Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 45: Để em làm kẻ theo đuôi của anh nhé !




CHƯƠNG 45: ĐỂ EM LÀM KẺ THEO ĐUÔI CỦA ANH NHÉ!

Ngu Công và Vi Vi đã viện cớ chuồn đi nơi khác, vừa ra khỏi cửa, Ngu Công đã thở phào một hơi: “Chớp giật sấm rền thật quá đáng sợ!”

Vi Vi lòng thầm lo lắng: “Ánh mắt giết người quá mạnh bạo!”

Sau hôm ấy, Điệp Mộng có gọi cho Vi Vi một lần, nói xin lỗi cô. Vi Vi khách sáo bảo không sao cả. Còn về chuyện dễ dàng nói ba chữ “không sao cả” này, là do Vi Vi đã không còn xem cô ta là bạn của mình nữa.

Có lẽ cô ta có nỗi khổ, có lẽ cô ta có nỗi niềm khó nói, nhưng giữa bạn bè với nhau không nên có sự lợi dụng và giấu giếm như thế.

Điệp Mộng hình như cũng biết nên chỉ thở dài một tiếng, rồi từ đó không còn liên lạc với cô nữa.

Vi Vi vẫn làm một thực tập sinh nhỏ bé một cách vui vẻ. Gần đây cô đã mỗi ngày một quen thân với nhân viên trong Chí Nhất rồi, nhưng quen thân thì cũng có cái bất lợi. Chẳng hạn như hôm trước trong đợt họp ý tưởng sáng tạo game, cô đã đề xuất một số ý kiến về phương diện hỗ trợ gia đình, tuy đã được mọi người đồng ý, nhưng mọi người đã nghĩ lệch lạc đi rất nhanh chóng.

“Haizzz, sư muội à, bọn anh đều là một đám trẻ đau khổ, chưa hề yêu đương gì cả, chẳng có sáng kiến gì về hệ thống gia đình gì gì đó, toàn bộ đều nhờ em cả đấy.”

“Đúng đúng, em cứ ghi hết tất cả những việc muốn làm với Tiêu ca ra, đó chính là ý tưởng sáng tạo.”

“Hê hê,” Có người bỗng phì ra, “May mà không phải là những chuyện Tiêu ca muốn làm với sư muội.”

Mọi người lập tức hiểu ý tát nước theo mưa: “Đúng là hạn chế chết đi được.”

Vi Vi chỉ có nước nhìn lên trần nhà trong vô vọng, trong lòng thầm cảm thấy, tương lai mỗi lúc một huy hoàng của mình có vẻ có triển vọng lắm đây.

Buổi trưa hôm ấy, Tiêu Nại đi họp bàn việc hợp tác với khách hàng, Vi Vi cùng Ngu Công, Mô-za-a cùng ăn cơm, cao thủ KO bí ẩn lại cũng đến cùng với Mô-za-a.

Người phục vụ đưa thực đơn cho cô gái duy nhất trong bọn, Vi Vi đón lấy rồi lại đưa nó cho KO: “KO sư huynh, anh chọn món đi.”

KO lắc đầu vẻ rất phong độ.

Mô-za-a nghe thấy thế thì buồn rầu: “Sao chưa bao giờ em gọi anh là Hách sư huynh?”

Đồng nghiệp trong công ty đều lớn tuổi hơn Vi Vi, vậy nên Vi Vi đều rất lễ phép gọi tất tần tật là sư huynh cả, đến Ngu Công cũng được gọi là Vu sư huynh, khiến cho Ngu Công nở mày nở mặt một phen. Thậm chí trong công ty, Vi Vi cũng có gọi Tiêu Nại sư huynh rồi, nhưng quả thực Mô-za-a chưa bao giờ được gọi là Hách sư huynh, mà luôn gọi là Mỹ Nhân Sư Huynh.

Nghe Mô-za-a oán thán, Vi Vi nói với vẻ choáng váng: “…Nếu em mà gọi anh như thế, Đại Thần sẽ xử lý em mất.”

Mô-za-a ngẫm nghĩ rồi chợt hiểu ra, vội vã bảo: “Vậy thôi em đừng gọi nữa, cậu ta sẽ không xử lý em mà chỉ xử lý anh thôi.”

Hách sư huynh, hảo sư huynh~~~ (lại là đồng âm đấy bà con ạ ^_^)

Ngu Công lặng lẽ đọc lại hai lượt, rồi phụt một tiếng cười phì ra.

Chọn mấy món ăn một cách rất ư nhanh chóng, ba người vừa nói chuyện vừa đợi, còn vì sao là ba người, chính là do KO không nói gì cả. Buôn dưa mãi rồi, Mô-za-a đột ngột cảm khái: “Thực ra trong game anh cũng từng có một mối tình!”

Vi Vi tò mò: “Với ai thế? Sao chưa nghe anh nói bao giờ?”

Mô-za-a đáp: “Không phải trong Mộng Du Giang Hồ, trước Mộng Du anh có chơi một trò khác, tên là Ảo Tưởng Tinh Cầu, trong đó nhân vật anh chơi là Thiên Y.”

