Yêu Em Trọn Kiếp Này - Cửu Hy

Chương 68: Phương Chấn Kiệt _ Cố Thiên Di




Ngày hôm sau, mọi người thu dọn trở về. Hai ngày này vui chơi đã đủ, tâm tình ai cũng trở nên vui vẻ hẳn ra, ngoại trừ Thiên Di và Chấn Kiệt.

Mọi người vẫn như cũ lên xe trở về, nhưng lần này Thiên Di lại đi cùng xe với cô và Phiến Luân, để mặc Chấn Kiệt lái xe một mình. Vì chuyện đêm qua mà khoảng cách giữa cô với anh được kéo gần thêm, Tuệ Nghiên có thể đường hoàng ngắm nhìn anh lúc lái xe.

“Ngọt ngào ghê nhỉ, hình như chị bỏ lỡ gì rồi.” Thiên Di kéo tay Hải Niệm, tìm chuyện để nói. Hải Niệm tháo một bên tai nghe đưa cho Thiên Di, thì thầm: “Chắc là tỏ tình rồi.”

“Nhanh gọn thật.” Thiên Di cảm thán. Vậy thì hai bác ở nhà không cần phải lo nữa rồi, chỉ cần đối phó với Dương tổng nữa là xong chuyện.

“Chuyện của chị cũng nhanh thôi. Nếu không xong thì để tôi giới thiệu cho chị vài người, đảm bảo mạnh mẽ hơn cái tên kia.” Hải Niệm hồi tưởng lại, liệt kê trong đầu một danh sách mấy thiếu gia có tính tình cứng rắn cương trực. Dù sao trước đây Hải Niệm cũng là một đại tiểu thư, quen biết cũng không ít. Người đáp ứng được yêu cầu để xứng đôi với Thiên Di tuy hơi khó, nhưng chắc chắn sẽ không thiếu.

“Thật sao? Cậu quen biết nhiều lắm à?” Tuệ Nghiên xoay người ra sau, tò mò hỏi.

“Do cậu không nhớ thôi, trường chúng ta không thiếu. Chẳng hạn như cậu hai nhà họ Dịch, cậu cả nhà họ Khương,…”

“Ồ, nghe có vẻ không tồi. Nhưng mà em quen biết nhiều vậy, đến bây giờ sao vẫn độc thân? Đừng nói là tra nữ đấy nhé?” Thiên Di tìm ra vài chuyện vui, cố gắng dò hỏi.

Tình yêu chỉ làm người ta mù quáng thôi, Hải Niệm thầm nhủ. Nhưng cô ấy đang đi trên chiếc xe với ba con người đắm chìm trong bể tình, lời này sao có gan mà nói ra, thế nên chỉ còn cách khác: “Chưa tìm được người thích hợp.”

“Ồ ồ…”

Tuệ Nghiên bỗng nhớ lại anh hai nhà mình. Dương Lâm hai mươi tám vẫn chưa chịu quen bạn gái hay đề cập đến chuyện kết hôn, cô hỏi thì anh hai cũng trả lời tương tự. Người thích hợp với họ là như thế nào nhỉ?

“Thiên Di này.” Hải Niệm nhìn ra bên ngoài. “Nếu lỡ… lỡ chuyện không thành công thì sao?”

Người con gái này sẽ không vì hụt hẫng quá mà nghĩ quẩn đấy chứ? Thiên Di vừa mới tốt nghiệp đại học, tương lai vẫn còn sáng lạn mà.

“Tôi sẽ chuyển công tác đến một đơn vị ở xa nơi này. Hoặc là… tôi về bên đó với ba tôi.”



Tuệ Nghiên và Phiến Luân trầm ngâm. Không ai nói với ai nhưng trong lòng họ đều có cùng một mối lo ngại. Kiếp trước, một tuần sau khi chịu tổn thương quá lớn, người con gái này đã vĩnh viễn ra đi. Mà lý do ra đi cũng vì người đã làm tổn thương cô ấy, đúng là nực cười. Vì đỡ đạn cho Chấn Kiệt, Thiên Di đã không qua khỏi, vậy mà cậu một giọt nước mắt cũng không rơi.

Kiếp này tuy thời gian có nhiều sai lệch, nhưng ai dám đảm bảo sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn diễn ra chứ?

Câu chuyện trên xe dần được đánh lái sang hướng khác, mang theo tiếng cười của ba cô gái. Mãi cho đến khi xe dừng trước cổng biệt thự Dương gia, cuộc trò chuyện mới ngừng lại.

Chấn Kiệt, Ngô Tuấn và Đường Dịch đã tự về trước, Dương Khanh cũng đưa Ngọc Hân về nhà họ Ninh. Khi họ xuống xe cũng vừa vặn lúc Dương Lâm trở về từ công ty. Lúc anh mở cửa xe đi xuống, Tuệ Nghiên có thể thấy trên xe có một bó hoa hồng đỏ khá lớn.

