Giờ trưa đến, quản lí ngỏ ý muốn mời bọn họ vào nhà ăn riêng. Tuệ Nghiên kéo tay áo Dương Kha, lắc đầu tỏ ý không muốn.
“Con muốn pa pa xếp hàng lấy đồ ăn cho con.” Đây xem như là trừng phạt vì hắn để nợ đào hoa tìm đến cửa.
“… Được.” Dương Kha mím môi. Xếp hàng lấy đồ ăn, đã bao lâu rồi hắn chưa làm việc này? Chắc là từ sau khi cầu hôn Sở Y. Trước đây hắn cũng từng xếp hàng lấy đồ ăn cho hai người phụ nữ, nghĩ lại trong lòng vẫn còn chút chua xót. Hắn đã từng, đã từng xếp hàng rất lâu để lấy đồ ăn cho Nhã Hương trong canteen trường Đại học. Nhưng đối với cô ta khi đã trở thành một minh tinh, việc người yêu phải xếp hàng để lấy đồ ăn cho mình là một sự nhục nhã. Sau này hắn cũng từng vì Sở Y mà xếp hàng, nhưng là xếp hàng để mua mấy món ăn hè phố. Cũng phải, ở mấy nơi đó thì quyền chức của hắn không là gì cả, người qua đường không phải ai cũng biết hắn là kim chủ trên cao.
“Vậy pa pa lấy thức ăn nhé, chúng ta qua bên kia chờ.” Sở Y tìm được một bàn trống, để cho Tuệ Nghiên ngồi sát cửa kiếng. Từ trong này nhìn ra có thể thấy nhóm người náo nhiệt bên ngoài.
Nghĩ cũng lạ, không lẽ không có ai nhận ra Sở Y sao? Dù có hóa trang kín đến cỡ nào thì cũng có người nhìn ra sơ hở chứ?
Kiểu này thì chắc là pa pa giở trò rồi, không chừng đám người ngoài kia có không ít vệ sĩ.
Tuệ Nghiên hứng khởi nhìn dòng người tấp nập, ánh mắt vô tình rơi trên người một cậu bé. Giữa biển người mênh mông, cậu nhóc đứng bơ vơ một mình, sợ hãi nhìn xung quanh. Mấy lần cậu nhóc vươn tay muốn nhờ người giúp đỡ, song vẫn rụt tay lại.
Bị lạc?
Cậu nhóc ước chừng năm sáu tuổi, mặc một chiếc áo thun trắng, bên ngoài có áo sơ mi sọc, bên trên đội cái nón kết màu trắng. Từ phần tóc dài ra có thể thấy màu hơi vàng vàng, đôi mắt đen cong cong rất hút hồn. Con lai sao?
“Ma ma, hình như cậu bạn kia bị lạc.” Dù sao Dương Kha sẽ mất khá nhiều thời gian, không bằng cô và mẹ giúp cậu bạn kia.
“Ừm, có vẻ là lạc thật.”
“Chúng ta giúp cậu ấy nhé mẹ?”
“Nhưng còn pa pa con thì sao?”
“Pa pa sẽ mất nhiều thời gian lắm, chúng ta để hai anh ở đây chờ là được.”
Sở Y xiêu lòng, dặn dò Dương Lâm và Dương Khanh ngồi yên, dẫn Tuệ Nghiên đi ra bên ngoài. Tuệ Nghiên nắm tay mẹ, đi lại gần cậu nhóc. Càng gần lại càng cảm thán, cậu nhóc này sinh ra đúng là quá xuất sắc! Chính là vẻ đẹp yêu nghiệt khiến nam nữ đều mê mẩn.
“Chào cậu, cậu bị lạc sao?”
Nghe thấy giọng nói trẻ con, cậu nhóc ngước lên. Khoảnh khắc đó khiến cô cảm thấy tim mình như muốn rụng rời. Đôi mắt hơi ngấn nước, chóp mũi hơi đỏ, ánh mắt phát sáng như nhìn thấy cứu tinh.
“Tôi… tôi lạc … mẹ…”
“Để cô giúp cháu tìm mẹ nhé?”
Sở Y hai tay dắt hai đứa trẻ, hướng mắt tìm phòng bảo vệ. Bây giờ chỉ còn cách nhờ họ đọc loa phát thanh, để mẹ đứa trẻ đến tìm mà thôi.
Tuệ Nghiên có chút chột dạ. Tóc vàng mắt đen, ngoại hình yêu nghiệt, đây giống hệt miêu tả nam phụ Vũ Hà Uy. Không lẽ…
“Tôi tên Dương Tuệ Nghiên, tên cậu là gì?”
“Tôi… tôi tên Hạ Đông Quân.”
A, may quá! Cuối cùng cũng gặp được một đứa trẻ bình thường không dính dáng tới nguyên tác. Tuy ngoại hình có chút giống nam phụ, nhưng chắc chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.
