Cảnh Nghi bước đi không vững nhưng bị Khánh Phi ôm chặt từ phía sau.
- Nghi à, xin em, hắn không xứng đáng đâu.
Em đừng như vậy, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em.
Cô hét lên.
- Buông tôi ra, buông ra.
Khánh Phi buông Cảnh Nghi ra, cô quay lại chỉ vào mặt anh.
- Tôi không cần anh, không cần ai cả, các người hãy để cho tôi được yên.
Nhìn lại căn phòng một lần nữa, Trạch Dương không hề đuổi theo cô.
Cảnh Nghi lao ra ngoài bắt xe về Hoa An Viên, lau khô nước mắt, nhìn đường phố về đêm nhưng vẫn ồn ào, náo nhiệt.
Trong bóng tối, chỉ có một mình, cô thấy mình kiệt sức, nhốt mình trong phòng, ngồi sau bức rèm, lưng dựa vào tường, đau lòng đến mức không đứng dậy nổi, lồng ngực không ngừng run rẩy.
Bàn tay không ngừng vỗ lên ngực mình.
Vì sao cô lại đau lòng đến mức này chứ? Vì sao vậy?
Cô không muốn trở về phòng ngủ của cả hai, hôm nay chắc chắn anh ta sẽ không về nhưng cô vẫn không muốn vào đó.
Vết thương ở chân sau khi tắm xong đã sạch máu nhưng vẫn âm ỉ chảy thành một đường đỏ chói, bám trên da thịt cô.
Cô cứ ngồi ôm lấy hai chân, cằm tựa trên gối, nước mắt cạn khô, trong lòng trống rỗng.
Trạch Dương trở về nhà khi đã nửa đêm, hắn uống rất nhiều rượu.
Mở điện phòng ngủ không thấy Cảnh Nghi đâu thì tỉnh hẳn rượu.
Chẳng lẽ cô đã đi thật rồi.
Trong lòng hắn hụt hẫng lẫn sợ hãi, kéo cửa ban công nhìn chỗ cô vẫn ngồi không có liền chạy sang phòng bên cạnh thì thấy cô đang ngồi ôm gối ngủ.
Trong lòng anh như có ai nhéo một cái làm nhịp đập của trái tim chậm lại.
Bước lại gần, bế cô lên giường, Cảnh Nghi vẫn ngủ say trong tư thế co người.
Hắn ngồi bên cạnh nhìn thế nào cũng không ra.
Làm sao cô dám đưa người phụ nữ khác cho anh chỉ để được rời đi.
Cô dám tính toán với anh sao? Từ khi bên cô, hắn không chạm vào người phụ nữ khác, hắn chiều cô vậy mà dám nghĩ cách rời khỏi anh sao? "Đúng, tôi đã từng đồng ý với em khi có người khác sẽ để em đi nhưng đây là em ép tôi."
Cảnh Nghi thấy người bị đụng chạm thì trở mình, mắt khóc nhiều đến đau nhức phải một lúc lâu mới có thể banh được mắt ra.
Người đàn ông đã cởi hết quần áo cô ra.
"Sao giờ này hắn lại ở nhà, đáng lẽ phải bên cô ta mới đúng chứ?"
Trên người hắn vẫn còn nồng nặc mùi rượu lẫn mùi nước hoa của phụ nữ mang từ bar về.
Cảnh Nghi khó chịu đẩy hắn ra.
Thấy Cảnh Nghi đã tỉnh, hắn giữ lấy mặt cô mà hôn điên cuồng nhưng Cảnh Nghi không ngừng phản đối.
Không đẩy được hắn, cô mở miệng cắn mạnh khiến hắn buông mình ra nhăn nhó.
- Em giỏi lắm, dám cắn tôi sao?
Cảnh Nghi ngồi dậy, lùi người rời xa hắn.
Hắn liếm môi dưới lau đi vết máu vừa bị cắn, túm lấy chân cô kéo lại.
- Đừng ngang bướng nữa, cho anh.
Hắn đè trên người cô, hơi thở đầy dục vọng, như muốn nghiền nát cô dưới thân.
Hắn dường như không để ý đến chuyện xảy ra lúc tối, vẫn khao khát cô mà thỏa mãn dục vọng.
Chân bị giữ chặt, cô bám vào vai hắn cắn ngập răng đến bật máu.
