“Xin lỗi anh nhé, là anh muốn đi ăn cùng bọn em vậy mà…” Tuệ Nghiên cười trừ, xin lỗi Hà Uy. Cô cũng không nghĩ bữa ăn lại kết thúc thế này, và cậu từ đầu tới cuối không hề nói câu nào.
“Không sao.” Cậu cười.
“À, chuyện khi nãy anh nói chúng ta từng gặp nhau…”
“Là lúc còn nhỏ, em tới công viên có giúp một cậu bé, có nhớ không?”
Tuệ Nghiên trầm ngâm nhớ lại, hình như đúng là thế thật. Cậu bé ấy cũng là con lai có mái tóc màu vàng giống anh. Nhưng cô nhớ tên của cậu ấy không phải Hà Uy.
“Em nhớ, nhưng hình như tên cậu ấy là Đông Quân.”
“Anh chính là Đông Quân. Sau khi gặp em, có một số chuyện xảy ra nên anh đổi sang họ Vũ.”
Tuệ Nghiên “à” một tiếng. Năm đó sau khi gia đình cô đi công viên giải trí, ít lâu sau thì phía Hạ gia truyền ra tin tức rạn nứt hôn nhân giữa Hạ tổng và phu nhân, phía tòa án đã xác nhận ly hôn. Maria và con trai sau đó biến mất không một tung tích, chẳng ai hay biết họ ở đâu và làm gì. Có một số tin đồn người mẫu Maria đã tái hôn, song không rõ thực hư như thế nào.
Vậy ra Đông Quân theo mẹ, sau đó hẳn là đổi qua họ cha. Nhưng nghĩ tới điều gì đó, Tuệ Nghiên bỗng cứng người. Phương Chấn Kiệt vì được cô giúp một lần mà nghĩ rằng bản thân thích cô, Hứa Minh Triệt cũng vì thế mà nói muốn giành lấy cô. Tên này sẽ không giống như hai người bọn họ, vì chút chuyện năm xưa mà thích cô chứ?
Làm ơn, đừng có như vậy nha! Hai người kia nói thích cô là đã đủ lắm rồi! Cô nhớ, Vũ Hà Uy là người đa tình, bên người không bao giờ thiếu phụ nữ. Vì nhiều lí do mà cô không muốn dính líu tình cảm với cậu đâu!
“Anh… anh thật sự chỉ muốn làm bạn với em thôi sao?”
Vũ Hà Uy bật cười, do dự một chút rồi xoa đầu cô: “Nếu không thì có thể làm anh trai em không? Anh biết anh và em không có cơ hội.”
Tuệ Nghiên gật gật đầu, ánh mắt anh rất chân thành, hoàn toàn không phải là nói dối.
“Chúng ta quay lại trường quay đi, sắp tới giờ rồi.” Hải Niệm nhắc nhở. Tuy ban nãy Vân Kiều không có ý định hại Tuệ Nghiên, nhưng cô ấy cũng cần nói lại cho Dương Lâm một tiếng.
--------------------------------------------------
Mấy tuần sau đó ở trường quay khá yên bình. Ngoại trừ việc Ngụy Lan Chi thường xuyên gây sự, Nhã Tịnh thường nhìn cô với ánh mắt như sói đói thì không còn thêm gì nữa.
“Dương Tuệ Nghiên!” Một sớm nọ, cô vừa ra khỏi phòng thì nghe thấy tiếng thét của Ngụy Lan Chi. Cô chau mày quay lại thì giật mình kinh hãi, trên gương mặt sắc sảo xinh đẹp có thêm một vết thương thật dài, máu đã khô đóng vảy lại nhưng không chịu sơ cứu.
“Có… có chuyện gì?” Hình ảnh này có phần hơi kinh dị, Tuệ Nghiên cố gắng giữ bình tĩnh hỏi cô ta.
“Là do cô đúng không? Con đàn bà độc ác này!” Ngụy Lan Chi gào lên, mặc kệ trợ lí ra sức giữ lại, dùng hết sức lao về phía cô. Có đôi lúc, Tuệ Nghiên cho rằng đạo diễn Phùng thực sự dựa trên tính cách của Ngụy Lan Chi để xây dựng hình tượng nhân vật nữ phụ.
