Cố Thiên Di chau mày nhìn người con trai trước mắt. Da trắng môi hồng, dáng người mảnh mai không khác gì con gái. Bàn tay kia có khi còn đẹp hơn cả tay cô ấy chứ.
“Ừm… chị Thiên Di?” Tuệ Nghiên tò mò nhìn, tình yêu sét đánh đây sao? Trong nguyên tác không đề cập tới lí do Thiên Di thích Chấn Kiệt, chỉ biết chị yêu thầm cậu từ rất lâu. Nhưng nhìn vẻ mặt của Thiên Di bây giờ, trông không giống như yêu thích cho lắm.
“Hả? Sao?” Thiên Di thu liễm ánh mắt lại một chút. Còn tưởng Tuệ Nghiên gặp người đáng sợ thế nào, một thằng nhóc “chân yếu tay mềm” như thế thì có gì đâu. Tại sao lúc nãy Tuệ Nghiên bày ra bộ dáng dè chừng như vậy?
“Không có gì ạ.” Ánh mắt vừa rồi của chị ấy trông đáng sợ quá, hoàn toàn không giống đôi mắt ngập nước mà cô nhìn thấy kiếp trước.
“Kiệt, em gái cậu…”
“Ở trên lầu.” Chấn Kiệt nhíu mày. Nhã Tịnh quả thực đáng gờm. Cô ta đến nhà họ Phương mới hơn một tuần mà đã được ông bà Phương cực kì yêu thích. Ba Phương mẹ Phương cũng nể mặt cho cô ta một ánh mắt. Phương gia vốn yên tĩnh từ khi cô ta tới thì như con chim nhỏ líu lo, làm ai ai cũng vui vẻ.
Đương nhiên cũng chỉ có thế. Cậu không nói chuyện với cô ta, cha mẹ cũng chỉ dừng lại ở mức ban cho một ánh mắt. Người duy nhất cực kì vui vẻ là ông bà. Nhưng Chấn Kiệt hiểu, thực ra ông bà chỉ xem cô ta giống như một “con hầu” gắn mác tiểu thư được mua về để chiều lòng ông bà. Giống như một con chim yến được vây trong lồng son, nhìn qua thực cao quý nhưng đến cùng cũng chỉ là món đồ chơi.
Ba người ở lại nói chuyện phiếm, Thiên Di cảm thấy cậu nhóc này cũng không đến mức yếu đuối như vẻ bề ngoài. Ít nhất nói chuyện cũng có vẻ thành thục. Tầm mười lăm phút sau, ông bà Phương từ trên lầu đi xuống.
Theo sau hai người là một cô bé bảy tuổi hơi gầy. Da trắng hồng, mắt to tròn, đôi môi hồng nhuận cùng dáng người nhỏ nhắn. Mái tóc hơi nâu xoăn nhẹ, là kiểu nếp xoăn tự nhiên phối với bộ váy màu vàng nắng trên người. Nói thế nào nhỉ, trông như những nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích, dịu dàng, lương thiện, đáng yêu.
Nhã Tịnh khẽ cắn răng, bộ dáng nhút nhát làm người ta xiêu lòng. Bà Phương cười hiền xoa đầu cô gái nhỏ.
“Giới thiệu với mọi người, đây là Nhã Tịnh, từ nay sẽ là nhị tiểu thư nhà họ Phương.”
Thực ra, với thân phận “con nuôi”, Nhã Tịnh sẽ không có tiệc chào đón như thế này. Nhưng không biết bằng cách nào đó mà cô ta đã thuyết phục được ông bà Phương cho mình một bữa tiệc ra mắt. Chấn Kiệt ngầm đồng ý, bởi vì một khi thân phận của cô ta được công khai, sau này sẽ càng có nhiều chuyện vui.
Thân phận càng cao đổi lại càng nhiều áp lực và nguy hiểm. Nhã Tịnh thích trèo cao, thích ồn ào, thích vinh quang nhưng lại không biết những điều đó đánh đổi lại cái gì. Vậy để cho cô ta vui vẻ nhất thời, sau này sẽ càng phải nếm trái đắng gấp bội.
Giống như Tuệ Nghiên kiếp trước, vì thân phận Dương tam tiểu thư mà luôn bị dòm ngó, mỗi một chuyện làm ra đều bị chỉ trích nặng nề.
