Cố Phiến Luân tan làm, quyết định đến quán café mà cô đã nhắn để đón người. Vừa đến nơi, anh thấy Hải Niệm cùng Dương Lâm chạy theo một cô gái đến đây. Dự cảm chẳng lành, Phiến Luân vội xuống xe: “Có chuyện gì vậy?”
“Tuệ Nghiên bị bắt cóc.” Sắc mặt Phiến Luân lập tức trầm xuống, chẳng nói chẳng rằng xông thẳng vào bên trong. Phục vụ thấy người mặc quân phục xông vào thì cũng bị dọa sợ điếng người, vội vã đi ra.
“Lúc nãy hai người ở phòng nào?” Dương Lâm hỏi Vân Kiều. GPS của Tuệ Nghiên vẫn ở trong quán, tức là điện thoại của cô bị bỏ lại đây.
“Phòng… phòng đó…” Vân Kiều vội chạy vào căn phòng ban nãy, may mà không có khách mới vào phòng. Túi xách của Tuệ Nghiên vẫn để yên trên ghế, ly café đã được dọn xuống.
“Tên phục vụ đâu?” Hải Niệm cau mày, quay qua hỏi quản lí đang khúm núm theo sau mấy người hỏi chuyện: “Ở đây có phục vụ nam nào tên Hứa Thuận không?”
Nhìn sắc mặt không mấy dễ chịu của những người này làm người quản lí run cầm cầm, trả lời: “Có ạ, ban sáng hắn có vào làm việc, nhưng cách đây ba mươi phút thì gọi điện xin nghỉ. Chắc hắn ra về bằng cửa sau nên không có ai nhìn thấy.”
“Hứa Thuận… Khỉ thật, nhà họ Hứa cũng nhúng tay vào việc này sao?” Hải Niệm tặc lưỡi, gọi cho Thiên Di. Cô gái đang nằm ở nhà nghe tin cũng bật dậy, vội vàng gọi cho cấp trên. Bởi vì gia thế của con tin không tầm thường, quan hệ lại rộng nên cuộc tìm kiếm quy mô lớn được diễn ra nhanh chóng.
Nhưng bên ngoài có náo nhiệt ra sao Tuệ Nghiên cũng không biết được. Cô bị trói hai tay hai chân, giam vào một căn phòng tối. Chúng không bịt miệng cô lại, từ đó có thể suy ra nơi này cách rất xa khu dân cư, một khoảng cách đủ an toàn để dù cô có la lên cũng chẳng ai nghe thấy.
Đầu vẫn còn chút đau vì thuốc, Tuệ Nghiên gắng gượng mở mắt. Cánh cửa gỗ xập xệ bật mở, năm người đàn ông đi vào trong, trên tay phì phèo khói thuốc. Người đi đầu không ai khác là tên phục vụ ban sáng.
“Là ai sai khiến mấy người?” Tuệ Nghiên cố giữ bình tĩnh, hỏi.
“Chậc… cô em đoán xem nào.” Hứa Thuận cười cợt. Cô gái này quả thật là hàng cực phẩm, khó tin được trong hoàn cảnh sa cơ thất thế bây giờ mà hắn vẫn được hưởng thụ.
“Là Nhã Tịnh chứ gì?” Tuệ Nghiên nhếch môi. Giờ thì cô nhớ ra thằng đểu cáng trước mặt là ai rồi. Gã là cháu ngoại nhà họ Hứa, kiếp trước cô có gặp qua một hai lần. “Cô ta cho các ngươi bao nhiêu tiền? Thả tôi ra, tôi trả gấp đôi.”
Đám người nhìn nhau rồi bật cười ha hả. Có kẻ cao gầy lênh khênh như con nghiện, có kẻ lại mập ú, kẻ thì trông vô cùng bặm trợn. “Tiếc quá, nếu là bình thường thì có lẽ bọn này đã đồng ý rồi. Nhưng cô em à, điều kiện Phương tiểu thư đưa ra đâu chỉ như thế.”
“Còn gì nữa?”
“Chậc chậc… bắt cô em, tao vừa trả thù được việc riêng, lại còn được hưởng thụ người đẹp, dại gì mà đổi bằng tiền hả?” Gã cũng không ngốc, thả cô ra chẳng khác nào tự tìm đường chết. Dương gia, Cố gia rồi cả Hứa gia sẽ không tha cho bọn chúng.
“Nếu ba tôi tìm đến đây, các người chết chắc rồi.” Tuệ Nghiên mơ hồ có thể đoán được bọn hắn muốn làm gì.
Bọn họ bật cười như điên dại, mất một lúc sau, Hứa Thuận mới bước lên, nâng cằm cô lên: “Sợ là tới lúc đó, ba của mày còn phải quỳ dưới chân tao để bảo toàn danh dự cho mày nữa kìa.”
Tuệ Nghiên trừng mắt, cố né khỏi bàn tay ghê tởm của gã. Gã mơn trớn gương mặt tinh xảo của cô, cười gằng: “Mà biết đâu được, có khi hắn ta sẽ vứt bỏ luôn mày cũng không chừng. Tự mà cầu nguyện đi.”
Gã vứt điếu thuốc vào một góc, cười hề hề rồi cũng đám kia đi ra ngoài. Gã cũng muốn nếm chút tư vị trước, nhưng cái người kia lại không cho. Nhã Tịnh không cho phép họ động vào Tuệ Nghiên khi thời cơ chưa tới, bởi vì cô ta biết, với tính cách của Tuệ Nghiên, rất có thể cô sẽ tự sát. Tới lúc đó thì trò vui chẳng có bao nhiêu nữa. Cô ta muốn cho nhóm người kia bắt gặp hình ảnh dâm loạn của cô con gái mình yêu thương, nhưng lại ngăn không để cho cô tự sát, để bản thân cô cũng bọn họ sống trong dày vò thêm một thời gian.