Vi Vi tuy chưa chơi trò này, nhưng cũng từng lang thang trong trang chủ của game này nên biết nhân vật Thiên Y ấy. Vi Vi không nén nổi kinh ngạc: “Anh chơi tài khoản của nữ hả?”

“Hê hê, tại nhân vật này có ngoại hình phù hợp với thẩm mỹ của anh.”

Thức ăn liên tục được mang lên, Mô-za-a vừa ăn vừa nói: “Sau đó chơi một dạo rồi thấy mọi người đều kết hôn cả, thế cũng muốn tìm một người nào đó để cưới.”

“Hừm, sư huynh chẳng phải anh chơi tài khoản của nữ sao? Chẳng lẽ anh tìm đàn ông?”

“Sai, anh định tìm… tomboy.” (chỗ này khó dịch quá mọi người ơi, chả lẽ gọi là ô-môi = =, Den gọi tạm là tomboy, tức là nữ giả nam vậy).

… Vậy cũng được á?

Trong game, pê đê là nam chơi tài khoản nữ, tomboy là nữ chơi tài khoản nam, vì sở thích nhân vật nên tomboy trong game cũng rất thịnh hành.

“Trong game đó có một nhân vật nam là Hoa Tiễn, thiết kế rất ư là ẻo lả, cơ bản là những người đàn ông đích thực đều không chọn nhân vật đó, nhưng con gái lại rất thích, rất nhiều nữ game thủ đã chọn. Thế là anh muốn tìm một Hoa Tiễn để kết hôn, lại còn đặc biệt tìm chọn một cái tên rất nên thơ, vừa nhìn đã biết là con gái, tên là Thủ Khả Trích Tinh Thần (tay có thể hái sao)”

“Cái tên này rất hào sảng rất có khí thế mà, tại sao cứ nhất định là nữ?”

Mô-za-a nói vẻ rất ấm ức: “Anh thấy chỉ có con gái mới nghĩ đến việc hái sao. Để biểu hiện anh rất thâm trầm sâu sắc, anh còn cố ý không hỏi giới tính người ta, kết quả là tình cảm một tháng đã được bồi đắp, chẳng ngờ hắn ta lại là pê đê trong đám tomboy.”

Phức tạp quá, Vi Vi choáng váng xây xẩm: “Vậy tóm lại là nam hay là pê đê?”

Ngu Công am hiểu nội tình ngồi kế bên chú giải: “Thì vẫn là đàn ông thôi.”

“Rồi sau đó?”

“Chẳng có sau đó, từ khi anh biết hắn là đàn ông, thì chẳng còn chơi game đó nữa.”

Im bặt một lúc sau, Vi Vi nói một cách sáng suốt: “Mỹ nhân sư huynh anh lại còn chỉ trích người khác, thực ra chính do anh giả làm game thủ nữ lừa gạt tình cảm của người ta mà, còn quậy tung rồi bỏ.”

“Quậy tung rồi bỏ, chính xác, tam tẩu, thành ngữ này em dùng hay lắm.” Ngu Công ngồi kế bên gật mạnh đầu.

Mô-za-a kêu oan: “Động cơ của anh là thuần khiết mà.”

Thông thường, KO vốn ít nói kiệm lời chưa từng phát ngôn, anh chàng luôn im lặng ăn uống một cách chóng vánh, ăn sau thì trầm tư ngồi quan sát người khác ăn. Lần này anh vẫn lặng im và ăn xong rất nhanh chóng, nhưng ăn xong anh lại buông đũa, nhìn Mô-za-a rồi nhả lời vàng ngọc: “Server cậu chơi có phải là Trường An Nguyệt Hạ?”

Mô-za-a sững sờ: “Sao anh biết?”

KO vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lẽo, mở miệng nói rất lạnh lùng: “Vì tôi chính là pê đê trong đám tomboy đó.”

Cơm vẫn chưa ăn xong, Ngu Công và Vi Vi đã viện cớ chuồn đi nơi khác, vừa ra khỏi cửa, Ngu Công đã thở phào một hơi: “Chớp giật sấm rền thật quá đáng sợ!”

Vi Vi lòng thầm lo lắng: “Ánh mắt giết người quá mạnh bạo!”

“Đó chính là duyên phận.”

“Tuyệt đối là nghiệt duyên.” [duyên ác ấy =)) ]

“Sư muội!”

“Sư huynh!”

“Chúng ta về công ty đi.”

“Ừ.”

[Hai người này kẻ tung người hứng thấy gớm quá ]

Kết quả là hôm sau đi làm, Vi Vi và Tiêu Nại vừa đến cửa Chí Nhất, Mô-za-a đã nhào ra: “Lão tam, cậu phải tìm lại chân lý cho tớ đi, tên KO hắn quấy rối tớ trong văn phòng!”

“Sao anh ấy lại quấy rối anh?” Vi Vi vội vã truy hỏi. Lời vừa thốt ra đã cảm thấy kỳ cục, giọng điệu này có vẻ hào hứng quá, Vi Vi lập tức trầm giọng xuống, trang nghiêm hỏi: “Sư huynh, sao anh ấy lại quấy rối anh, anh nói cho cặn kẽ kỹ càng xem nào, không được để sót mất điều gì cả, bọn em nhất định sẽ tìm lại công lý cho anh!”