Các phân cảnh của Ngụy Lan Chi đã quay xong, theo lí mà nói cô ta đã phải về nhà từ tối hôm qua rồi. Nhưng sao bây giờ vẫn còn ở đây?
“Cô đang nói linh tinh gì vậy?”
“Cô… cô cố tình sai người tấn công tôi đúng không? Đúng là không ngờ được mà, đồ độc ác!”
Xung quanh đã có thêm vài người hóng chuyện. Người thì gọi bác sĩ tới, người thì đứng hóng chuyện, cũng có người bắt đầu bàn tán. Bàn tán cái gì? Cô có làm gì đâu?
“Muốn nói gì trước tiên phải có bằng chứng.” Nhìn Ngụy Lan Chi thế này, hẳn là không phải dàn dựng để đổ tội cho cô. Dù gì cũng không có ai tự nguyện hi sinh nhan sắc của bản thân chỉ để gây tai tiếng cho người khác, Ngụy Lan Chi lại càng không. Dù cho cô ta có thẩm mĩ để làm mất vết sẹo, tin rằng cũng sẽ để lại chút dư âm. Phần lớn khán giả đều thích cái gọi là nhan sắc thật không qua dao kéo mà.
Nhưng ai là người dám ra tay với cô ta? Ngụy Lan Chi là bảo bối của Ngụy tổng, xung quanh không bao giờ thiếu vệ sĩ. Nếu Lan Chi đã không đồng ý, sợ là không có ai tiếp cận được chứ đừng nói gì đến tấn công.
“Hừ, ngoài cô ra còn ai dám ra tay với tôi nữa? Gần đây Ngụy thị liên tục bị chèn ép, có phải là trò của cha con mấy người không?” Bác sĩ tới, lôi kéo cô ta để mình sơ cứu vết thương, nhưng Lan Chi vẫn cứ sa sả mắng. Thật sự không hiểu nổi cô ta là tiểu thư danh giá hay là mụ bán cá ngoài chợ nữa. Không, người bán ngoài chợ còn văn minh hơn cô ta.
“Đừng ngậm máu phun người, cẩn thận cái miệng của cô cũng giống như cái mặt.” Hải Niệm đem một cái áo khoác khoác qua vai Tuệ Nghiên, lườm Lan Chi một cái. Vừa rồi cô nhận được một file video của Dương Lâm gửi tới, nội dung đúng là không thể ngờ được.
“Con ả này, cô là cái thá gì hả?” Lan Chi đột ngột vùng lên, lao về phía Tuệ Nghiên. Móng tay của cô ta vốn nuôi dài, nếu va quẹt trúng sợ là sẽ để lại sẹo. Vậy mà Lan Chi còn cố tình nhắm ngay mặt của cô rồi lao tới.
Hải Niệm bắt lấy cổ ta cô ta, bẻ ngược ra ngoài, cơ thể kia liền gục xuống sàn. Tuệ Nghiên ở bên này cũng bị kéo ngược về phía sau, ôm trong một vòng tay rắn chắc. Hai tên vệ sĩ của Lan chi thủ thế đứng ở hai bên Hải Niệm, chuẩn bị đánh nhau.
“Đủ rồi!” Tuệ Nghiên đột ngột gắt lên. Đối với người thích yên tĩnh như cô, ồn ào như thế này thật sự rất đáng ghét.
Cô ngước mắt nhìn người đang giữ mình trong lòng, vừa nhìn thấy thì nộ khí trong người giảm hơn phân nửa. Hứa Minh Triệt, hắn làm gì ở đây? Lại còn ôm cô vào lòng?
Minh Triệt nhận ra ánh mắt cô, hơi buông lỏng tay ra. Lúc này, Nhã Tịnh xuất hiện ở cuối hành lang, cô ta e dè hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Một nhân viên tốt bụng thấy cô ta ngơ ngác thì có ý tốt kéo Nhã Tịnh ra xa, ân cần giải thích. Đôi mắt đen láy khẽ động, Nhã Tịnh bâng quơ nói một câu: “Dương tiểu thư nhìn thanh cao như thế, sao có thể là người chơi bẩn được. Ngụy tiểu thư, cô có nhầm không vậy?”