Ngày mai là một ngày vô cùng đặc biệt, tiểu công chúa của Dương thị chính thức ra mắt công chúng. Tuệ Nghiên sinh vào ngày 25 tháng 12, là Giáng sinh, thời tiết có hơi se lạnh. Từ ngày hôm trước, cả biệt thự đã tất bật chuẩn bị. Cô được dặn ngồi ở trong phòng, không được nghịch ngợm, ông bà nội ngoại cũng đến sớm trông cháu.
Trong khi hai lão bà ở trong phòng với cháu, hai người ông ngồi ở một bên uống trà tán gẫu.
“Tôi nghe nói cháu trai của lão Hứa bị người ta bắt cóc.” Ông Dương hạ tách trà xuống, thở dài.
“Đứa nào cơ?”
Giọng ông Sở nhẹ bâng, như quan tâm cũng pha chút giễu cợt. Lão Hứa cũng xem như bạn làm ăn của họ, không quá thân thiết nhưng cũng quen biết với nhau. Hứa gia kinh doanh trang sức đá quý và thiết kế thời trang, có quan hệ mật thiết với cả Dương gia và Sở gia. Sở gia cung cấp nguyên liệu vải lụa thượng đẳng, Hứa gia lại móc nối với Dương gia để tìm gương mặt đại diện, đồng thời cung cấp phía phục trang, trang sức. Ba ông đi ăn với nhau cũng không ít lần, nhưng ông Sở vẫn có chút khúc mắc với ông Hứa. Đó chính là, ông Hứa có tận bốn bà vợ!
Bà vợ đầu của ông Hứa là người cùng ông đi lên qua bao giông bão, nhưng cuối cùng khi đã lên tới đỉnh cao thì bị ông Hứa ngó lơ. Đau khổ cùng tuyệt vọng, bà đi đến quyết định ly hôn, sau ly hôn không lâu thì mất. Bà để lại cho lão một trai một gái. Sau đó ông tái giá với một cô vợ trẻ, hình như cũng đã tòn ten với nhau từ trước rồi. Đáng tiếc cô vợ này chỉ ham mê tài sản của lão, còn lại việc nhà rất vô tâm, cả ngày chỉ tiêu xài hoang phí, còn rất hay đánh đập hai đứa con trưởng. Cô ta cũng sinh được một thằng con trai, xem như trân bảo mà cưng chiều. Lão Hứa chán chường với người vợ trong nhà, bên ngoài cặp kè với tình nhân trẻ, có thêm được hai đứa con gái. Cô vợ trong nhà điên tiết, giận dỗi bỏ đi, rất nhanh sau liền đến bám lấy một thằng đàn ông khác, quăng đứa trẻ lại cho lão.
Lão đón cô tình nhân kia về, cô ta cũng xem như nhu thuận hiểu chuyện, không làm ra việc gì quá đáng. Nhưng số cô ta khổ, vừa vào nhà không lâu thì bạo bệnh rồi chết. Lão Hứa cũng thương tiếc một thời gian. Thẳng đến bốn năm sau mới lấy thêm vợ mới, người này tâm tư ra sao không rõ, chỉ biết là người sống “dai” nhất trong mấy bà vợ. Bà ta sinh được một đứa con trai. Tổng cộng, lão Hứa có ba đứa con trai, ba đứa con gái.
Để coi như chuộc lỗi với người vợ trước, lão cho con trai trưởng làm tổng giám đốc kế nhiệm của Hứa thị. Người con trai trưởng rất tốt, có một vị hôn thê xinh đẹp thông minh, đáng tiếc gần đến ngày cưới thì đứa con trai trưởng ấy bỏ mình, nghi vấn bị người ta hại chết. Con trai thứ nhân cơ hội cướp vợ, người vợ bị áp bức ấy sinh ra một đứa con trai, nhưng không chịu nổi ủy khuất mà tự sát. Đứa con trai kia cũng chẳng được yêu thương gì, Hứa nhị thiếu lấy thêm vợ, một người đàn bà cay nghiệt thích đánh mắng con chồng. Cô ả sinh được một cặp long phượng thai, càng lúc càng đối xử tệ bạc với con vợ trước. Hứa nhị thiếu chẳng thèm quản, thậm chí còn tiếp tay, luôn mồm gọi hắn là đồ dã chủng.
