- Không phải hồi hộp, cứ từ từ mà gọi, không cần vội.
Trạch Dương nhìn mẹ mình khó hiểu.
Lúc bắt anh gọi mẹ vợ thì khẩn trương thế mà bây giờ với Cảnh Nghi lại rộng lượng chờ đợi vậy.
- Mẹ, có vẻ như mẹ đang thiên vị à?
- Tất nhiên rồi, không có Cảnh Nghi chẳng phải con vẫn ế sao? Dù sao con bé cũng là ân nhân của mẹ, thật may cuối cùng cũng có người chịu lấy con.
Mẹ Ân và Cảnh Nghi nghe mẹ Dung nói mà bật cười thành tiếng, chỉ có Trạch Dương là mặt đen thui.
Mẹ Dung nắm tay Cảnh Nghi dặn dò.
- Con có yêu cầu gì cho lễ cưới thì cứ nói với Trạch Dương, hai mẹ ốm nên hai đứa tự lo cho chu toàn.
- Dạ vâng ạ.
Con không có yêu cầu gì cả, đám cưới cũng chỉ muốn tổ chức gọn nhẹ thôi nhưng anh ấy nhiều khách nên con để anh ấy quyết định.
- Không gọn nhẹ được, cả đời mới có một lần thôi.
Mẹ Dung sốt sắng lôi Trạch Dương ngồi bàn bạc cả nửa ngày, bắt anh ghi lại tỉ mỉ theo yêu cầu của bà.
Rời khỏi bệnh viện, Trạch Dương đưa Cảnh Nghi đến chọn thiết kế áo cưới.
Showroom áo cưới Mary Jane toạ lạc trong tòa nhà 9 tầng, sa hoa lộng lẫy.
Người ra vào tấp nập, nơi đây hội tụ đủ các thiết kế của các nhà tạo mẫu nổi tiếng nên thu hút rất đông những khách hàng ở tầng lớp thượng lưu.
Đón tiếp hai người là một cô gái hiện đại, trẻ đẹp, phong thái thanh cao, quý phái, mái tóc xoăn dài ngang lưng bồng bềnh màu xanh đen, khuôn mặt được trang điểm kĩ càng tỉ mỉ, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Cô ta nhìn thấy Trạch Dương thì vô cùng tự nhiên đến chào hỏi bằng cái ôm thân mật.
- Cuối cùng tổng giám đốc Nghiêm Dương cũng chịu kết hôn rồi hả?
Giọng nói của cô gái nhẹ tựa như phím đàn dương cầm đương ở nốt trầm nhẹ, nghe vào tai thật ngọt ngào.
Cô ta liếc qua Cảnh Nghi cười nhẹ.
Trái với sự vồn vã của cô gái, Trạch Dương chỉ nhàn nhạt hỏi.
- Chuẩn bị cho tôi chưa?
- Lệnh của anh ai mà dám chậm trễ chứ? Hai người đi theo tôi.
Trạch Dương tay cố định bên eo Cảnh Nghi đưa đi.
Người nhìn họ si mê lẫn ngưỡng mộ không ít.
- Làm việc đi, chưa thấy trai đẹp gái xinh bao giờ sao?
Cô gái tiếp đón họ lên tiếng nhắc nhở nhân viên.
Cô ta dẫn họ đi qua một căn phòng trang hoàng lộng lẫy có người đang chụp ảnh cưới giới thiệu.
- Nếu anh không thích chụp ngoại cảnh thì ở đây chúng tôi có phòng chụp tĩnh cũng rất đẹp.
Ánh đèn flash từ máy ảnh và tấm gương phản chiếu lóe lên quyét qua mặt, Cảnh Nghi giật mình giơ tay che mắt, xoay người úp mặt vào ngực Trạch Dương.
- Em làm sao vậy?
Cảnh Nghi thấy mắt mình cay xè, đau nhức nên nhất thời cứ nhắm chặt lại, hai tay ôm chặt lấy Trạch Dương.
- Mắt em khó chịu quá!
