Sau vài tiếng đồng hồ chờ đợi, nhân viên cầm tờ kết quả ra. Cố phu nhân nhìn kết quả, hài lòng gật đầu.
Sáu chữ “Không có quan hệ huyết thống” đập vào mắt, không hiểu sao Dương Kha vẫn thấy tức ứa gan. Nếu kiếp trước hắn minh mẫn hơn, đem Nhã Tịnh xét nghiệm ngay từ đầu có phải tốt hơn không?
“Còn chối cãi?”
“Không… không phải… Nhất định… Nhất định là các người hợp tác với nhau… Không… Nhã Tịnh là con gái nhà họ Dương!”
“Tôi có thể bắt cô vì tội vu khống.” Cố phu nhân lên tiếng.
“Không, không phải!” Nhã Hương hét lên, sau đó gương mặt bỗng tái xanh, vật vã ngã ra đất.
“Mẹ! Mẹ!” Nhã Tịnh khóc nấc, lay lay mẹ. Đây không phải lần đầu mẹ bị như vậy, nhưng đây là lần đầu mẹ đau đến ngất xĩu. Nhã Tịnh nghe người ta nói mẹ có bệnh, sống không được bao lâu nữa nhưng cô ta không tin. “Mẹ! Mẹ tỉnh dậy đi! Mẹ, con đưa mẹ đi chữa bệnh nhé? Mẹ ơi!”
Nhã Hương được đưa vào phòng cấp cứu, Nhã Tịnh sụt sùi khóc ở bên ngoài. Sở Y có chút động lòng, dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ. “Nhã Tịnh, mẹ con có bệnh sao?”
“Vâng.” Nhã Tịnh ngoan ngoãn gật đầu.
“Bệnh gì?” Thì ra là có bệnh, đối thế mới giao con cho Dương Kha sao? Không đâu, giao con gái cho Dương Kha đã là ý định ngay từ đầu của Nhã Hương. Chỉ là cô ta còn muốn giữ con gái thêm ít năm nữa, vừa là chăm sóc con, vừa là dạy dỗ cho cô ta ít mánh khóe. Như vậy Nhã Tịnh vào nhà họ Dương rồi, cô ta có thể kiếm được không ít món hời.
Nhưng ngoài dự tính, Nhã Tịnh mới bốn tuổi mà cô ta đã mắc bệnh, sống cũng không được bao lâu nữa. Vậy nên mới cắn răng giao đứa bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện cho Dương Kha. May cho cô ta, Nhã Tịnh hoàn toàn xem cái chết của mẹ mình là do nhà họ Dương gây ra, bao nhiêu năm vẫn mang trong mình oán hờn.
“Con không biết.”
“Khám thử cho cô ta, chi phí chúng tôi sẽ trả.” Sở Y lên tiếng.
“Em vẫn muốn giúp?” Dương Kha khó chịu. Tuệ Nghiên sẽ không di truyền bản tính quá mức lương thiện này của Sở Y chứ? Như thế con bé rất dễ bị bắt nạt.
Nghĩ lại thời gian đầu hai người quen nhau, Sở Y bên ngoài đanh đá hung hăng, thực chất nội tâm mềm yếu rất dễ tổn thương, cũng rất dễ mềm lòng. Sở Y hai mươi mấy tuổi vẫn thích làm nũng, lúc hay tin hắn là tổng giám đốc Dương thị đã ngây ngốc khóc sướt mướt. Hắn hỏi lí do, cô không trả lời mà chỉ ôm hắn khóc lớn hơn, khóc đến hắn không biết dỗ thế nào.
“Tội nghiệp cô bé, có thể Nhã Hương thực sự không biết cha đứa trẻ là ai.”
“Không, cô ta biết.”
“Anh điều tra luôn rồi à? Sao em có cảm giác anh đã biết trước hết vậy?”
Lần này Dương Kha không đáp. Hắn im lặng một lúc rồi nói với Sở Y: “Em qua đón Nghiên Nghiên đi, đừng để con bé sợ. Sau khi xử lí xong chúng ta đi công viên.”
“Hôm nay anh không đi làm sao? Em tưởng anh chỉ nghỉ buổi sáng.”
“Nghiên Nghiên giận anh, anh đưa con bé đi chơi chuộc lỗi.”