Anh hai lén lút đi hẹn hò? Là cô gái nào vậy? Nhưng làm gì có ai hẹn hò rồi còn mang cả hoa về nhà thế này. Hay là anh hai bị người ta từ chối?

“Anh hai.” Dương Kha và Sở Y chắc là đã ra ngoài rồi, trong nhà cũng chẳng có ai. Dương Lâm giúp cô mang đồ xuống xe, liếc mắt nhìn Phiến Luân một cái. Cậu có cảm giác, hình như việc không ai mong muốn nhất đã xảy ra rồi.

“Ừm, vào nhà đi.”

“Tạm biệt hai người.” Tuệ Nghiên vẫy tay với chiếc xe vừa lăn bánh rời đi. Cô cũng nhanh chóng đi lên lầu, bên dưới chỉ còn lại hai người.

Hải Niệm hơi lúng túng không biết nên đối mạt với Dương Lâm như thế nào, chỉ đành cúi mặt đi vào nhà. Dương Lâm giữ cô lại: “Chờ một chút.”

“Có chuyện gì?” Cậu trở lại xe, lấy ra một bó hồng lớn, mặt không đổi sắc đưa nó cho Hải Niệm. “Cô có vẻ thích hoa hồng. Đây là quà cảm ơn.”

“Về chuyện gì?”

“Vì đã giúp tôi trông coi Nghiên Nghiên.” Mặc dù có vẻ không thành công lắm. “Mau cầm lấy.”

“Cảm ơn.” Hải Niệm giang tay nhận lấy bó hoa, hơi cười một chút. Lần đầu tiên có người tặng hoa hồng cho cô ấy, mặc dù có vẻ đối phương không hiểu ý nghĩa của nó.

 



Phương Chấn Kiệt lái xe trở lại biệt thự, mệt mỏi bước xuống xe. Chuyến đi này không vui như cậu nghĩ, ngược lại còn rước phải một mớ phiền phức.

Ngôi biệt thự vẫn lạnh lẽo thiếu hơi người như cũ, có chăng là nhiều hơn mùi thuốc khử trùng. Ông bà Phương ngồi uống trà, thấy cậu thì kêu lại.

"Chấn Kiệt, con lại đây bà dặn."

"Con nghe." Chấn Kiệt luôn là người hiếu thuận, cậu đi lại rót thêm trà mới cho ông rồi mới ngồi lên ghế. Vẻ mặt ông bà Phương không thay đổi, nhắc nhở cậu.

"Một tuần nữa em gái con về, nhớ đi đón."

"Con không có em gái." Chấn Kiệt siết chặt ly trà. Trốn đi lâu như vậy, rốt cuộc cũng chịu mò về rồi sao? Lợi dụng của cải nhà họ Phương để đi du học, mấy năm nay số lần về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cậu còn tưởng nhà mình phải cung phụng cho cô ta nữa chứ.

Muốn làm em gái cậu? Cô ta không đủ tư cách đâu. Giấy tờ nhận nuôi cho phép cô ta mang họ Phương, nhưng không có nghĩ nó cho phép cô ta gọi cậu là anh trai.

Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa con nuôi mà cậu mang về để phục vụ mục đích nghiên cứu của cha mẹ.

"Sao cũng được, đừng để người khác nghĩ nhà họ Phương bạc đãi con nuôi." Ông nội anh lên tiếng. Cơ nghiệp trong tay ông coi như mất hết cả rồi, tất cả đều đổ dồn cho bệnh viện và các công trình nghiên cứu của con trai, con dâu. Đứa cháu trai này cũng theo gót cha mẹ mà học y, công ty còn có thể giao vào tay ai?

Đứa cháu gái nhận nuôi đó, ông không tài nào tin tưởng cho được. Mấy năm qua lén cho người quan sát nó, ông đã nhận ra nó thường lén lút làm mấy việc mờ ám hòng qua mặt tất cả. Cũng chỉ là một con cừu non còn muốn qua mắt lão làng sao?

Nhưng nó không đồng nghĩa ông không lo lắng. Thời gian gần đây, Nhã Tịnh đang móc nối với một người có thế lực đáng gờm. Có thể nói, gia đình đó sánh ngang với Dương gia.

"Con biết rồi, con sẽ đến đón." Chấn Kiệt đành nói vậy cho hai ông bà an lòng. Đến lúc đó chỉ cần bảo quản gia hay tài xế đi đón là được, cậu không rãnh.

Cậu còn bận đau đầu nghĩ chuyện của mình. Từ thái độ của Tuệ Nghiên hôm nay, có thể thấy Phiến Luân đã đi thêm một bước với cô. Liệu cậu còn cơ hội không?

Phải thử mới biết được.