Cảnh Nghi ra sức đẩy hắn ra, giơ tay lên trước mặt, cô không nhìn thấy gì cả.
Lúc này, như người bị rơi xuống vực thẳm, cô chơi vơi sợ hãi.
- Tôi bị mù sao? Anh nói thật đi, tôi bị mù rồi hả?
- Không có, tôi sẽ chữa lành cho em, đừng kích động, em sẽ nhìn lại được.
- Anh nói dối, tôi không tin anh.
Anh ra ngoài đi, tôi không cần anh thương hại tôi.
Nhìn cô cứ xù gai lên phản đối, không chịu tin những gì anh nói làm lòng anh vô cùng bức bối.
Trạch Dương không biết mình lấy đâu ra nhiều kiên nhẫn với cô như vậy? Chẳng có người phụ nữ nào dám đuổi anh xơi xơi ra, chẳng có ai muốn rời khỏi vòng tay anh cả nhưng còn cô, lúc nào cũng chỉ chăm chăm đòi đi.
Bây giờ, rơi vào hoàn cảnh này cô vẫn không đưa tay cho anh nắm lấy.
Bao nhiêu cô gái qua tay nhưng anh chưa thua một ai, còn bây giờ thì anh hiểu mình đã thua người phụ nữ này.
- Nghi, anh không nói dối em, em chỉ tạm thời không nhìn thấy thôi.
Lúc này tiếng khóc của cô bất chợt ngưng bặt, thay vào đó là tiếng cười khổ đau lẫn tuyệt vọng.
- Anh thấy tôi đáng thương lắm sao? Anh giày vò tôi đến mức này vẫn không đủ sao? Tôi không muốn nợ anh một cái gì nữa vì tôi không có sức mà trả nữa.
Anh về với cô ta đi.
Giữa tôi và anh đã chấm dứt rồi, bây giờ chẳng còn gì liên quan nữa.
Đứa trẻ cũng rời bỏ tôi đi rồi, nó còn không muốn tôi có liên quan đến anh nữa cơ mà.
Đừng ở đây nữa, anh về đi, rời khỏi tôi đi.
- Cảnh Nghi, em phải nghe tôi nói.
Cô lùi người sát tường, hai tay bịt chặt lấy tai.
- Tôi không muốn nghe anh nói nữa, tôi bây giờ còn không nhìn thấy nữa, trở thành một người tàn phế rồi sao anh còn ở đây làm gì? Anh đi đi, về với cô ta, về với con anh đi....đi đi.
Ánh mắt anh trở nên u tối, sự cố chấp và chiếm hữu trỗi dậy liền nắm lấy vai Cảnh Nghi.
- Em bình tĩnh nghe tôi nói được không? Tất cả là lỗi của tôi, nhưng tôi không ở đây vì thương hại em, tôi vì quan tâm em.
- Tôi không cần, anh quan tâm tôi được mấy bữa rồi lại có người đàn bà khác, lại ném tôi đi, tôi không muốn nữa, chật vật lắm tôi mới leo khỏi cái hố ấy nên không muốn trở về nữa.
Trạch Dương càng lại gần, cô càng lùi người xa lánh.
Khang Nam mở cửa bước vào nhìn thấy bèn lên tiếng.
- Cậu ra ngoài đi, cô ấy đang kích động, đừng cố nữa.
Anh gọi y tá vào, lúc này Cảnh Nghi hoàn toàn hợp tác mà nằm xuống.
Như vậy, Cảnh Nghi vì quá đau lòng mà bài trừ với Trạch Dương.
Khang Nam lại gần, chạm nhẹ lên tay Cảnh Nghi, không thấy cô phản ứng nên mới khuyên nhủ.
- Tôi là bác sĩ nên lời tôi nói cô phải tin.
Hiện tại mắt cô không có tổn thương gì cả, chỉ là cô bị va đập mạnh dẫn đến tụ máu chèn vào dây thần kinh thị giác mà nó lại gần não quá nên không thể can thiệp phẫu thuật.
Nhưng uống thuốc cũng có thể làm tan máu đông, khi ấy cô sẽ nhìn lại được.
Cảnh Nghi không phản ứng nữa mà lặng lẽ gật đầu, trong một thời gian ngắn, vừa mất con vừa mất thị lực, cô không biết mình sẽ cố gắng được đến lúc nào.
Nhưng cô không muốn Trạch Dương thấy bộ dạng thảm thương lúc này.
Con cô đã mất rồi, mối dây liên hệ duy nhất giữa hai người đã không còn thì anh còn ở đây làm gì?
Khi hai người đàn ông rời đi, chỉ còn một mình trong phòng, Cảnh Nghi úp mặt xuống gối khóc nấc lên, cả người co quắp mà run lên đau đớn.
Tiếng khóc ai oán, tuyệt vọng đến xé lòng
Trạch Dương ngồi trong phòng Khang Nam, vẻ mặt u ám như trời giông bão.
- Trước kia tôi đã nói với cậu rồi phải không? Chơi gì cũng phải có điểm dừng.
Không phải bây giờ tâm chết phân nửa vì cô gái đó rồi chứ?
- Cậu nói vớ vẩn cái gì đấy? Lo mà chữa bệnh cho cô ấy đi.
Khanh Nam liếc Trạch Dương, khóe môi cười khinh bỉ.
- Tất nhiên sẽ chữa, dù sao cũng lấy tiền của cậu mà.
Nhưng tôi nhắc cho cậu nhớ, cô ấy đang rơi vào trạng thái trầm cảm nên đừng có mà nổi điên lên với người ta.
Cậu như vậy chỉ khiến cô ấy bài xích cậu thôi.