Trạch Dương nhíu mày lo lắng.
- Chúng ta quay lại bệnh viện.
- Không cần đâu, chắc do ánh đèn chói quá thôi.
Cô gái đi cùng họ nhìn mặt Trạch Dương thì hốt hoảng, biến sắc vội vã lên tiếng.
- Xin lỗi anh, tôi không biết chị ấy nhạy cảm ánh sáng.
Chúng ta sang phòng áo cưới bên này.
Trạch Dương cúi người bế Cảnh Nghi trên tay.
- Chắc chắn là em không sao chứ?
- Em tự đi được, anh thả em xuống.
Cảnh Nghi bám lấy cổ anh, nghe thấy tiếng xì xầm của mọi người thì mặt đỏ dựng nhưng Trạch Dương lại không để ý mà ung dung bế cô đi theo cô gái quản lí.
Đặt cô ngồi xuống ghế, anh ôm mặt cô bằng hai tay, thổi nhẹ vào mắt cô.
- Nào từ từ mở mắt ra cho anh.
Cảnh Nghi dụi mắt, mở ra, trong ánh nhìn là màn sương mờ ảo như hơi nước còn đọng trong mắt.
Khuôn mặt tuấn mĩ hiện trước mắt cô mờ mờ, đôi mắt anh sâu thẳm khẽ động đậy lo lắng.
Cảnh Nghi nhắm mắt lại lắc lắc một hồi lại mở ra, mọi thứ dần rõ ràng hơn, khuôn mặt Trạch Dương đang kề sát bên mặt, cô giơ tay chạm lên viền mắt anh.
Không để cô kịp nói, ánh mắt hắn sáng lên, cơ mặt trong thoáng chốc giãn ra như mang theo ánh cười.
- Em đã nhìn thấy phải không?
Cảnh Nghi gật gật, đôi mắt như bừng sáng, quên đi những người xung quanh mà ôm chầm lấy anh vui mừng như một chú chim sẻ tìm được tổ ấm.
Tảng băng nặng nề trong lòng cô cuối cùng cũng tan ra.
Cô thực sự đã nhìn thấy.
Trạch Dương không giấu được niềm vui, kéo cô ra nhìn lại lần nữa, tay đặt trên gáy cô kéo lại gần.
Khuôn mặt anh càng lúc càng sát lại, đôi mắt Cảnh Nghi chớp chớp, mở to hết cỡ, chưa kịp định hình thì đã bị anh hôn sâu mặc kệ những người xung quanh đang há miệng ngạc nhiên.
Hắn tự nhiên hôn cô như chốn không người, Cảnh Nghi sợ thất thố với mọi người nên hai tay đặt trước ngực anh đẩy ra.
- Chúng ta chọn váy cưới thôi.
Những người có mặt trong phòng sau khi chứng kiến một màn tình cảm của họ thì nhìn Cảnh Nghi có phần ghen tị.
Người đàn ông từ lúc vào tiệm chưa một lần nở nụ cười nhưng lại cười vô cùng ấm áp với Cảnh Nghi, không ngần ngại mà thể hiện tình yêu với cô gái.
Cô gái quản lí đưa Cảnh Nghi đi xem váy tán dương.
- Chắc hẳn chị là một người vô cùng đặc biệt với anh ấy.
- Cô thấy như vậy sao?
- Giới thượng lưu không cô gái nào là không biết tới Trạch Dương, nếu họ biết anh ấy kết hôn sẽ là tin chấn động đấy nên chị giữ anh ấy kĩ vào ạ.
Cảnh Nghi quay ra nhìn Trạch Dương đang ngồi ghế chăm chú xem tạp chí chờ đợi, nhìn khuôn mặt nghiêng hoàn mĩ của anh thì bất giác đôi mắt long lanh ý cười.
- Anh ấy chọn thiết kế của Rio, công ty em mới đưa về ba mẫu chị xem thử, nếu muốn đặt mới thì sợ nửa tháng nữa không kịp.
Thiết kế của ông ấy phải đặt hàng trước cả tháng mới có..