Cũng mấy năm rồi Dương gia mới lại tổ chức tiệc. Con người bọn họ không thích ồn ào, bình thường cũng ít khi tổ chức tiệc tùng. Những bữa tiệc gần đây nhất là sinh nhật mười tám tuổi của Dương Lâm với Dương Khanh. Cả hai đều được tổ chức ở ngay biệt thự, khách không quá đông. Nhưng cá biệt, bữa tiệc của tam tiểu thư lại thuê hẳn một tầng khách sạn có hội trường lớn, đủ để thấy trong lòng họ Tuệ Nghiên quan trọng như thế nào.
Ngày 25 tháng 12 của mười bảy năm trước, tiệc thôi nôi của Dương Tuệ Nghiên được tổ chức linh đình. Bữa tiệc này thậm chí còn lớn hơn nhiều so với năm đó. Vì chuyện này mà mấy ngày nay nhà họ Dương bận rộn tới lui, chỉ có Tuệ Nghiên ngồi nhàm chán một góc với đống thiệp mời.
Bên cạnh người thân và đối tác làm ăn của Dương thị, Dương Kha muốn cô mời thêm bạn bè. Nhưng cô biết mời ai bây giờ? Phía Cố gia đã có thiệp mời, gửi thêm hai cái cho Cố Phiến Luân với Cố Thiên Di có kì lắm không? Phía Phương gia cũng nên gửi cho Chấn Kiệt một cái không?
Nhưng mà, Phương Gia sẽ không để nữ chính đi dự chứ? Dù sao bây giờ cô ấy cũng đang ở nước ngoài kia mà. Còn Ngụy gia thì sao? Có nên mời hay không?
Tiệc lớn như vậy, nếu không đánh tiếng với họ thì chính là không tôn trọng, không để cho Ngụy gia mặt mũi. Tuy hai bên là đối thủ cạnh tranh, nhưng cũng không thể để người khác nhận xét Dương gia là không biết điều.
Tuệ Nghiên xem lại xấp giấy mời chất cao trước mắt. Thôi thì cứ kiểm một vòng xem có những nhà nào đã. Sở gia, Cố gia,… Tiêu gia? Đây là ai vậy?
Chữ Tiêu này khiến Tuệ Nghiên cảm thấy đặc biệt quen mắt, dường như là đã từng thấy ở đâu rồi. Nguyên tác hình như cũng có nhắc qua. Tiêu gia… hình như là nhà dượng của nam chính.
Lại nói về cái gia phả rối rắm của Hứa thị. Ông Hứa với phu nhân đầu tiên có một trai một gái. Con trai thì bị người ta hại chết rồi, con gái thì an ổn gả đi. May mà đối phương là người tốt, thực lòng yêu thương cô ấy. Người đó tên là Tiêu Hựu.
Nghĩ lại thì nam chính đặc biệt rất tôn trọng những người này. Tuệ Nghiên bỏ qua chương viết về tuổi thơ của nam chính, đều là con cháu thế gia nên nam chính chắc chẳng khác nữ chính là bao. Cô bắt đầu đọc từ đoạn nam chính lên làm Hứa tổng, quay lại đạp đổ Ngụy thị. Chuyện này diễn ra vào bốn năm sau.
Ủa mà, Dương gia bắt tay với Tiêu gia lúc nào vậy? Trong nguyên tác không hề nhắc qua.
“Thôi kệ đi, nguyên tác gì đó đã sai từ đầu rồi. Mình nhớ nó làm gì chứ.” Người ta nhớ được kịch bản thì xoay chuyển càn khôn, còn cô biết trước cũng chỉ để chuẩn bị tinh thần mà thôi.
Buổi chiều có tiết học, Tuệ Nghiên đến trường thì thấy đám đông đang túm tụm ở khuôn viên. Tò mò, cô cũng lách người vào xem thử.
“Có chuyện gì vậy?” Tuệ Nghiên hỏi một bạn học. Cô bạn này đang mải mê nhìn vào trong, chỉ trả lời bâng quơ cho có lệ.
“Có một đoàn phim đang quay. Hà Uy ca ca cũng ở trong đấy.”
Hà Uy ca ca? Đây là cách gọi nam phụ trước khi thành ảnh đế đúng không?
“Cảm ơn.” Tuệ Nghiên quay người đi, cũng không có hứng thú xem tiếp nữa. Bọn họ học ở đây thì tương lai cũng đều theo chuyên ngành nghệ thuật, vậy mà thấy máy quay lại nháo nhào lên như con nít thấy quà vặt. Không, đúng hơn là vì trong đoàn phim có diễn viên đang nổi.
