Tình yêu, thứ đó Phương Chấn Kiệt không nghĩ mình có thể hiểu rõ. Đã ba năm từ lúc quay lại quá khứ, chỉ biết từ khi đó cậu luôn hướng về phía Tuệ Nghiên như một mũi tên đã bắn khỏi cung. Trước lúc chết đi ở kiếp trước, cậu đã mong mình có thể chuộc lại lỗi lầm với Tuệ Nghiên, nhưng liệu nó có phải là tình yêu?
Chậc, không quan trọng, cậu chỉ cần làm tiếp như kế hoạch đã định. Nếu không phải là tình yêu thì là gì chứ? Nhất định bởi vì sự xuất hiện của Cố Thiên Di hôm nay làm cậu phân tâm.
Cố Thiên Di, cả hai kiếp đều phiền phức như vậy!
Bây giờ cô ấy đang nhìn cậu với ánh mắt gì nhỉ? Coi thường sao? Tốt nhất sau này vẫn nên như vậy, đừng nên xen thêm bất kì tia tình ý nào hết. Sau này cứ yêu thích người khác, theo đuổi người khác, cũng người khác kết hôn rồi sinh con…
“Chấn Kiệt, cậu khó chịu ở đâu à? Sao lại nhăn mặt như vậy?” Tuệ Nghiên hỏi, bàn tay nhỏ bé vẫn giữ lấy một bên áo khoác do quá rộng mà rơi xuống.
“Không… không có…” Chết tiệt, sao lại khó chịu chứ?
“Nghiên Nghiên, Thiên Di, anh đưa hai đứa qua bên kia ăn một chút.” Cố Phiến Lân dắt tay Tuệ Nghiên, bàn tay nhỏ bé lọt thỏm trong bàn tay to lớn của anh. Một cảm giác ấm áp khiến Tuệ Nghiên vô thức mỉm cười.
Luân giống hệt anh trai của cô vậy!
“Em không cần dắt đi.” Thiên Di bĩu môi. Anh họ làm gì có ý tốt muốn dắt tay cô ấy chứ, rõ ràng chỉ muốn dắt tay Nghiên Nghiên mà thôi. Chỉ có con nít mới cần người khác dắt đi, Cố Thiên Di không cần.
Tiệc chính bắt đầu được một nửa, Nhã Tịnh đã không cần đi chung với người lớn nữa. Cô ta bắt đầu đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm.
Trước đây, mẹ cô ta từng nói muốn cô ta thân thiết với Dương Lâm và Dương Khanh. Sở dĩ lúc ấy Nhã Hương nói như vậy là bởi vì cô ta nghĩ Nhã Tịnh có thể đường hoàng bước vào nhà họ Dương, lấy lòng được trưởng bối sẽ giúp cho Nhã Tịnh sống tốt hơn. Đáng tiếc Nhã Tịnh lại hiểu lầm lời của Nhã Hương nói, nghĩ rằng hai người đó sẽ là nơi ban cho cô ta hạnh phúc. Đồng thời, Nhã Tịnh cũng mặc nhiên cho rằng đó là di nguyện của mẹ, rằng hai người kia là anh trai của mình và Tuệ Nghiên chỉ đang chiếm chỗ của cô ta. Hai anh em trai nhà họ Dương là của cô ta.
“A!” Nhã Tịnh va phải một người, ngã ra sàn. Tiếng kêu khẽ ấy nhanh chóng bị tiếng ồn xung quanh lấp đi. Nhã Tịnh ngước lên, thấy bóng người cao cao thì vui vẻ ra mặt. “Anh Dương…”
“Đụng trúng người khác còn không biết xin lỗi à?” Dương Khanh đang đứng nói chuyện với bạn thì bị người khác đụng trúng. Ban đầu vốn còn định đỡ người ta đứng dậy, nhưng đối phương một lời xin lỗi cũng không có, nhìn thấy cậu liền mừng như vớ được vàng khiến cậu khó chịu.
Người bạn nói nhỏ vào tai cậu, đây là tiểu thư vừa được nhận vào nhà họ Phương. Cái tên Nhã Tịnh chọt vào màng nhĩ càng khiến cho mày cậu nhíu chặt. Nhã Hương và Nhã Tịnh, cái tên này cậu chưa quên đâu!
“Em… em xin lỗi… Anh ơi…” Đây đúng là nhị thiếu nhà họ Dương rồi, thật tốt quá!
“Anh ơi.” Bên cạnh đồng thời có thêm tiếng gọi anh. Tuệ Nghiên nắm tay Cố Phiến Luân đi ra từ phía đám đông, nhìn cô gái đứng cạnh anh mình thì vẻ mặt vui vẻ liền biến mất.
Nữ chính sao lại tìm tới anh trai cô rồi?
Nghĩ lại cũng đúng, nữ chính xung quanh luôn có nam phụ. Kiếp trước hai anh trai cô đối với nữ chính là anh em nên không việc gì, nhưng kiếp này lại khác. Nhã Tịnh bây giờ mang họ Phương, đối với hai anh em nhà họ Dương không có bất kì ràng buộc gì. Nói như vậy… nữ chính có thể trở thành chị dâu của cô?!
