Cái kết đến với Lan Chi quá nhanh, cũng quá đỗi nhẹ nhàng. Tuệ Nghiên cảm thấy chuyện này cùng cô chẳng có chút liên quan, thậm chí, Tuệ Nghiên còn chẳng dính dáng tới cái kết này.
“Anh hai.” Tuệ Nghiên đi về phía Dương Lâm. “Sao anh lại tới đây rồi?”
“Anh dẫn cảnh sát tới. Hơn nữa, không tới để em bị hắt nước bẩn sao?”
“Em đâu có dính dáng gì đâu, từ đầu tới cuối chỉ có mình cô ta nhắc tới em.”
“Dù cậu có không tới, tôi cũng không để cô ấy chịu thiệt thòi.” Hứa Minh Triệt đi lên. Tuệ Nghiên đoán không sai, việc Ngụy thị sụp đổ do Dương thị và Hứa thị bắt tay hợp tác. Tuy nói Ngụy thị bị Hứa thị thu vào túi, nhưng hơn 40% lợi nhuận Dương thị cũng nhận được.
“Cảm ơn Hứa tổng đã để ý tới đứa em gái này của tôi.” Dương Lâm kéo tay cô ra sau. Bây giờ cậu lại cảm thấy, giao em gái cho Phiến Luân còn tốt gấp ngàn lần giao cho tên này. Là hắn chủ động đến Dương thị nói muốn hợp tác, mặc dù chỉ cần Hứa thị thôi cũng đủ chèn ép Ngụy thị, còn đồng ý giao ra rất nhiều lợi nhuận. Dương Lâm biết Minh Triệt có ý với Tuệ Nghiên.
“Chúng ta ăn một bữa mừng hợp tác thành công, được không?”
“Không tiện.” Dương Lâm trực tiếp cự tuyệt. Minh Triệt cười trừ rồi cũng đứng thẳng người, bỏ đi. Tuệ Nghiên biết hắn đến trại giam gặp cha con họ Ngụy kia.
“Trên dưới Ngụy thị có không ít diễn viên và ngôi sao, sau vụ này ngoại trừ mấy người có liên quan, một phần khác có thể thu về công ty. Anh hai thấy sao?”
“Ừ, theo ý em, anh sẽ xem xét. Giờ anh đưa em đi ăn chút nhé.”
Nhìn mấy người đang rời đi, trong lòng Nhã Tịnh bừng bừng lửa giận. Trong giấc mơ của cô ta, người đứng đó không phải Tuệ Nghiên mà là Nhã Tịnh. Vị trí của Tuệ Nghiên vốn phải là căn phòng lạnh lẽo ở tầng một ngôi biệt thự, tình cảm kia vốn chẳng phải thứ Tuệ Nghiên có thể với tới.
Tại sao? Tại sao lại kì lạ như thế? À, tất cả là vì người đàn ông gọi là Dương Kha, là hắn ta cho Tuệ Nghiên tất cả những thứ này.
“Đạo diễn, vậy chúng ta phải thế nào đây?” Diễn viên bị bắt, điều này chắc chắn gây ảnh hưởng không nhỏ tới đoàn phim. Phùng Duy thở dài, căn dặn: “Cứ tiếp tục đi, phía Dương tổng không nói gì tức là tự có cách giải quyết ổn thỏa. Còn về nữ phụ, gọi Thụy Nhiễm đi.”
Cũng may phim vừa bắt đầu quay không lâu, bây giờ thay người vẫn kịp. Diễn nữ phụ thì Phùng Duy chỉ có thể nghĩ tới Thụy Nhiễm, sau đó sẽ bàn bạc lại với nhà đầu tư sau.
Tuệ Nghiên ngồi trong xe, bỗng nhớ ra thứ gì liền hỏi: “Là anh cho tiền người đàn ông kia, bắt hắn hủy dung Lan Chi sao?” Dù gì cùng là con gái, cô cảm thấy việc đó có đôi chút quá đáng.
“Anh không hèn hạ như vậy.” Nhưng cậu biết người đứng sau là ai. Hôm ấy, sau khi Hải Niệm báo về Vân Kiều, cậu có cho người theo dõi, tránh để cô ta vì bịt miệng mà hại Tuệ Nghiên. Kết quả cậu còn chưa kịp làm gì thì đã có người hẫng tay trên. Hứa Minh Triệt gặp Vân Kiều, cho cô ta một số tiền lớn với yêu cầu gây khó dễ cho Ngụy Lan Chi. Nào ngờ đâu Vân Kiều lại dùng chính số tiền đó để thuê người hủy dung cô ta.