Mọi sự tập trung đều dồn về Nhã Tịnh, bao gồm cả hai cô gái bên này. Chấn Kiệt mới dám đưa mắt nhìn cô gái tóc ngắn đứng cạnh Tuệ Nghiên, trong lòng không rõ là tư vị gì. Nhớ nhung? Hay là áy náy?
Trong cơn mộng tưởng kéo cậu về quá khứ, cậu một mực chạy theo Nhã Tịnh như một thằng ngu. Nhưng cũng có một con ngốc liên tục chạy theo cậu, dành cả chân tình cho cậu. Người ấy là tiểu thư Cố gia, Cố Thiên Di. Ngoại trừ cái tên, cậu không nghĩ mình có thể nhớ thêm điều gì về người con gái ấy nữa.
Cậu là bác sĩ, cô ấy là công an. Mỗi lần bị thương là cô ấy lại chạy sang tìm cậu ăn vạ. Nhiều lần cậu điên tiết lên, còn cô ấy chỉ cười khì khì vô tội. Mấy lần cô ấy làm phiền cậu đi tìm Nhã Tịnh đều bị cậu nổi cáu mắng mỏ, vậy mà vẫn cứ chạy theo. Cho đến một ngày… Cậu muốn hôn Nhã Tịnh vô tình lại để cô ấy bắt gặp. Nhã Tịnh chạy đi mất, còn hai người ở lại nhìn nhau rất lâu. Trái với suy nghĩ rằng cô ấy sẽ khóc nháo kiếm chuyện, Thiên Di thực bình tĩnh nhìn vào trong mắt cậu, khóe môi mấp máy.
“Cậu… thực sự không thể thích tôi sao?”
Vì bị cô ấy phá hư chuyện tốt, Chấn Kiệt đầy cáu giận trả lời:
“Không! Tôi tuyệt đối không bao giờ thích loại con gái như cô đâu!”
Sau đó, Cố Thiên Di không nói lời nào liền bỏ đi. Cho đến một tuần sau, cậu trở thành mục tiêu của một tên tội phạm. Trong lúc vây bắt tên tội phạm đã cố ý nhắm vào cậu. Cố Thiên Di, cô ấy vì đỡ cho cậu một phát đạn mà không qua khỏi. Lúc đỡ lấy người cô ấy cố gắng cầm máu sơ cứu, cậu nhìn thấy cô ấy cười, cười một cái rồi vĩnh viễn ra đi.
Trong trí nhớ của Chấn Kiệt, Thiên Di luôn nhìn cậu với ánh mắt đầy ý cười, là ánh mắt nhân nhượng đợi chờ. Sự kiêu ngạo hôm nay là lần đầu cậu thấy, nhưng lại mơ hồ làm cho cô ấy có thêm sức hút.
Phương Chấn Kiệt a Phương Chấn Kiệt, cậu muốn chuộc lỗi với Tuệ Nghiên, vậy còn Cố Thiên Di thì sao đây?
Một đoạn kí ức xẹt qua đầu, cuốn băng dừng lại trong một chiều thu có lá vàng nhẹ rơi. Cố Thiên Di với một bên tay quấn băng gạc, nhìn ra mặt hồ. Cậu trong chiếc áo blouse trắng khẽ hỏi.
“Sao chị lại thích tôi?”
Thiên Di quay lại, vén tóc mai bên tai lên, khẽ cười rồi chỉ kêu lên một tiếng như mèo kêu: “Meowww”
Câu trả lời chẳng chút liên quan, mãi đến tận hai kiếp, thực lâu về sau này khi ôm vợ trong lòng cậu mới hiểu được. Có một ngày trời đông se lạnh, cô nhóc mười tuổi đứng ở xa xa nhìn cậu nhóc chín tuổi đang sơ cứu cho đám mèo con bị người ta bỏ rơi. Cậu ân cần dùng băng quấn chân cho mấy con bị thương, tỉ mỉ đút sữa rồi đưa chúng vào một góc ấm áp. Trước khi đi còn để lại cái khăn len cho bọn mèo ủ ấm. Cả mùa đông năm đó, ngày nào cậu nhóc cũng tới cho mèo ăn, cô nhóc ngày nào cũng đứng ở một góc lặng nhìn. Đến mùa xuân, cậu nhóc không tới nữa, cô nhóc đem lũ mèo về nhà nuôi, cũng nuôi trong lòng một tình yêu thầm kín.