Hắn đau, hét lên.
- Cảnh Nghi
Cô nhìn hắn đau đáu, trong lòng nghĩ đến hắn đã bên người khác mà thấy kinh tởm.
- Đừng có chạm vào tôi.
Cả người cô đau đến vặn vẹo, hơi thở khó nhọc, ngực bị đè lại đau nhức, đôi mắt đầy nước, cả người run rẩy, tiếng khóc nức nở, đứt quãng, không còn sức lực mà phản kháng.
Trạch Dương chưa bao giờ thấy cô đau đớn, khổ sở đến thế? Chẳng lẽ hắn đã nghĩ sai cho cô? Vậy tại sao cô lại đến đó vào ngày hôm nay để bắt tại trận hắn, lại còn có cả Khánh Phi ở đấy nữa.
Chỉ cô biết hôm nay hắn đi bar và cô gái kia lại xuất hiện, nói những lời như cô đã từng nói với hắn...!chẳng lẽ chỉ là sự trùng hợp.
Hắn thấy cô nhăn nhó, tái nhợt liền dừng lại.
Cả người cô co quắp lại, ôm ngực khóc nức nở.
Cô đang diễn trò bị cưỡng bức sao? Tại sao cô luôn bài trừ hắn, muốn hắn điên lên vậy chứ? Cô đã từng có kh oái cảm khi giao hòa cùng hắn, cái cảm giác ấy đâu mất rồi.
- Cảnh Nghi, đừng khóc.
- Anh đi đi, tôi hận anh, đi đi.
Ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây, sẽ không ở lại làm phiền anh nữa.
Hắn trơ mặt không đi, còn kéo cô ôm vào lòng.
- Buông ra, anh không đi thì tôi đi.
- Tôi chỉ muốn ôm em ngủ.
Cô hất tay hắn ra, lồm cồm bò dậy, điên tiết cầm gối vụt vào người hắn, được vài cái thì hắn giữ lấy không cho cô làm càn nữa.
- Cảnh Nghi
Cô nghe hắn quát lên, tay dừng lại, giật gối khỏi tay hắn, cô vung lên ném loạn xạ.
Chính cô cũng không biết mình đang phát tiết, cô đang ghen sao? Không, cô không yêu hắn, vì sao lại phải đau? Vì sao phải khóc?
Nghĩ vậy, cô nằm xuống nhưng lại cố ý cách xa hắn.
Trạch Dương biết những lời lúc tối của hắn có hơi quá, nhìn thấy vết thương trên bắp chân cô thì trái tim hắn mềm nhũn, bao nhiêu bực dọc bỗng chốc tan biến.
Hắn không biết rằng, cô đang để ý đến hắn, vì quan tâm đến hắn nên cô mới có thái độ như vậy.
Hắn ngồi dậy, lấy thuốc sát trùng nhưng vừa chạm vào chân thì cô rụt lại còn đá hắn ngã khỏi giường.
Hắn không tức giận mà lại sán vào, giữ chặt chân cô để lau, sát trùng và bôi thuốc.
- Đừng để chân có sẹo, chân em rất đẹp.
- Sẹo trên người tôi chẳng liên quan gì tới anh hết.
Hắn không chấp cô, cất thuốc lại nằm xuống ôm cô vào lòng.
Thân thể trần trụi ôm nhau hắn phát hiện ra cả người cô run lên thì càng xiết chặt, đầu vùi vào tóc cô không nói gì.
Cô thấy mình chẳng còn sức mà đôi co với hắn nên nằm sát ra ngoài giường, chỉ cần chạm nhẹ là có thể lăn xuống đất.
Hắn lại bất chấp thủ đoạn lôi kéo cô về phía mình, cứ một người đẩy, một người lùi.
Cuối cùng thì Cảnh Nghi hoàn toàn không còn duỗi tay nổi mà nằm im không nhúc nhích nhưng hắn lại vừa ôm, vừa xoa xoa cơ thể cô như nịnh nọt, dỗ dành khiến cô càng ghét bỏ.
Cô ngứa răng, cắn ngực hắn bật cả máu nhưng hắn mặc kệ, cứ ôm ghì lấy cô vào người mình, ép như ép một que kem bẹp dí.
Đến khi cô ngoan ngoãn nhắm mắt, không cắn xé nữa mới thả lỏng tay ra, hôn lên trán cô một cái..