Nam phụ đúng là đẹp trai thật đấy, yêu nghiệt như hồ ly dụ dỗ người khác. Mái tóc ngả vàng nổi bật giữa đám đông vì chiều cao nổi trội. Vũ gia… ừm, hình như không có thiệp mời.
Cô bạn nữ lúc nãy quay đầu xung quanh tìm kiếm. Một người khác tưởng cô ấy mất đồ mới hỏi: “Làm rơi đồ sao?”
“Không có, chỉ là vừa rồi nghe được một giọng nói rất dễ nghe.”
“Thôi đi. Tập trung vào. Mấy buổi thế này thường chọn cả diễn viên quần chúng đấy. Nếu may mắn được vào ống kính thì tốt rồi.”
Đạo diễn đúng là thỉnh thoảng sẽ chọn người mình vô tình nhìn thấy, cảm thấy đối phương vừa mắt thì bảo họ diễn một cảnh nhỏ. Có thể là người qua đường, hoặc là bạn học,… Vai diễn tuy không lớn, nhưng được xuất hiện như vậy đã là vinh hạnh với học viên như họ rồi.
Tuệ Nghiên tránh khỏi đám đông, đi vào trong phòng ngồi chờ. Buổi học chiều không chừng sẽ vì đoàn phim này mà hủy, dù sao nhìn họ diễn cũng giống như thực học. Cô mở cửa sổ, để từng cơn gió hơi se lạnh thổi vào mang theo lọn tóc đen bay bay. Gió nghịch ngợm trên đùa mái tóc, để cho vài sợi tóc mai rơi rớt trên gò má trắng nõn.
Một tay cô chống cằm, tay còn lại lật mở từng trang sách. Lông mi cong cong che khuất sóng mắt long lanh, đôi môi hồng nhuận hơi hé mở chọc người ta cắn vào.
“Gió đông dễ gây cảm đấy em gái.” Một giọng nam tà tứ vang lên. Giây tiếp theo, đột nhiên một bàn tay từ cửa sổ đưa vào, vén tóc cô giắt lên tai.
“A?” Tuệ Nghiên ngẩn đầu. Chỉ thấy đối phương quá cao, che phủ ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào. Một mái tóc vàng và mồ hôi chảy dọc theo sườn mặt, mắt cười đến híp lại. Trên người hắn mặc đồng phục thể dục nhưng cũng không thể che đi cơ bụng săn chắc.
Gương mặt nhỏ hơi ửng đỏ, sau đó lùi ra sau một chút.
“Cắt! Hà Uy, cậu làm gì vậy?” Một nữ đạo diễn đi tới, nghiêm nghị nhăn mày. Tầm mắt bà dời từ người thanh niên sang thiếu nữ đang ngồi cạnh khung cửa sổ, biểu tình có chút mờ mịt không hiểu.
Đáng ra cảnh này là khi nam chính học đại học đã gặp được bạch nguyệt quang của mình cũng chính là nữ chính. Chỉ là sau đó nửa năm thì bạch nguyệt quang mất tích, mấy năm sau trở lại thì nam chính không nhận ra. Nhưng cảnh đẹp vừa rồi bị máy quay ẩn bắt được, vô cùng hợp ý đạo diễn. Vì thế bà ấy bỗng nghĩ đến thay đổi kịch bản.
Thay vì nhận không ra thì có điểm bất hợp lí, vậy cứ để bạch nguyệt quang thành người khác, xong cho chết yểu là được. Quá hợp lí!
“Cô gái, có muốn diễn thử một đoạn không?” Đạo diễn đi lên. Tuy nói thay đổi kịch bản cũng nên nói với nhà đầu tư một chút. Nhưng đây là bộ phim nhỏ, vốn đầu tư không nhiều nên bà tự ý quyết định được.
“Vâng…” Nếu có thể thì dại gì không thử chứ.
Mấy học sinh còn lại không khỏi nhìn cô đầy ganh tị, cũng có không ít tiếng bĩu môi kêu chó táp phải ruồi. Những người biết gia thế đằng sau Tuệ Nghiên cũng chỉ đành ngậm miệng tiếc hùi hụi. Nói không chừng đây là được sắp xếp sẵn rồi. Người ta là con cưng của trời, mấy người có bì được không?
“Dạ tổng giám đốc…” Một vệ sĩ đi theo thấy vậy liền gọi cho Dương Kha. Hắn đang ở khách sạn cùng với Dương Lâm quan sát mọi thứ, nhận điện thoại với tâm tình thoải mái. “Có chuyện gì?”
“Dạ, một đạo diễn muốn ngỏ ý mời tiểu thư diễn một đoạn.”
Bên kia trầm mặc một lúc, sau đó nhàn nhạt mở miệng. “Đó là đoàn phim nào? Nói với họ Dương thị đầu tư vào bộ phim đó.”