Hứa lão gia biết mình không trông mong gì được ở đứa con trai giữa này, hết cách đành giao lại công ty cho con trai út. Nhưng con trai út là một đứa nhu nhược, nhút nhát hay sợ hãi, chỉ răm rắp nghe theo lời mẹ. Cũng may, Hứa lão phu nhân cũng có chút đầu óc, không quá tham lam mụ mị. Con trai út của lão có một đứa con trai, mới sinh không lâu. Còn về phần ba đứa con gái của lão, vẫn là nói sau đi. Ngoại trừ đứa con gái đầu lòng do vợ cả sinh nhu mì hiếu thuận, còn lại thì thừa kế toàn bộ tính xấu của mẹ cha, ăn chơi đua đòi, lăng loàn lại kiêu ngạo, thích dùng quyền thế bức người. Nhị tiểu thư còn có một đứa con hoang bên ngoài với người tình, nhưng lại không biết là của ai nên đành ném lại cho Hứa gia. Đó là một đứa con trai.
Cục diện Hứa gia, càng kể càng rối rắm!
Cho nên, lão Hứa về già cô đơn hiu quạnh, còn phải suốt ngày giải quyết chuyện của đám trẻ, âu cũng là nghiệp mà ra. Nếu như ban đầu hắn chung thủy với người vợ hiền lương, bây giờ cuộc sống đã ấm êm hạnh phúc bên con trai và con gái. Chỉ vì một chút tham lam của tuổi trẻ, cái gọi là “chán cơm thèm phở”, ham mê hoa lạ mà không biết rằng mình ôm phải bụi gai, lão đã phải trả giá bằng quãng đời bấp bênh chật vật. Mỗi ngày về nhà nhìn đám con cháu tranh nhau đến ta sống ngươi chết, thử hỏi tuổi già với lão có bao nhiêu ý nghĩa?
“Là đứa lớn nhất. Đứa con trai của người vợ tự sát.”
“Ừ…” Trong những người còn sống sót ở Hứa gia, đứa bé đó và Đại tiểu thư là chịu khổ nhiều nhất đi? Đại tiểu thư Hứa gia đã được gả đi, tuy là liên hôn thương mại nhưng đối phương cũng rất tốt, còn lâu ngày sinh tình, đối xử với cô ấy vô cùng tốt đẹp, là yêu thương cùng quan tâm sâu sắc bù đắp cho quá khứ. Nhưng đứa bé kia sẽ còn sống dưới mái nhà tàn độc thêm mười mấy năm nữa, có khi bị nuôi dạy thành con cờ cũng nên. Đứa bé ấy có tội tình gì đâu?
“Có cần cho người đi tìm giúp không?” Ông Sở khẽ thở dài, chuyện người lớn làm ra cũng không thể tính lên đầu trẻ con được.
“Nếu tìm được thì làm gì? Trả nó về cho bên đó sao?”
Không khí trầm mặc một cách vi diệu, hai lão nhân gia đồng loạt thở dài.
“Thôi thì cứ tìm trước đã, tránh rơi vào tay bọn buôn người thì không hay.”
“Ông…Ông…” Tuệ Nghiên đi về phía hai lão, nghiêng nghiêng đầu hỏi. Lúc nãy cô nghe hai người nói cái gì mà Hứa gia, đó là gia đình nam chủ a!
Đáng tiếc, trước lúc xuyên sách cô khá lười, thấy đoạn gia cảnh nam chính rối rắm nên trực tiếp bỏ qua. Chuyện lúc nhỏ và vị trí trong nhà của hắn cô đều không biết, chỉ biết hắn trở thành Hứa tổng sau này, lạnh lùng tàn nhẫn nhưng lại có chấp niệm vô cùng sâu nặng với nữ chính. Kiếp trước nguyên chủ đúng là bị hào quang nam chính hấp dẫn, cũng đem lòng mến mộ hắn nhưng lại không điều tra kĩ càng. Nghĩ lại kiếp này vẫn là nên tìm hiểu một chút rồi tránh hậu họa sau này.