Sau khi bàn giao đứa trẻ lại cho phòng bảo vệ, Sở Y không nán lại lâu, lập tức trở về chỗ nghỉ trưa. Hạ Đông Quân đứng ở cửa, vẫy vẫy tay chào Tuệ Nghiên.
“Sao mẹ lại đi ngay thế ạ?”
Nếu là bình thường, hẳn Sở Y sẽ chờ cho ba mẹ thằng bé đến tận nơi đón. Sao lại kì lạ như vậy?
“Nghe này, con tuyệt đối không được nói với pa pa về chuyện này nhé.”
“Sao thế ạ? Chúng ta đã làm việc tốt mà.”
“Ừm… là việc tốt, nhưng chúng ta giúp hơi sai người.”
Đứa bé kia, rất có thể là cậu ấm nhà họ Hạ. Hạ gia đối đầu Dương gia lâu đời, nhưng gần đây khá xuống dốc. Thời điểm trước Hạ gia từng là mối đe dọa hàng đầu của Dương thị, khi ấy Dương Kha chưa lên chức tổng giám đốc. Hạ tổng lấy vợ, là một siêu mẫu quốc tế người nước E, cực kì xinh đẹp. Khi ấy cánh báo chí và mọi sự quan tâm đều đổ dồn về phía nhà họ Hạ, vị thế của Dương gia bị lung lay dữ dội. Nhưng không lâu sau đó, Dương thị đổi chủ, ảnh hậu màn ảnh trở thành phu nhân Dương thị, vị thế của cả hai mới được cân bằng trở lại.
Nhưng theo thời gian, khả năng của Dương Kha đưa Dương thị từng bước phát triển, trong khi Hạ tổng bắt đầu có nhiều thói xấu, Hạ gia có dấu hiệu xuống dốc. Sau khi Dương Tuệ Nghiên ra đời, hay nói chính xác hơn là Dương Kha trọng sinh, Diệu Linh như hổ mọc thêm cánh, nhảy vọt lên một đỉnh cao mới, hoàn toàn vượt qua Hạ thị.
Đứa bé có mái tóc vàng kia là con lai, không nghi ngờ gì chính là con của Hạ tổng với người mẫu Maria. Sở Y vẫn thường nghe Dương Kha nhắc nhở, nội tình Hạ gia phiền phức, dù có là người chung ngành cũng không được thân thiết với Maria. Ban đầu cô có hơi ngờ vực, vì Hạ gia nhìn sơ qua rất êm ấm, ngoại trừ việc Maria có con hơi muộn.
Chỉ là đến đầu năm nay, phía Hạ gia thực sự có biến! Hạ tổng và phu nhân cãi nhau, còn rò rỉ tin đồn chuẩn bị đường ai nấy đi. Hạ thiếu gia, đứa con cưng tưởng sẽ được Hạ gia giữ lại cũng đi theo mẹ. Điều này dấy lên không ít tin đồn, người mẫu Maria “hồng hạnh vượt tường”, đội cho Hạ tổng cái mũ xanh to tướng.
Dương Kha còn đặc biệt nhắc nhở không cho Tuệ Nghiên lại gần đứa con, vậy mà Sở Y lại… Ai da, cô không hề cố ý đâu đó!
---------------------------------------------------
“Thông báo! Hiện tại ở phòng bảo vệ đang có trẻ đi lạc. Cháu tên Hạ Đông Quân, mặc áo thun trắng kèm sơ mi sọc. Phụ huynh bị lạc vui lòng đến phòng bảo vệ tìm gặp.”
Mẹ con Sở Y rời đi không lâu, loa phát thanh đọc ba lần thì có người phụ nữ tìm đến phòng bảo vệ. Bộ váy ôm sát cơ thể lộ ra đường cong quyến rũ, kính râm bản lớn cùng mũ rộng vành che hơn phân nửa gương mặt. Hạ Đông Quân kêu một tiếng “mẹ”, rồi chạy đến ôm chân người phụ nữ.
Sau khi cô ấy nói cảm ơn với bảo vệ cũng có hỏi qua người đưa con mình tới. Bảo vệ chỉ trả lời là hai mẹ con, người mẹ cũng che chắn kín cẩn không khác gì cô ấy, nhưng giọng nói nghe rất quen tai. Còn có, đứa bé gái đi cùng quả thực rất xinh xắn.
Rời khỏi phòng bảo vệ, người phụ nữ đặt tay lên vai con mình, chau mày.
“Lúc nãy, con nói mình tên là gì?”
“Dạ… Hạ Đông Quân.”
“Mẹ đã dặn con bao nhiêu lần? Con không còn mang cái tên ấy nữa!”
“Mẹ ơi… ba con họ Hạ… con cũng…”
“Im ngay! Ba con họ Vũ, họ Vũ có nhớ chưa?!”
“Con…”
“Con tên là Hà Uy, Vũ Hà Uy! Hạ Đông Quân đã chết rồi, có nhớ chưa hả?!”
“Dạ… con nhớ rồi.” Nhưng, cậu nhỡ nói với cô bé kia, cậu tên là Hạ Đông Quân.