Yêu Em! Tomboy Lạnh Lùng!

Chương 17: Ngô Tử Mặc




Mau đi tìm Băng Băng!-nhỏ kéo cậu

-Để anh cho người tìm giúp!-cậu áp chiếc điện thoại vào tai,cả hai như biến sắc,lo lắng không thôi... 

______________________________________

Nơi cô... 

Cô thôi rơi nước mắt,cứ nhìn về phía xa xăm bên sông... 

-Bạn học Ngọc Băng?

Cô giật mình,xoay người ra sau... 

-Tử Mặc tiền bối?

-Chào em!-người con trai đưa hai ngón tay lên chào cô

GIỚI THIỆU NHÂN VẬT

-Ngô Tử Mặc (gọi là Tử Mặc)-20t-hơn anh 1t,là tiền bối của cô lúc ở Mỹ ba năm trước,như cậu,cô xem Tử Mặc như anh trai...sở hữu tập đoàn Ngô gia, thứ 8 Châu Á....đẹp thì chỉ thua anh một chút...tuy quen cô nhưng không quen nhỏ và cậu,lạnh lùng với người khác nhưng luôn dịu dàng và mỉm cười với cô, như cậu vậy...

HẾT GIỚI THIỆU NHÂN VẬT

-Sao anh lại về đây?-cô nhìn Tử Mặc

-Ngô gia có việc nên anh sẽ về đây một thời gian!-Tử Mặc cười,một nụ cười tỏa nắng

-Vậy sao?-cô vội lấy tay dụi mắt 

-Em...khóc à?

-Bụi vào mắt thôi!-cô cười trừ 

-Haizzz,em như em gái anh,em buồn hay vui chẳng lẽ anh không biết sao?-Tử Mặc thở dài

-Em...-cô gục đầu 

*Bộp*

Tử Mặc đặt tay lên đầu cô,mỉm cười:

-Được rồi! Anh sẽ không tra hỏi cô nàng kiệm lời này nữa đâu!

-Sao anh lại ra đây giờ này?-cô nhìn Tử Mặc

-Chẳng phải câu đó là anh nên hỏi em sao?Em là con gái ra đường giờ này rất nguy hiểm! 

-Nguy hiểm?-cô nhìn Tử Mặc bằng đôi mắt lạnh lẽo, cô nàng này đã trở lại rồi này...

-Ừ! Nguy hiểm cho bọn người xấu đó!-Tử Mặc cười nhe răng

Cô chỉ cười...

Cả hai đi bộ,đi được một lát... 

-Ngô tiền bối!-cô bất giác gọi

-Sao nào?-Tử Mặc nhìn cô

-Anh có biết...yêu là như thế nào không?-cô nhìn phía trước

-Yêu?-Tử Mặc bất ngờ *Yêu sao?cô nàng lạnh lùng này đã yêu rồi sao?Vậy là mình không còn cơ hội nữa rồi...*

-Anh...có biết không?-cô vẫn không dám quay qua người bên cạnh

-Ừm...Yêu một người là luôn lo lắng cho người đó,luôn muốn những điều tốt đẹp đến với người đó,em sẽ ghen...khi người đó thân thiết với cô gái khác mà không phải em...-Tử Mặc xoa đầu cô-Mà cô nàng tomboy lạnh lùng này đã yêu rồi sao? Là trai hay gái?

Cô cười trừ:

-Anh vẫn chọc em như vậy... 

-Nhưng lúc nào đáp lại anh,em vẫn là sự lạnh lùng đó!-Tử Mặc cười

-Băng Băng! Băng Băng!...

Cô chợt khựng lại...

-Có chuyện gì sao?-Tử Mặc ngơ ngác nhìn cô

-Em nghe tiếng ai đó gọi em!-cô cố gắng nghe giọng nói đó là ai gọi

-Băng Băng! Băng Băng! Mày/em đây rồi!

-Thiến Ái? Duy Thành?-cô ngạc nhiên

-Băng Băng huhu!-nhỏ chạy lại ôm chặt cô-Tao tưởng sẽ không tìm được mày chứ!

-Tao không sao mà!-cô vỗ vỗ vào lưng nhỏ

-Băng Băng đây là ai?-cậu nhìn Tử Mặc

-Đây là Ngô Tử Mặc! Tiền bối của em ở Mỹ ba năm trước!-cô đưa tay giới thiệu cho ba người-Đây là Thiên Ái và Duy Thành,là bạn em!

-Chào hai người!

-A...chào anh!-cậu bắt tay với Tử Mặc

-Băng Băng nghe tao nói!Minh Phong anh ấy...

-Tao không muốn nghe!-cô chặn họng nhỏ

-Băng Băng...

-Chúng ta đi!-cô kéo Tử Mặc đi 

Cô đang đi thì... 

-Minh Phong và Ngọc Nhiên tháng sau sẽ kết hôn!-nhỏ hít một hơi thật sâu,nói lớn

-Kết hôn?...-cô khựng người,rồi cố gắng xoay nửa đầu ra sau-Không phải chuyện của tao!

*Người cô ấy yêu...là Trương tiên sinh sao?...*-Tử Mặc nghĩ 

-Băng Băng à...-cậu và nhỏ mặt buồn nhìn bóng của hai người đang đi...

-Hình như...đó là Ngô Tử Mặc của Ngô gia phải không?-nhỏ nhìn cậu

-Phải!Xem ra đối với Băng Băng,anh ta cũng rất tốt!-cậu cũng nhìn theo bóng hai người

-Nếu chẳng phải năm đó cha của Từ Ngọc Nhiên hy sinh chân của mình để cứu ông của Minh Phong thì có lẽ cô dâu của Minh Phong đã không phải là Từ Ngọc Nhiên hay Từ Ngọc Nhi rồi...-nhỏ thở dài

-Anh không nghĩ Minh Phong cậu ta lại dễ dàng đồng ý kết hôn như vậy...-cậu bỏ hai tay vào túi quần

-Không! Trước khi vào phòng bệnh em có nghe Phong anh ấy nói với Ngọc Nhiên không được làm hại Băng Băng! Vậy chả phải từ đầu đến cuối là anh ấy đều muốn bảo vệ Băng Băng sao?

-Thật rắc rối a~-cậu gãi đầu

______________________________________

Bên cô, 

-Băng Băng à! Minh Phong mà em nói...có phải là Trương Minh Phong,chủ tịch trẻ của tập đoàn đứng nhất Châu Á không?-Tử Mặc vừa đi vừa hỏi

-Phải!-cô chỉ nói một từ, trong lòng như có gì đó...đau lắm... 

*Bộp*

Tử Mặc đặt tay lên đầu cô:

-Đừng vội bỏ cuộc...anh nghĩ cậu ta muốn tốt cho em thôi! 

-Sao anh lại nghĩ vậy?-cô ngước lên nhìn

Tử Mặc nháy mắt:

-Linh cảm của anh không bao giờ sai đâu!