Mùa hè tới, Tuệ Nghiên không phải đi học. Điều đó đồng nghĩa với việc cô không gặp Chấn Kiệt trên lớp, nhưng có nhiều thời gian với Phiến Luân. Năm nay anh có kì thi chuyển cấp, nhưng có vẻ nó không làm khó được hai con người đã trải qua kì thi này một lần. Kiếp trước họ còn đạt được thành tích vô cùng xuất sắc, sống lại một kiếp không lẽ còn thua người ta hay sao?
Nhưng kì thi vừa qua, phía Phương gia đã gửi thiệp mời tới. Thiệp mời được đưa tới lúc Tuệ Nghiên đang vui vẻ chơi đùa với mấy anh. Nếu không phải đã biết trước vị tiểu thư may mắn kia là ai, có lẽ cô sẽ thực vui vẻ chúc mừng họ. Nhưng, người may mắn kia lại là đối thủ cả đời của cô.
Tuệ Nghiên chống cằm, nhìn chằm chằm thiệp mời trắng viền họa tiết hồng ngọc trong tay. Cả bốn người đang ở trong vườn, bên trên là giàn hoa tử đẳng rũ bóng mát, bên dưới là thảm cỏ xanh mượt vừa được cắt tỉa gọn gàng. Chiếc bàn trắng kê ở giữa, bên trên ngổn ngang tranh vẽ và màu sắc. Tuệ Nghiên thích tô vẽ tranh, cho nên những người còn lại bồi cô tô tranh vừa mới vẽ xong. Dương Kha cũng nhiều lần hỏi ý cô có muốn đi học vẽ tranh màu nước hay không, nhưng Tuệ Nghiên từ chối. Cô định để đến năm mười tuổi đã.
Bên trong là mấy dòng chữ gọn gàng nêu rõ lí do thiệp mời, nhưng lại không nói tên người kia là ai. Cũng phải, cái này phải đến bữa tiệc mới công bố được.
“Nghiên Nghiên không muốn đi sao?” Phiến Luân hỏi, gấp quyển sách tô màu đang tô dở lại.
“Không ạ. Em phải đi.” Chấn Kiệt là bạn của cô, cô không thể không tới. Chưa kể, ai biết được nữ chính ở Phương gia sẽ có loại rắc rối gì.
“Vậy đã chọn quần áo chưa?” Dương Lâm hỏi.
“Rồi ạ, pa pa đã chuẩn bị rồi.”
“Loại thiệp này chắc Cố gia cũng nhận được. Cậu có định đi không?” Dương Lâm hỏi Phiến Luân. Cậu không định tham gia bữa tiệc này, vì nhiều lí do.
“Tôi cũng không chắc. Nếu cậu không đi thì tôi thay cậu đi với Nghiên Nghiên.”
“Vậy nhờ cậu.”
“Còn em thì sao? Em cũng có thể đi với Nghiên Nghiên mà.” Dương Khanh bĩu môi.
“Không tin tưởng em được. Tới lúc đó lại đi tìm bạn, bỏ Nghiên Nghiên một mình.” Hơn nữa, bạn của Dương Khanh rất để ý tới Tuệ Nghiên. Để cô đi với Dương Khanh, cả hai đều không cảm thấy an toàn.
Nhã Tịnh là một mầm họa, một mầm họa khôn lường mà bọn họ phải đề phòng tuyệt đối.
“Nhắc mới nhớ, đã ba năm rồi, mấy thủ tục bên kia chắc cũng sắp xong.” Nhớ tới chuyện gì, Cố Phiến Luân lại nhìn Tuệ Nghiên, cười nhẹ. Mấy tia nắng xuyên qua vòm lá, hắt lên gương mặt điển trai tạo một cảm giác thật ấm áp an toàn.
“Nghiên Nghiên có muốn thêm bạn không?”
“Vâng?” Bạn ở trường của cô không nhiều, Tuệ Nghiên có tính đề phòng rất cao, đối với người khác thường chỉ nói qua loa có vài câu. Nhưng thực ra, cô đang đợi, đợi người bạn thân của cô từ kiếp trước.
“Anh có một người em họ sắp về nước, cô ấy lớn hơn em một tuổi.”
Như sét đánh giữa trời quang, Tuệ Nghiên sững sờ đến làm rơi cây bút màu đang cầm trên tay. Aria về, cô ấy về rồi?!
