Bởi vì chưa phải gia nhập đoàn phim, mấy ngày này Tuệ Nghiên vô cùng nhàn nhã. Cô cùng với mẹ và Hải Niệm chăm sóc cho mấy con mèo con, an bài cho hai chúng nó một góc nhỏ trong nhà. Khi rãnh rỗi cô lại call video cho Thiên Di và Phiến Luân. Anh vẫn rất bận, không có nhiều thời gian cho cô. Nhưng so với trước kia, dường như bây giờ chỉ cần rãnh rỗi là anh sẽ liên lạc với cô. Cứ như sợ cô sẽ rơi vào tay người khác.
Cuộc đời ấy mà, giành được đã khó, giữ được lại càng khó hơn.
“Hải Niệm này, cậu có chuyện gì giấu tôi có đúng không?” Cô vuốt lông cô mèo nhỏ, hỏi Hải Niệm ngồi cạnh.
“Hả? Cậu nói gì thế?” Hải Niệm đảo mắt nói dối.
“Cậu với anh hai đang âm mưu cái gì đó, đúng chứ?” Thật ra, Tuệ Nghiên đã có thể lờ mờ đoán được họ đang âm mưu cái gì. Hải Niệm muốn báo thù nhà họ Lâm, nhưng nếu muốn làm vậy thì cô ấy cần có một thế lực đứng sau lớn mạnh hơn Lâm gia. Còn về Dương Lâm, tuy anh đối với cô luôn là một người anh ấp áp, nhưng cô biết anh có tham vọng rất lớn. Thâu tóm càng nhiều, Dương thị càng mở rộng thì anh càng có thể lo cho những người xung quanh. Nếu hai người bắt tay với nhau, Hải Niệm vừa có thể đạt được mục đích của mình, mà Dương Lâm cũng có thể thành công thâu tóm Lâm gia.
Nói cách khác, họ đang thỏa thuận một bản hợp đồng hôn nhân. Dương Lâm lấy Hải Niệm, giúp cô ấy trả thù những con người bỉ ổi kia. Đổi lại, Lâm gia rơi vào tay Dương thị, Hải Niệm ngoài mặt làm một thiếu phu nhân an nhàn, bên trong là con người hiểu chuyện không can gián vào cuộc sống của Dương Lâm.
Lâm gia chẳng có gì cả, ngoại trừ một công ty con và khối gia sản khá màu mỡ, thu vào túi cũng chẳng được bao nhiêu lợi lộc. Mặc dù vậy, cô nghĩ cô có thể hiểu được lí do anh chọn Hải Niệm. Hẳn là vì không muốn xung đột mẹ chồng nàng dâu, chị dâu em chồng xảy ra trong nhà. Hải Niệm lại là người ngay thẳng, sẽ không có toan tính riêng.
Nhưng như vậy cô mới không đồng ý! Hải Niệm tốt như vậy, cô ấy xứng đáng có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc để bù đắp cho quá khứ chứ không phải chuyện vợ chồng tương kính như tân. Nếu anh trai yêu Hải Niệm, cô sẽ vui vẻ mà chúc phúc. Ngược lại, chỉ vì một bản hợp đồng giấy trắng mực đen mà trói chân cô gái này, Tuệ Nghiên không nỡ nhìn.
“Không có đâu, cậu nghĩ nhiều rồi.” Hải Niệm bế con mèo lên, nhìn vào đôi mắt vừa mở ra không lâu của nó.
“Nếu cậu cần giúp đỡ để trả thù, tôi sẵn lòng giúp đỡ cậu. Đừng tự đánh mất hạnh phúc tương lai của chính mình.” Lấy một người không yêu mình, tự cô đã cảm nhận được có bao nhiêu khổ sở. Bởi thế, cô không mong người mình xem là bạn cũng sẽ đi vào vết xe đổ.
“Không sao đâu mà.” Hải Niệm rất cảm động vì cô. Dù quen biết chưa bao lâu nhưng Tuệ Nghiên đối với cô ấy thật sự rất tốt. Hải Niệm biết chỉ cần cô ấy ngỏ lời, Tuệ Nghiên sẽ không tiếc bỏ công sức ra giúp cô ấy báo thù mà không đòi hỏi gì cả. Nhưng Hải Niệm không chấp nhận là con người vô dụng chỉ biết dựa dẫm vào người khác. Cô ấy không có gì để trả cho Tuệ Nghiên, nhưng đối với Dương Lâm thì có.
“Haizzz… giống hệt nhau…” Tuệ Nghiên cảm thán. Cái thói cứng đầu cố chấp này thì giống y đúc anh trai cô rồi. Có lẽ nên thương lượng với mẹ một chút. Mẹ thích Hải Niệm như vậy, không chừng sẽ bị mấy lời nói dối của hai người qua mặt.
Không phải cô không muốn cho Hải Niệm bước chân vào nhà họ Dương, cô sẽ là người đầu tiên tán thành nếu Dương Lâm thực lòng yêu Hải Niệm.
Ting!
Tin nhắn tới, Tuệ Nghiên mở điện thoại ra xem. Là tin nhắn của Chấn Kiệt. Cậu hẹn cô nói chuyện một lát.
