Phiến Luân chạy như bay về nhà. Anh vốn định hôm nay ở lại đơn vị, nhưng Tuệ Nghiên đến thì bắt buộc phải về nhà.
Cô đang ở trong bếp lặt rau, chán chường nhìn ngoài trời đang chuyển cơn mưa. Thực ra cô như vậy có hơi bướng bỉnh, đây là lần đầu tiên trong cả ba kiếp cô dám giận dỗi bỏ nhà ra đi.
Bàn ăn chuẩn bị gần xong, Phiến Luân cũng vừa vặn xuất hiện ở cửa.
“Anh Luân.” Nghiên Nghiên thay người hầu giúp anh cầm áo khoác. Anh cao hơn cô cả cái đầu, khi cô đứng thì đỉnh đầu chỉ vừa chạm tới cằm anh. Tuệ Nghiên cao 1m65, cũng xem như là cao ráo nhưng khi đứng cạnh anh thì chẳng khác gì một cây nấm nhỏ.
“Nghiên Nghiên…” Phiến Luân không dám gọi lớn, nhìn người trước mắt mà trái tim cứ đập loạn. Càng lớn, Dương Kha càng đề phòng với anh. Số lần anh đến Dương gia cũng bị hạn chế vì Dương Lâm sẽ đề nghị gặp bên ngoài, Tuệ Nghiên cũng không thể cứ mãi đến Cố gia. Anh chỉ có thể mỗi đêm nhìn cô qua tấm ảnh chụp lén, thỉnh thoảng đều sẽ nhắn tin hỏi thăm thiên thần nhỏ. Thực ra nếu có thể thì ngày nào anh cũng muốn nhắn cho cô, nhưng nghĩ lại sợ mình phiền nên chỉ đành kiềm chế lại.
Nghiên Nghiên càng lớn càng xinh, nét trưởng thành thành thục thể hiện qua từng cử chỉ. Da trắng môi hồng, dáng người trước cong sau vểnh, eo thon chân dài khiến người ta đã nhìn thì khó có thể quên được.
Đặt biệt khiến anh yêu thích vẫn là đôi mắt, sóng mắt long lanh ngày nào giờ nhiều thêm vẻ mạnh mẽ. Mái tóc đen nuôi dài tùy ý xõa sau lưng càng làm nổi bật lên nước da trắng ngần, giống như nàng Bạch Tuyết bước ra từ trong câu chuyện cổ tích.
“Sao lại sang mà không báo trước?” Anh đưa tay véo nhẹ lên chóp mũi Tuệ Nghiên, đáy mắt không giấu được cưng chiều nhìn cô gái nhỏ. Có lớn bao nhiêu thì vẫn là thiên thần nhỏ trong lòng anh, của mình anh mà thôi.
“Em…”
“Nhanh nhanh vào ăn thôi, ăn nóng mới ngon. Có việc gì thì để nói sau cũng được mà.” Thiên Di đi ra, trên tay vẫn đang cầm cọng rau. Cô ấy chán ngấy cái không khí màu hường này rồi. Tình ý của Phiến Luân ai nhìn cũng hiểu, chỉ có Tuệ Nghiên ngu ngốc không hiểu. Có lẽ sâu trong tâm thức vẫn tin rằng Phiến Luân là người anh trai cùng cô lớn lên mười tám năm.
Uầy, có “anh trai” nào vì “em gái” mà giữ thân trong sạch mười mấy hai chục năm trời không hả? Nghe nói trước đây người anh họ này đã lạnh nhạt với con gái, từ sau khi gặp Tuệ Nghiên lần đầu thì đã chính thức tránh xa nữ giới, dị ứng với bất kì người nào tỏ vẻ trước mặt anh.
Cố gia không phải gia đình sẽ vì lợi ích mà sắp xếp hôn nhân. Chỉ cần hai bên yêu nhau thật lòng, bên kia là một cô gái tốt thì họ sẽ không quan tâm đến gia thế của đối phương mà rước người về làm dâu. Nhưng nhìn con trai lên trung học rồi đại học vẫn chưa một mảnh tình vắt vai khiến Cố phu nhân không khỏi hoài nghi liệu con trai mình có vấn đề?
Bất quá sau mấy lần Thiên Di nói bóng nói gió, bà để ý hơn tới ánh mắt con trai nhìn Tuệ Nghiên, sau đó cũng ý thức được điều gì. Con trai ngốc của bà lại chọn ngay cửa ải khó qua nhất mà lao đầu vào.
