Biệt thự hồ Sơn Nam ở cách trung tâm thành phố khá xa, nhóm người phải xuất phát từ sớm. Phần còn vì Tuệ Nghiên thích hít thở không khí trong lành.
Lần này đi ngoài nhóm bốn người Dương Khanh còn có Hải Niệm, Chấn Kiệt và hai anh em Cố gia. Nhìn thấy anh đứng ở cạnh xe chờ mình, Tuệ Nghiên vui vẻ cười rạng rỡ. Vậy là anh thật sự đi cùng với cô.
“Cậu…” Dương Lâm hơi do dự. Tên này sẽ không thừa nước đục thả câu, nhân lúc xung quanh em gái không có ai để giở trò đấy chứ? Nguy hiểm đúng là rình rập ở khắp mọi nơi mà.
“Làm sao?” Thoát khỏi sự giám sát của Dương Lâm, Phiến Luân cũng mừng lắm. Như vậy ít nhất trong ba ngày này có thể tự do bên cạnh cô, không lo bị người khác làm phiền.
“Tốt nhất đừng có làm gì quá phận. Nếu không tôi tính sổ với cậu.”
“Ừ.”
Không đợi cậu nói thêm câu nào, anh đã đi về phía bên này. Tuệ Nghiên vui vẻ với người trước mắt, hoàn toàn không để ý tới xung quanh. Dương Lâm đi lại chỗ Dương Khanh, dặn dò: “Canh chừng em gái cho cẩn thận. Đừng để con bé đi với Phiến Luân.”
Dương Khanh là con người khoáng đạt, tính tình cũng hơi vô ý vô tứ. Người ta không nói thì cậu sẽ không nhận ra, cho nên hoàn toàn không biết ý của anh trai là gì. Trong tâm trí của cậu, Phiến Luân chưa hề gây nguy hiểm cho em gái.
“Biết rồi mà.” Chắc là anh chỉ dặn dò thôi chứ chẳng có ý gì đâu. Hơn nữa em gái cũng lớn rồi, đâu thể cứ đi theo em như hồi bé được.
Không yên tâm vì người em trai này, Dương Lâm lại đi về phía Hải Niệm. Cô gái đứng riêng ở một góc, bên ngoài mặc áo khoác da màu đen đang chăm chú nhìn khóm hoa hồng trong vườn.
“Cậu chủ…” Hải Niệm nhìn cậu, sau đó vội đứng nghiêm chỉnh lại.
“Cứ gọi anh Lâm đi, Nghiên Nghiên không thích câu nệ tiểu tiết.” Cậu cũng nhìn mấy đóa hồng đang độ rực rỡ giữa vườn, trong lòng sinh chút ưu tư.
“Được.”
“Ba ngày tới bảo vệ Nghiên Nghiên. À không, cô cũng nghỉ ngơi đi, nhưng nhớ để mắt tới con bé.”
“Tôi biết, đó là nhiệm vụ của tôi mà. Tôi sẽ không để tiểu thư gặp nguy hiểm.”
“Ý tôi là… để mắt tới con bé… đừng để nó ở riêng với thiếu gia nhà họ Cố.” Cậu chỉ tay về phía hai người bên kia. Hải Niệm nháy mắt đã hiểu chuyện, sau đó lại nhìn anh bằng một ánh mắt rất kì quái. Cậu chủ muốn chia rẽ uyên ương sao? Nhưng cô ấy nghe Tuệ Nghiên nói Cố thiếu rất tốt, cậu chủ và Cố thiếu là bạn thân lâu năm mà?
À, tình anh em có chắc bền lâu. Cậu chủ xem Cố thiếu là bạn, nhưng Cố thiếu lại có ý với tiểu thư.
Cậu chủ có thể nhẫn tâm chia rẽ uyên ương, chứ cô ấy thì không nha. Qua mấy ngày trò chuyện, Hải Niệm biết trong lòng tiểu thư nhà mình có Cố thiếu. Nhìn biểu hiện và ánh mắt hôm nay của nhà trai cũng cho thấy trong lòng rất yêu thương tiểu thư. Chuyện tốt như vậy sao phải phá đám chứ?
“Tôi hiểu rồi.” Hiểu thì hiểu rồi, nhưng có làm hay không lại là chuyện khác.
Hải Niệm không sợ bị đuổi việc, nếu bị đuổi nhưng lại làm người tốt thì cô ấy cũng thấy vui. Hơn nữa, nhà họ Dương cũng không có ngang ngược như vậy. Cái này có được tính là ỷ sủng sinh kiêu không?