“Bọn bây có chuẩn bị thuốc không?”
“Có chứ có chứ! Đây là lần đầu tiên tao được đụng vào thiên kim nhà giàu đấy, không biết cảm giác sẽ thế nào.”
“Nói không chừng còn là xử nữ đấy.”
“Thế thì càng tốt chứ sao.”
Đám người bên kia cười cợt không thôi, nhưng Hứa Thuận có chút lo lắng. Vì sao đến giờ này mà Nhã Tịnh vẫn chưa gọi tới?
Không chỉ Hứa Thuận, Tuấn Triết cũng đang đau đầu vì không liên lạc được với Nhã Tịnh. Không phải cô ta nói chỉ về Phương gia vài ngày thôi sao? Sao lại biến mất tăm từ sáng rồi?
“Cậu không được vào…”
Bên ngoài có tiếng ồn, người đàn ông như hung thần lao vào trong, túm lấy cổ áo của Tuấn Triết, gằng giọng: “Mẹ nó! Bọn mày nhốt em ấy ở đâu?”
“Không biết.” Tuấn Triết bình thản trả lời. Minh Triệt vung tay, đấm một cái thật mạnh vào má trái của hắn, cơn thịnh nộ như núi lửa phun trào. Tuấn Triết vẫn điềm tĩnh, không trả lời thêm.
“Giờ mày có nói không?!”
“Vệ sĩ, đưa Hứa tổng ra ngoài.” Tuấn Triết lãnh đạm lên tiếng. Lập tức, bên má phải lại nhận thêm một cú đấm.
“Mày coi chừng đó. Tao tìm ra em ấy rồi sẽ tính sổ với mày. Thằng ngu! Bị một con ả dắt mũi.” Minh Triệt buông lời chửi, vừa là chửi Tuấn Triết, vừa là chửi bản thân hắn của kiếp trước.
Tuấn Triết xoa mi tâm, mệt mỏi cầm áo khoác. Hắn cần tìm Nhã Tịnh, mặc kệ bọn họ vậy.
-----------------
Phiến Luân lái xe với tốc độ nhanh trong thành phố. Lòng anh nóng như lửa đốt, trái tim đập liên hồi chẳng lúc nào bình tĩnh. Dù cho có từng trải qua không ít vụ việc mang tính chất nguy hiểm hơn, vào sinh ra tử cũng chẳng làm anh sợ hãi bằng lúc này. Người con gái anh thương đang gặp nguy hiểm, mà anh lại chẳng thể đến được với cô ngay.
Nhà họ Dương đã cho người tìm kiếm khắp nơi, lực lượng cảnh sát được điều động. Nhà họ Cố có thực quyền, nhưng lại không thể làm việc quá mức lộ liễu, anh chỉ có thể cử cấp dưới của mình đi tìm người. Chiếc điện thoại của cô anh đã tìm thấy, càng làm anh thêm dằn vặt tự trách. Rõ ràng là Tuệ Nghiên biết có nguy hiểm, cho nên mới nhắn tin báo cho anh, còn cẩn thận ghi âm lại. Cô tin tưởng anh có thể cứu cô, vậy mà giờ đây anh lại đang bí bách. Người con gái mình thương cũng không bảo vệ nổi, vậy anh mang quân hàm còn nghĩa lý gì? Chỉ một cô gái nhỏ nhắn cũng không bảo vệ được, vậy nói gì tới bảo vệ quốc gia?
“Thượng tá, khu vực X và Y đều không có người.”
“Mở rộng phạm vi tìm kiếm sang khu vực phía Bắc và phía Nam, nhất định phải tìm ra người!”
Chiếc xe dừng trước cửa nhà họ Phương, chẳng đợi có người ra đón anh đã chạy vội vào bên trong. Thân ảnh cao lớn mà vội vàng, xông vào nhà không một lời chào hỏi. Chấn Kiệt có chút bất ngờ, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Nhã Tịnh đâu?! Cô ta đâu?” Phiến Luân như muốn gầm lên, gương mặt cực kì đáng sợ.
“Cô ta không ở đây. Có chuyện gì sao?”
“Cô ta cho người bắt cóc Tuệ Nghiên.” Phiến Luân siết tay, cho rằng Chấn Kiệt đang nói dối. “Cô ta đâu?!”
Anh hung hăng đi lên, túm cổ áo Chấn Kiệt tra hỏi. Đôi mắt đã từng ôn nhu, dịu dàng với Tuệ Nghiên được thay bằng ánh mắt đáng sợ, hằn lên tia máu. Chấn Kiệt rùng mình một cái, người trước mắt quả thật rất đáng sợ. Nhưng trọng tâm vấn đề không nằm ở đó. Tuệ Nghiên bị bắt cóc? Nhã Tịnh bày trò?
“Anh nói cô ta sai người bắt cóc Tuệ Nghiên?” Chấn Kiệt cố gỡ bàn tay trên cổ mình ra, hỏi lại. Con ả đó, nó ăn gan hùm mật gấu rồi sao? Hay nghĩ rằng có người chống lưng nên càng ra sức hung hăng càn quấy?
“Cô ta ở đâu?” Phiến Luân mất kiên nhẫn, lặp lại câu hỏi. Trái tim đang treo lơ lửng của anh không rãnh rỗi để dây dưa với cậu. Nếu Nhã Tịnh đã không có ở đây, vậy anh cũng không cần thiết phải dây dưa.
“Đi theo tôi.” Hi vọng bây giờ ở phòng thí nghiệm, Nhã Tịnh đã hết thuốc mê. Hoặc là hi vọng, nghiên cứu không làm ảnh hưởng tới trí nhớ của cô ta.