Nghĩ vậy nhưng bà cũng rất mong chờ. Hai đứa cũng xem như thanh mai trúc mã, hai nhà quan hệ không tồi, bà cũng là người nhìn Tuệ Nghiên lớn lên. Cô công chúa Dương thị này lớn lên là đại mỹ nhân thì không nói, tình tình cũng rất tốt, hiểu chuyện còn không dễ bắt nạt. Quan trọng nhất là con trai bà từ nhỏ đã đem tâm tư gửi lên người con gái nhà người ta.
Bữa ăn trong nhà cực kì hòa thuận ấm áp. Ngoài trời mưa rả rích được ăn lẩu nóng làm tâm trạng của Tuệ Nghiên tốt hơn rất nhiều. Thiên Di cũng không nhắc đến chuyện cô bị “đuổi” nữa, chỉ là cả buổi sẽ nhìn chòng chọc hai người như đang ghi hận. Phiến Luân không quan tâm, an vị ngồi cạnh Tuệ Nghiên gắp đồ cho cô ăn. Cố phu nhân cũng có chút xót, bà làm mẹ còn không mấy lần được anh gắp đồ cho ăn như vậy đâu.
Bên ngoài biệt thự, một chiếc xe màu đen dừng lại, người đàn ông ánh mắt phức tạp nhìn vào trong. Hắn đoán không sai mà, con gái chỉ có thể tìm đến Cố gia. Vừa nãy hắn nói xong câu kia thì cô bỗng vùng chạy ra ngoài, hắn đơ người mà không giữ lại kịp. Ra cổng thì bảo vệ nói tiểu thư đã lên taxi rồi.
Dương Kha đoán hẳn là con gái giận dỗi không chịu về nhà. Như vậy cô chỉ có thể đến Cố gia làm khách. Vừa rồi nhìn thấy xe của Cố thiếu chạy vào trong đã xác nhận suy đoán của hắn. Thôi thì để con gái ở đây một đêm, mai đến đón vậy.
Cố Phiến Luân, thằng nhóc đó tốt nhất nên an phận đừng động chạm tới con gái hắn.
-------------------------------------------------------------------------
Anh Luân, cô thực sự nhớ anh. Càng lớn cô càng cảm thấy giữa hai người như có thêm một khoảng cách, giống như Phiến Luân sẽ không tùy ý ôm hay bế cô nữa. Anh luôn giữ một khoảng cách nhất định khi đứng gần cô, điều này khiến trong lòng Tuệ Nghiên trống trải, rất rất không vui.
Giống như bị anh trai giận rồi không quan tâm đến vậy!
Đêm thế này tìm đến phòng anh đúng là có chút không nên. Nhưng đã lâu lắm rồi chưa được gần anh, cô có chút nhớ.
Cộc cộc, âm thanh gõ cửa vang lên đều đều. Tuệ Nghiên có thể cảm thấy tim mình đập mạnh như hòa chung với tiếng cửa gỗ.
“Anh Luân… là em…”
Bên trong có tiếng bước chân cùng tiếng mở cửa. Có vẻ anh vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn hơi nước. Một giọt nước rơi từ tóc xuống trên cổ, lăn dần xuống cơ bụng sau lớp áo sơ mi mỏng. Cảnh tượng khiến Tuệ Nghiên đỏ mặt, luống cuống cúi đầu không dám nhìn tiếp.
“Tìm anh có việc gì?” Phiến Luân cố giữ giọng mình bình thường, che giấu kích động trong mắt. Nghiên Nghiên chủ động tới tìm anh rồi!
“Em… chỉ là… nhớ anh…”
Anh hơi ngây ra, nhưng sau đó cũng hiểu “nhớ” ở đây không phải điều mà anh ao ước. Cô hoàn toàn chỉ xem anh là người thân đã lâu không gặp, là nhớ trong tình cảm gia đình chứ không phải tình yêu trai gái.
“Ngoan, anh cũng nhớ em.” Anh vươn tay xoa đầu cô gái nhỏ, trong lòng hơi rối rắm. Từ sau khi Tuệ Nghiên bắt đầu tuổi dậy thì, anh không dám đến cạnh cô quá gần nữa, vì nhiều lý do khó nói…
“Sao lại đột ngột tới đây? Có chuyện gì sao?” Lúc nãy hắn thấy xe của Dương Kha đậu bên ngoài biệt thự, nhìn bộ dạng của Tuệ Nghiên thì trong lòng cũng phỏng đoán đôi chút.
Cô giận dỗi bỏ nhà đến đây sao?