Aria không thích nam chính, người mà cô ấy thích là nam phụ Phương Chấn Kiệt. Đáng tiếc Phương Chấn Kiệt chỉ hướng về một mình nữ chính. Aria cũng không hẳn vì tình sinh hận, mà ngay từ lần đầu gặp đã không thích Nhã Tịnh. Chắc có lẽ vì cô ấy trời sinh cá tính mạnh mẽ, không vừa mắt với người yếu đuối nhu nhược như Nhã Tịnh. Ban đầu Aria cũng hay nói khích Tuệ Nghiên, nhưng nhận về vẻ mặt lãnh đạm của nguyên chủ thì không nói tới nữa. Hai người như hai đường thẳng chỉ giao nhau một lần rồi vĩnh viễn đi về hai hướng riêng biệt.
Nhưng người con gái không chút liên quan tới nam chính này, vậy mà lại chết trước cả Dương Tuệ Nghiên. Cô ấy si tình với Chấn Kiệt mười mấy năm trời, vậy mà chỉ sau một đêm mưa liền từ bỏ. Tuệ Nghiên đã vô tình nhìn thấy Aria khóc nức nở trong một góc quán cafe bên phố. Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô thấy con người mạnh mẽ ấy rơi lệ nhiều đến vậy.
Aria là một công an nhân dân, một nữ cảnh sát tài ba và cẩn thận. Nhưng chỉ một tuần sau lần cô nhìn thấy cô ấy khóc trong góc quán café, Aria đã ra đi mãi mãi trong lúc làm nhiệm vụ. Một tên tội phạm khét tiếng trong lúc bị truy bắt đã nả súng vào lực lượng cảnh sát, phát súng ấy ghim thẳng vào lồng ngực Aria, cô ấy… không qua khỏi.
Trong đám tang của cô ấy, Phương Chấn Kiệt không khóc, một chút cũng không khóc. Vẻ mặt cậu vẫn như cũ điềm nhiên, cứ như đi viếng một con người xa lạ chứ không phải người con gái đã theo đuổi cậu mười mấy năm trời. Khoảnh khắc đó, Tuệ Nghiên nhận ra Phương Chấn Kiệt không hề đơn giản, ấm áp như vẻ bề ngoài.
Sau đó hai tuần, chuỗi ngày bất hạnh của nguyên chủ bắt đầu. Vũ Hà Uy đá cô khỏi giới giải trí với hàng loạt tin đồn và scandal nhạy cảm, Phương Chấn Kiệt đem cô thành chuột bạch thí nghiệm, lộ ra hoàn toàn bản chất xấu xa của cậu. Sau đó nam chính tung ra bằng chứng, Cố Phiến Luân giam cô vào ngục.
Đó là kết cục của nguyên chủ, sau khi Tuệ Nghiên xuyên qua thì có thay đổi một chút. Mặc dù không kịp trở tay với hành động của Vũ ảnh đế và bác sĩ Phương, nhưng may mắn là không bị ném vào tù. An ổn ở lại nhà họ Dương, những tưởng đã an toàn thì lại bị Nhã Tịnh chơi xấu, bị Cố Phiến Luân sai người đánh cho một trận. Sau đó… ừm… không muốn nhớ tới nữa.
“Nghiên Nghiên, em sao vậy?” Dương Khanh hỏi, đã lâu lắm rồi mới thấy vẻ mặt này của Tuệ Nghiên nha.
“Anh Luân… có em gái ạ?” Tuệ Nghiên vờ hỏi.
“Ừm, là em họ của anh.” Phiến Luân hơi cười. Trẻ con nên ganh tị, sợ anh yêu thương em gái hơn sao? Tiếc là Tuệ Nghiên lo lắng dư thừa, vì không có em gái nào so được với cô hết. Hơn nữa, anh không đối với cô như em gái…
“Tên gì ạ? Khi nào chị ấy về?”
“Aria. À không, em ấy sắp đổi tên thành Cố Thiên Di.”
Cố Thiên Di, một cái tên thực đẹp, thể hiện khí chất cao ngạo nhưng không kém phần trong sáng của một thiếu nữ. Tiếc thay, cái tên ấy lại không hàm chứa cả hạnh phúc trong tình yêu.