Tuệ Nghiên chết lặng vì suy nghĩ vượt tầm với của mình, cô chần chừ không muốn đi lên thêm nữa.
“Nghiên Nghiên?” Dương Khanh nhanh chóng đi lên, cầm lấy tay Tuệ Nghiên từ trong tay Phiến Luân. Mười hai tuổi, với cậu tình yêu có lẽ vẫn chỉ là một khái niệm thoáng qua trong đầu. Nhưng cậu không muốn người khác nắm tay em gái mình! Người từ nhỏ đã nhìn em gái lớn lên cũng không!
Phiến Luân cảm thấy bàn tay trống rỗng, chút ấm áp từ bàn tay cô truyền ra đã bị tước đi mất. Anh không thể hiện rõ ra ngoài, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Mà lúc này nhìn đến đóa sen trắng ngơ ngác đứng bên cạnh chỉ càng thêm gai mắt.
Con sói mắt trắng này, anh cũng không định buông tha cho cô ta dễ dàng!
“Anh ơi, em muốn về.” Cô tuyệt đối không muốn dây dưa thêm với nữ chính. Quan hệ huyết thống giữa bọn họ còn rất mơ hồ, cô làm sao yên tâm?
Ngoài trời mưa rả rích và không có dấu hiệu dừng lại. Phiến Luân quay sang nhìn hai người, nghĩ một chút rồi nói.
“Để anh đi hỏi ba và chú Dương, sau đó đưa các em về.”
Bóng dáng cao cao rời đi, áo khoác của anh vẫn trên người cô, nhưng mùi hương đã bay gần hết. Nhã Tịnh thấp hơn Tuệ Nghiên một chút, vì theo nguyên tác thì nữ chính là dạng “nấm lùn” đáng yêu, còn nguyên chủ là người phụ nữ có vóc người cực chuẩn, cao ráo quyến rũ. Trong không gian ồn ào như có thêm một bức tường ngăn cách thế giới của riêng hai người. Tuệ Nghiên nắm tay anh trai, ngoái lại phía sau nhìn cô gái kia. Nhã Tịnh ngước đôi mắt nhìn hai người, một tay nắm chặt để trước ngực, một tay buông thõng như vừa đánh mất gì đó. Nhưng khung cảnh không kéo dài lâu, Thiên Di nắm bên tay còn lại của Tuệ Nghiên, kéo cô ra ngoài.
“Người ta đang lườm em đấy, biết chưa?” Thiên Di làu bàu. Thực tình, anh họ mạnh mẽ như vậy, sao lại đem cô gái ngốc như Tuệ Nghiên đặt vào lòng?
“Ơ…” Có lườm sao? Sao cô lại không nhận ra?
Phiến Luân trở ra, gật đầu ra dấu hai người lớn đã đồng ý. Chiếc xe lao vào trong màn đêm, mưa như chuỗi ngọc đập không ngớt vào cửa kính. Tuệ Nghiên ngó qua cửa sổ, nhìn những tòa cao ốc và hàng cây ven đường bị nước mưa làm mờ. Ánh đèn vẫn sáng trưng nhưng mưa làm lòng người thêm nặng trĩu.
“Chúng ta đi ăn nhé? Lúc nãy anh thấy các em chưa ăn gì.”
“Nhưng ba không cho…” Dương Khanh mở miệng.
“Không sao, anh đã hỏi rồi.” Phiến Luân cười, nhìn hai cô bé hỏi: “Hai em muốn ăn gì?”
“Em không biết.” Thiên Di vừa về nước không lâu, cũng không biết nên đi ăn gì.
“Chúng ta đi ăn đồ nướng, được không ạ?” Trời mưa đi ăn đồ nướng ấm nóng, còn có nước sốt cay cay. Tuyệt!
“Được, anh biết có một nơi rất ngon, đồ ăn cũng sạch sẽ.” Phiến Luân như biết trước câu trả lời. Tuệ Nghiên thích ăn cay, trời mưa sẽ thích ăn lẩu hoặc các món nướng. Lại nhớ về kiếp trước, một đêm mưa sau khi làm nhiệm vụ về, anh nhìn thấy vị tiểu thư lạnh lùng của Dương gia ngồi trong quán nướng, vừa ăn vừa cười đùa với cô bạn bên cạnh.
Đó là một quán ven đường ở một ngõ vắng, tuy ít người qua lại nhưng đồ ăn rất sạch sẽ và ngon. Có lẽ Tuệ Nghiên là khách quen ở đấy. Bởi sau khi cô mất, anh ghé qua mấy lần, hỏi thăm về cô gái xinh xắn hay ăn ở đây. Người bán mỉm cười, nói cô bé đã ăn ở đây mấy năm rồi, chỉ là gần đây không thấy nữa. Phải rồi… sao mà thấy được nữa…?