Kể ra cũng khá buồn cười, trái đất đúng là rất tròn. Trong một lần lén theo dõi Lan Chi, Vân Kiều đã phát hiện ra bí mật của cô ta. Mấy lần nó định làm liều, nhưng bản thân lại không có nhiều tiền để làm lay động tên kia. Kết quả vừa hay lại có được một món tiền lớn từ Minh Triệt.
Con người này thật sự không biết tính toán, cô ta có thể dùng khoản tiền đó cho nhiều việc có lợi cho mình hơn là dùng để làm một việc chẳng đâu ra đâu. Hứa thị được lời, nhưng Vân Kiều vẫn không nhận ra bản thân bị lỗ.
“Ồ, vậy phía đoàn phim bị ảnh hưởng thì sao hả anh?” Việc lần này Lan Chi bị bắt chắc chắn ảnh hưởng không nhỏ tới bộ phim, không chừng khi phim lên sóng sẽ có người vào bàn tán.
“Không sao, anh có cách giải quyết. À… gần đây em có đụng chạm với cô ta không?”
“Cô ta? Ý anh là Lan Chi hay Nhã Tịnh?”
“Nhã Tịnh.”
“Không có đụng chạm trực tiếp. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ buông ra mấy lời hướng nòng súng về phía em, còn có… lúc nào cũng như muốn nuốt sống em.” Nghĩ tới gì đó, đột nhiên Tuệ Nghiên hơi nghiêng người qua ghế lái, hắng giọng: “Nhưng chung quy cô ta chưa làm gì em cả, anh đừng làm gì nhé.”
“Em đang bảo vệ cô ta?” Dương Lâm nhíu chặt mày. Không lẽ pa pa nói đúng, Tuệ Nghiên quá lương thiện? Cậu còn nhớ rõ kiếp trước Nhã Tịnh đối xử với Tuệ Nghiên như thế nào, cô em gái này của cậu cũng chịu đựng. Nếu không phải vì tình yêu, có lẽ cả đời Tuệ Nghiên cũng không đối đầu với Nhã Tịnh. Mười mất năm trước, Nhã Tịnh theo mẹ suýt thì phá hoại gia đình cậu. Khi ấy Tuệ Nghiên phản ứng vô cùng dữ dội, không lẽ bây giờ không liên quan nữa thì không tính toán chút chuyện xưa?”
“Không, em và cô ta có quen biết gì đâu.” Tuệ Nghiên ngã người ra ghế, mặt mày nghiêm túc: “Em không bảo vệ cô ta, nhưng em có chút e ngại người đi cùng cô ta. Nhã Tịnh là bạn gái của một người tên Tuấn Triết, em cảm thấy cậu ta không bình thường, dường như rất nguy hiểm. Anh hai, nếu đụng tới cô ta, sợ là sẽ chạm tới người đứng sau.”
Dương Lâm mỉm cười, một tay xoa đầu em gái, thấp giọng: “Cô bé ngốc, em nghĩ Dương thị nhỏ bé lắm sao? Em là thiên kim tiểu thư, sao cứ phải sợ trước sợ sau? Công sức của ba và anh vẫn không đủ để em yên lòng à?”
Cậu vẫn nhớ cách đây mười mấy năm, cái lần mà Tuệ Nghiên bị đám nhóc đánh. Cô cũng sợ hãi bản thân sẽ gây rắc rối cho pa pa. Những tưởng sau khi trở thành người của công chúng cô sẽ tự tin hơn, nhưng hóa ra không phải vậy.
“Không phải mà…” Cô biết chứ, cô biết Dương thị bây giờ rất lớn mạnh, thậm chí còn hơn cả Hứa thị. Nhưng hơn ai hết cô cũng hiểu rõ Nhã Tịnh có bao nhiêu may mắn, những người xung quanh cô ta có bao nhiêu lợi hại. Tin rằng Tuấn Triết cũng chẳng phải người bình thường.
“Nhưng em nói không sai, Tuấn Triết không phải một thiếu gia bình thường.” Dương Lâm trầm ngâm nhớ lại tài liệu vừa được gửi đến biệt thự hai ngày trước. Trong đó có đầy đủ các thông tin “có thể biết” về Tuấn Triết, là cậu ta cố tình cho thám tử điều tra được. Tuấn Triết mang họ Âu Dương, Âu Dương Tuấn Triết.