mở cuộc họp trước. Nơi công tác này tuy kém hơn các nơi khác, không có nhà ăn chuyên môn, mỗi ngày đều là mọi người tự kêu cơm hộp, lúc vội có khả năng đến cơm cũng không kịp ăn. Cho nên về sau mọi người đừng mang giày cao gót đi làm, cứ đi cái gì thoải mái nhất là được, bằng không người chịu tội chính là mọi người.”
Vương Ngọc vừa dẫn đường vừa nói.
Các cô gái đều không đáp lời, vốn còn cho rằng tới nơi này làm việc là có thể nhìn thấy minh tinh, không nghĩ tới một người cũng không thấy được, mọi người hoàn toàn đi mất hứng thú, chỉ cúi đầu đi về phía trước.
Thật ra Tô Noãn Dương rất vui vẻ.
Vốn dĩ, cô cũng biết không có khả năng nhìn thấy minh tinh, bọn họ là tới để phối âm, cũng không phải tới xem diễn, sao có thể nhìn thấy minh tinh chứ.
Huống chi, bản thân cô cũng không muốn thấy minh tinh, đối với loại người lăn lội trong vòng giải trí này, cô thực không thích ứng, cũng không biết nên cùng bọn họ ở chung như thế nào. Hiện tại trên cơ bản đã xác định là sẽ không nhìn thấy nhau, cho nên trong lòng cô cực kỳ cao hứng.
Mọi người đi vào phòng họp ngồi xuống, không khí có chút trầm trọng, các cô gái đều bởi vì không thấy minh tinh mà uể oải.
Vương Ngọc có chút bất đắc dĩ, những người này, rốt cuộc là vì minh tinh mà tới, hay là vì công việc mà tới đây.