Mô-za-a phẫn nộ bảo: “Hắn bắt anh lên cái trò game quỷ quái ấy kết hôn với hắn!”

Vi Vi ra vẻ đồng cảm với anh chàng một cách rất khoái chí: “Sao anh ta có thể như thế được! Quá đáng thật!”

“Đúng rồi! Hắn ta nói lúc đầu hắn ta bị người khác chế nhạo, hắn phải cứu vãn tình hình, cứt thật, người chơi trong game đó đã thay bao lượt rồi, hắn ta cứu vãn cái khỉ mốc gì chứ!”

Vi Vi vốn là ngọn cỏ mọc ven tường, gió thổi chiều nào theo chiều đó: “KO sư huynh nói cũng đúng, sư huynh lúc đầu là anh gạt người ta mà, phải có trách nhiệm chứ!”

Mô-za-a hầm hầm lườm cô, rồi nhìn Tiêu Nại – người đáng tin cậy hơn: “Lão tam, cậu phải tìm lại công lý cho tớ.”

Ai ngờ Tiêu Nại lại nói: “Chuyện này cũng hay, tớ vốn vẫn lo không giữ KO lại được, lần này thì không cần lo nghĩ nữa.”

Mô-za-a nhìn Tiêu Nại một cách đau thương bằng ánh mắt như bị phản bội: “Lão tam, sao cậu lại vô lương tâm quá vậy, còn bắt tớ đi cầu thân.”

Tiêu Nại trầm tư: “Thưởng tiền cho cậu?”

Mô-za-a lập tức nói với vẻ rất tiết liệt (tiết liệt là kiên quyết giữ thân mình trong sạch =))]: “Một ngàn tệ mới bán thân.”

Tiêu Nại quan sát từ trên xuống dưới anh chàng bằng ánh mắt dò xét.

Mô-za-a ưỡn ngực lên cao, làm ra vẻ “quyết không sale off” một cách tiết liệt hơn nữa.

Tiêu Nại ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Mô-za-a đột ngột hoan hô lên một tiếng, vui sướng chạy vào phòng lập trình: “KO, chúng ta đi kết hôn nào, buổi tối tôi mời anh đi ăn một bữa thịnh soạn để chúc mừng.”

Đám người nhiều chuyện vây xung quanh lần lượt bỏ đi, xì xào bàn tán.

“Quan niệm về trinh tiết của Mi ca sao mỏng manh quá vậy.”

“Đàn ông bây giờ ấy à, người giữ được sự trong sạch như tôi hiếm lắm thay!”

“Tiêu ca ra giá cao quá, Mi ca làm gì đáng giá tới một ngàn tệ đâu, chí ít thì phải giảm giá rồi còn tặng kèm quà khuyến mãi ấy chứ.”

“Mi ca gả cho KO, sau này phải gọi là Mỹ Mi ca rồi nhỉ.”

“Tên hay quá! Mỹ Mi ca chúng tôi cũng muốn ăn mừng, ít ra cũng phải phát kẹo cưới chứ.” [phong tục của người TQ, ai kết hôn rồi sẽ phát kẹo cưới cho bạn bè, họ hàng, đồng nghiệp cùng chung vui ^_^]

Đúng trong không khí hào hứng (?) như vậy, mùa hè đã gióng lên hồi chuông kết thúc, Vi Vi bắt đầu tận dụng thời gian để viết báo cáo thực tập mùa hè. Vi Vi tuy là một sinh viên giỏi, nhưng báo cáo thực tập trước giờ lại vẫn không tránh khỏi những thiếu sót. Nhưng năm nay thì chắc chắn là không thể, cô có rất nhiều thứ để viết, đương nhiên, cô cũng sẽ chú ý không bao giờ tiết lộ bất cứ thông tin cơ mật nào về công ty của Đại Thần.

Khi báo cáo thực tập đã viết được một nửa, một hôm nọ Tiêu Nại đột ngột hỏi: “Chúng ta đi du lịch, thế nào?”

Vi Vi chớp chớp mắt, “Đi đâu?”

“Tây An.”

Tây An thì chưa đi, nhưng nếu là du lịch thì, tiền trong thẻ có khi nào thiếu không, không thể gọi điện thoại xin tiền nhà, vì cô nói đến thực tập ở thành phố B rồi mà.

Vi Vi vô cùng khổ sở.

Tiêu Nại không cần nghĩ cũng biết cô đang khổ não gì, “Bao ăn bao ở, xem như tiền lương thực tập.”

Vi Vi hỏi với vẻ vô cùng ngại ngùng: “Vậy lúc ở khách sạn, em… em có được một phòng đơn không?”

Tiêu Nại lườm cô một cái: “Vì sự thanh bạch của anh, đương nhiên.” T_T

Vi Vi ôm choàng lấy cánh tay anh: “Tiêu ca ca anh tốt quá đi mất, vậy em làm kẻ theo đuôi anh nhé!”