Nếu còn muốn mang cô ấy quay về bên mình thì nhịn nhục cho cô ấy đánh chửi đi.
Bao giờ xả hết giận, cô ấy sẽ ngoan ngoãn ở bên cậu.
- Cậu biết gì mà nói chứ?
- Không nghe lời tôi, cậu chết thì ráng mà chịu.
Trạch Dương nhìn bạn, ném về cái nhìn sắc lạnh.
Anh không tin mình sẽ không kéo được cô trở về.
Bây giờ cô không nhìn thấy, không ai chăm sóc nên không thể để cô một mình được.
Nhưng với tính khí ngang bướng, cố chấp của Cảnh Nghi thì không cưỡng ép sao anh mang cô đi nổi.
- Cô ấy chỉ bài xích cậu thôi nên hãy bảo bác giúp việc nhà cậu khuyên cô ấy thì tốt hơn là cậu đấy.
- Chẳng lẽ trong mắt cô ấy, tôi không bằng người giúp việc.
Khang Nam bật cười, xác nhận.
- Theo tình hình hiện tại thì đúng là vậy đấy.
Cậu trong mắt cô ấy là một cái gai cần nhổ bỏ hoặc là một loài cầm thú chẳng hạn.
Đừng có nghĩ lúc nào người khác cũng coi cậu là ông trời.
Hắn gườm gườm nhìn bạn, sắc mặt khó coi.
- Cậu im đi cho tôi, không nói được lời nào tử tế cả.
- Vậy cút về cho tôi làm việc.
Nhìn mặt cậu tôi cũng muốn đấm đấy bảo sao người ta ghét.
Trạch Dương hậm hực rời khỏi phòng Khang Nam.
Về phòng bệnh thấy Cảnh Nghi đang ngủ, bác Lam đang ngồi cạnh thì nhẹ nhàng vào phòng.
- Tôi đi có chút việc, lát cô ấy dậy bác đưa cô ấy đi dạo xung quanh rồi tìm cách nói chuyện để cô ấy về Hoa An Viên hộ tôi nhé!
- Vâng, thật là tốt quá! Cuối cùng thì cũng về với nhau rồi.
Hắn nghe bà nói mà tâm trạng có dễ chịu hơn.
Nhìn lại Cảnh Nghi lần nữa, hắn mới xoay người rời đi.
Khánh Phi mang hoa vào phòng Vũ Đan, cô đang ngồi nhìn ra ngoài, khuôn mặt đã hồng hào hơn.
Cô chỉ ngồi lặng im, ít nói chuyện với mọi người kể cả Khánh Phi.
Ông Kiên thương con gái nên cũng đang cho người điều tra nhưng camera ở tầng hầm gửi xe lúc ấy bị bọn chúng cắt hết nên không có dấu vết gì.
Vũ Đan nhìn người đàn ông hời hợt.
- Tôi đã báo hủy hôn rồi, anh còn đến đây làm gì nữa?
- Chuyện này để em khỏe hẳn rồi nói có được không?
- Ngay từ đầu là tôi gài anh có thai, anh không chấp nhận đứa bé nhưng phải miễn cưỡng kết hôn với tôi vì trách nhiệm.
Bây giờ đứa bé cũng không còn nữa thì chúng ta cũng không cần phải kết hôn nữa.
Đó không phải là điều anh muốn sao?
Cô đã mù quáng theo đuổi một người không có tình cảm với mình để bây giờ tự làm trái tim mình bị thương rồi tự gặm nhấm nỗi đau một mình.
- Vũ Đan, anh xin lỗi nhưng...anh sẽ chịu...
- Anh đừng nói gì nữa cả.
Tôi không muốn nghe gì nữa, anh ra ngoài đi, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy.
Tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm gì cả.
Cô cầm bó hoa ném thẳng vào người Khánh Phi.
- Vũ Đan, em...
- Anh về đi, từ bây giờ tôi không muốn thấy mặt anh nữa.
Mẹ Vũ Đan nghe thấy tiếng con gái hét lên thì vội chạy vào.
Nhìn qua hiện trường bà cũng đoán được chuyện đang xảy ra nên nhẹ nhàng khuyên nhủ.
- Vũ Đan, con không nên nổi cáu với Khánh Phi, đứa bé mất đi không phải lỗi của nó mà.
Con nghỉ ngơi cho tốt rồi hai đứa từ từ nói chuyện.
- Con không có gì cần nói với anh ta hết.
Mẹ mời anh ta về đi cho con.
Bây giờ con không muốn thấy mặt anh ta nữa.
Bà Tâm thở dài nhìn con gái rồi quay ra nhìn Khánh Phi.
- Cháu về đi, con bé đã muốn vậy rồi thì bác cũng không muốn ép nó.
Cháu không yêu con gái bác thì thôi cũng không phải gượng ép hay miễn cưỡng nữa.
Sống với nhau cả đời chứ không phải ngày một, ngày hai nên không duyên nợ thì dừng lại sớm trước khi quá muộn.
Hai đứa bây giờ không có sự rằng buộc gì nữa nên cháu cũng không cần phải nặng nề chuyện trách nhiệm nữa.
Cháu về đi, coi như hai nhà chúng ta không có duyên.
Bà lại gần con gái, dù nó đang rất mạnh mẽ nhưng nội tâm thì đang kêu gào đau đớn.
Nó yêu cậu ta như vậy, bây giờ phải nói ra những lời này cũng không dễ dàng gì.
Nhưng thà đau một lần còn hơn đau cả đời.
Thời gian sẽ làm lành vết thương cho con, bà chỉ có mình Vũ Đan nên cũng không muốn nhìn thấy con có hôn nhân không hạnh phúc..