“Ai dạy anh vậy? Lúc trước anh dỗ em cũng không nghĩ tới đưa em đi chơi.” Sở Y cười tít mắt. Nhớ lại quãng thời gian trước, cô hay giận dỗi. Lúc chưa lên làm tổng giám đốc Dương thị, Dương Kha sẽ làm đủ mọi trò để dỗ dành cô. Hắn sẽ tự mình nấu ăn, sẽ trêu chọc cô để cô cười. Sau khi lắc mình biến thành tổng tài lắm tiền nhiều của, bên cạnh trò cũ hắn còn bày ra thêm đống chiêu mới. Tiền, trang sức, kịch bản,… trở thành những món hàng được hắn đem ra dụ dỗ. Sở Y chỉ biết cười, cô đâu có thiếu mấy thứ đó.
“Lí Nhan.”
“Được rồi, em đi đón con.”
“Ừm, có thể gọi thằng nhóc họ Cố đi cùng.”
Sở Y đi rồi, Dương Kha quay vào trong. Đợi một lúc thì bệnh án của Nhã Hương được đưa tới.
“Bệnh khó nói, khó trị.” Cố phu nhân kết luận, thương tiếc nhìn đứa bé bên cạnh.
“Giang mai?” Hắn nhướng mày nhìn vào tờ bệnh án. Ngạc nhiên cũng có, nhưng nhiều hơn là không mấy quan tâm.
“Giang mai là một bệnh nhiễm trùng kinh diễn do xoắn khuẩn Treponema pallidum gây nên. Bệnh này lây chủ yếu qua quan hệ tình dục không an toàn.”
Cố phu nhân tưởng hắn không hiểu nên cố tình giải thích. Thực ra phụ nữ bị bệnh này rất ít người dám nói. Bởi vì hoặc là phụ nữ đã có chồng, gặp phải tên đàn ông tồi ra ngoài ăn vụng rồi về lây cho vợ. Chuyện gia đình xấu hổ như thế ai mà dám nói ra. Hoặc là phụ nữ làm nghề không đứng đắn, bên ngoài có nhân tình mới mắc bệnh này. Đối với trường hợp của Nhã Hương, không nghĩ nhiều cũng biết là trường hợp thứ hai.
“Cô ta sống được bao lâu nữa?”
“Không quá một tháng.”
“Cái gì?” Nhã Hương đã tỉnh lại, đứng ở cửa ra vào nghe hết toàn bộ. Cô ta sững sờ rồi ngồi bệch xuống. Vốn biết mình sống không bao lâu nữa, nhưng thế này cũng quá nhanh rồi. Cô ta không cam tâm! Nhã Tịnh đã không còn cơ hội bước vào nhà họ Dương, chỉ còn một tháng cô ta làm sao tìm ra nơi nào tốt hơn cho con bé? Con gái cô ta, cô ta còn chưa được cùng nó đón sinh nhật lần thứ năm mà…
“Mẹ ơi… Mẹ ơi…” Nhã Tịnh nghe hiểu, nước mắt giàn giụa. Nó quỳ xuống dưới chân Cố phu nhân, khóc nức nở. “Cô ơi, xin cô giúp mẹ con… Con chỉ có mỗi mình mẹ thôi… Chú ơi… con xin chú… chú giúp mẹ con…”
“Cái này…” Cố phu nhân thở dài. Thực ra không phải không muốn, mà là không thể trị được. Để đứa bé này mồ côi quá sớm rất tội, nhưng cũng không thể làm gì khác được nữa.
“Phí xét nghiệm hôm nay tôi sẽ trả.” Dương Kha không mấy quan tâm, chỉ mong mau chóng rời đi đón con gái. Nếu là người khác, hắn có thể sẽ động lòng, kêu người chuẩn bi cho cô ta ít thuốc, duy trì được bao lâu thì hay bấy lâu. Đáng tiếc, hai người trước mắt là hai người hắn cực kì chán ghét, một khắc cũng không muốn nhìn thấy. Hắn tuyệt tình, nhưng bởi vì chính bọn họ đã bất nhân bất nghĩa trước.
“Chú ơi… chú ơi… xin chú giúp mẹ con…” Nhã Tịnh vẫn cố bấu víu lấy hẳn.
“Nhã Tịnh, buông ra đi con.” Nhã Hương cắn răng lên tiếng. Hắn máu lạnh đến nhường nào hôm nay cô ta đã hiểu, cũng không trông mong hắn sẽ đối tốt với con gái mình nữa.
“Mẹ…”
“Cô nghe thấy rồi đó. Trong một tháng này tốt nhất cô đưa con gái về với cha ruột của nó đi.” Nghĩ một chút, xem như là chút thương hại của hắn dành cho mẹ con cô ta, hắn lại lên tiếng. “Nếu cần thiết tôi sẽ giúp cô. Đây là yêu cầu của Y Y.”
“Cảm ơn… Tôi sẽ… liên hệ sau…”