“Ừ, làm tốt sẽ có thưởng.” Cậu lại nhìn bụi hồng trong vườn. Ngoài tăng lương thì tặng thêm hoa cũng là một tầng thành ý nhỉ?
Bốn chiếc xe lăn bánh mang theo mấy con người vui vẻ cười đùa. Tuệ Nghiên đi cùng với Phiến Luân trên xe riêng của anh, Hải Niệm vì tính chất công việc mà phải chấp nhận làm “bóng đèn”. Cửa xe vừa đóng là cô ấy liền đeo tai nghe lên, nhắm mắt giả chết, quyết từ đầu đến cuối sẽ mắt điếc tai ngơ. Tuệ Nghiên tíu tít cả chặng đường dài, vui vẻ đem chuyện thời gian qua nói với anh. Nhìn cô vui vẻ như vậy làm lòng anh cũng nở hoa theo, đáy mắt chất chứa cưng chiều nhìn cô gái ngồi cạnh.
Chiếc xe theo ngay sau là xe của Chấn Kiệt và Thiên Di. Vẫn như mọi khi, Thiên Di ngồi ở ghế phụ lải nhải không ngừng. Nhưng lần này Chấn Kiệt có vẻ khá trầm mặc, không đáp lời cũng không bảo cô ấy im miệng như trước, hoàn toàn xem Thiên Di thành không khí.
“Này, có nghe tôi nói gì không đó?”
“Chị không cảm thấy mình rất phiền sao?” Chấn Kiệt đột ngột hỏi.
Đau! Nó thật sự rất đau!
Thiên Di thẫn thờ, đoạn đường sau đó hoàn toàn chìm vào im lặng.
Chấn Kiệt chăm chăm nhìn về chiếc xe trước mặt. Xe mui trần nên cậu hoàn toàn có thể thấy được Tuệ Nghiên vui vẻ nói chuyện với anh. Cậu cũng không hẳn là quá tức giận, chỉ là cảm thấy khó chịu. Cứ như vị trí lái xe hộ tống vốn nên thuộc về cậu, bỗng chốc bị người ta cướp mất.
Trong lòng khó chịu không thôi, cô gái bên cạnh lại không biết điều. Không phải mọi lần đều làm lơ sự bực dọc của cậu hay sao? Sao bây giờ lại ngồi im ru luôn rồi? Muốn giận ngược lại cậu à?
Vốn đã quen với một Thiên Di năng động hoạt bát, bây giờ cô lại ngồi im như một bức tượng làm cậu thấy ngộp thở. Mấy lần muốn mở miệng lại chẳng biết nên nói cái gì, kết quả là chỉ đành ngậm chặt miệng lại.
Hừ! Muốn chơi giận dỗi chứ gì, nghĩ cậu sẽ dỗ dành sao? Nằm mơ đi! Để xem ai mới là người bắt chuyện trước.
“Hình như xe phía sau có gì đó không đúng lắm.” Tuệ Nghiên qua lớp kính chiếu hậu quan sát thấy.
“Có vẻ thằng nhóc họ Phương làm Thiên Di giận rồi.” Anh bình tĩnh đáp. Phương Chấn Kiệt chưa bao giờ là một mối đe dọa thật sự, bởi vì thằng nhóc đó vốn không thích Tuệ Nghiên. Hoặc là nói thích, nhưng không phải thích theo nghĩa tình cảm nam nữ.
“Chị ấy mà giận thì khó dỗ lắm.” Cô cũng có chút lo lắng.
“Em cảm thấy, Chấn Kiệt đó có cảm giác gì với em?”
“A…” Tuệ Nghiên hơi giật mình, sau đó trầm tư đáp lại. “Không có tình cảm nam nữ, chỉ là cậu ấy cảm thấy mình mang ơn và muốn trả ơn cho em thôi.”
Điều này không phải quá rõ ràng sao? Ai cũng nhìn thấy mà?
Chấn Kiệt rất hay giúp đỡ cô, dù là ở trường hay ở bất kì đâu. Cậu giúp cô mang tập sách, giúp cô dọn dẹp bàn học, giúp cô mua đồ ăn ở canteen,… Sẽ có người cho rằng đây là biểu hiện của thích, nhưng nó lại giống như đang làm một nghĩa vụ để bù đắp hoặc đền ơn cho cái gì đó.
Biểu hiện rõ ràng nhất là cậu không ghen tuông, khó chịu khi cô vui vẻ với người con trai khác. Cậu chỉ khó chịu khi người đó giúp cô làm một việc mà vốn dĩ người làm là cậu.
“Ừ, nhưng có vẻ ai đó đang hiểu lầm.”
Cái này gọi là “người trong nhà chưa tỏ, người ngoài ngõ đã tường” sao?