“Sao lại là phòng nghiên cứu chứ?” Tuệ Nghiên lẩm bẩm. Phương gia đang tiến hành xây dựng một phòng nghiên cứu ở gần ngoại ô. Nhưng đó cũng xem như là nơi tư mật của gia đình, sao Chấn Kiệt lại hẹn cô đến đó?
Hay là cậu với Thiên Di có chuyện rồi?
Nhắc Thiên Di, từ sớm cô ấy nói là đi tìm Chấn Kiệt nói chuyện lần cuối cùng. Xem ra có kết quả rồi cậu mới gọi cho cô.
“Tôi ra ngoài nhé, cậu cứ ở lại đi.” Tuệ Nghiên lên thay đồ, không quên dặn dò Hải Niệm không được đi theo. Gặp bạn bè lâu năm mà dẫn theo vệ sĩ riêng thì có hơi bất lịch sự rồi.
“Tôi biết rồi.” Hải Niệm biết cô đi gặp ai thì cũng không cản. Chỉ cần bảo người đưa đón cô cẩn thận là được, tin rằng Phương thiếu sẽ không làm cô bị thương.
Nhắc đến tên bác sĩ mà ngay cả tim mình cũng không hiểu đó, không biết đã được “đả thông kinh mạch”, ngộ ra chân lí cuộc đời hay chưa.
Phòng nghiên cứu.
Bên trong bày trí không khác biệt nhiều lắm so với trí nhớ của nguyên chủ. Nơi nhìn như sàn nhà bình thường kia thực chất là cánh cửa dẫn tới một căn hầm tối, phục vụ mấy nghiên cứu không thể đưa ra ánh sáng của cha mẹ Chấn Kiệt.
Chấn Kiệt để cô vào trong, khép hờ cửa lại. Bên trong nồng nặc mùi thuốc sát trùng và mấy loại hóa chất làm Tuệ Nghiên nhíu mày lại. Bất chợt, phía sau có một lực đẩy đẩy cô áp sát vào tường.
Tuệ Nghiên “A” một tiếng, bất ngờ vì hình ảnh trước mắt. Hai tay Chấn Kiệt ép sát cô vào tường, mặc kệ Tuệ Nghiên ra sức vùng vẫy đẩy ra. “Cậu làm gì thế hả?”
“Nghiên Nghiên, cậu và Phiến Luân có quan hệ gì?”
“Chính là quan hệ như cậu thấy đó! Buông tôi ra!” Cô trừng mắt nhìn cậu, dồn hết lực vào đẩy người này ra.
“Nghiên Nghiên, cậu cũng biết tôi thích cậu mà!” Chấn Kiệt gắt lên, Tuệ Nghiên cũng tràn đầy lửa giận nhìn cậu. Cô vừa định mở miệng thì bên ngoài vang lên tiếng động, nghe như tiếng cái gì đó rơi xuống đất.
Hai người đồng loạt nhìn ra, chỉ thấy cô gái với mái tóc ngắn ngan vai đang đứng ở cửa, dưới chân là một hộp bánh su kem. Nước mắt liên tục chảy ra, cô gái che miệng, khóc nấc rồi chạy đi.
“Chị Thiên Di!” Nhân lúc này, Tuệ Nghiên đẩy cậu ra, định chạy theo Thiên Di. Nhưng cánh tay lại bị giữ lại. Cậu gằng giọng nói: “Có phải cậu vì chị ta mà từ chối tôi không? Tuệ Nghiên, tôi không thích chị ta! Tôi thích cậu!”
Chát!
Âm thanh thanh thúy vang lên. Hốc mắt Tuệ Nghiên cũng ửng đỏ, cú tát vừa rồi là cô dồn hết sức để đánh, xem như là thay Thiên Di trút sạch uất ức. Giọng cô cương nghị:
“Tôi không thích cậu! Cậu cũng chẳng thích tôi đâu đồ ngốc! Cậu đối với tôi chỉ là mang ơn mà thôi!” Tuệ Nghiên giằng tay khỏi tay cậu, bước chân vội vã hướng ra ngoài cửa. Như nhớ thêm gì đó, cô xoay người, cứng rắn mắng mỏ: “Cậu đã không thích Thiên Di, được! Chúng tôi giúp chị ấy tìm người khác tốt hơn cậu, cả đời này cũng không để chị ấy gặp cậu nữa! Cả đời này tốt nhất hai người đừng gặp nhau nữa!”
Cánh cửa đóng sầm lại, để mặc Chấn Kiệt ngơ ngẩn đứng như trời trồng. Từ lúc nhìn thấy Thiên Di, nhìn thấy hai hàng nước mắt thì cậu đã chẳng thể tập trung nữa. Tuệ Nghiên vừa đi khỏi thì chút cứng rắn cuối cùng cũng sụp đổ, cậu ngã quỵ trên nền gạch lạnh tanh.
Tình cảnh này cũng giống hệt như kiếp trước, nhưng sao cậu cảm thấy lạ quá. Trái tim như có ai đó dùng sức bóp nghẹt lại, đau đến hít thở không thông.
Cả đời này cũng không để chị ấy gặp cậu nữa… Cả đời này… cũng đừng gặp nhau nữa…