Nó và Nhi vẫn vui vẻ như chưa từng có gì xảy ra, cũng như chưa hề có xảy ra câu chuyện tối qua. Chỉ điều nó cảm thấy như mình có lỗi với Nhi nên có chút ít nói. Đương nhiên bọn Thiên Vương không biết chuyện này nên chẳng ai để ý đến nó. Đang ngồi học bổng nhiên điện thoại nó có tin nhắn:
“ Bang chủ, lô hàng KT37 bị bang Huyết Ma cướp rồi”
Nó khẽ chau mày, ra hiệu cho Nhi và Ân. Sau khi dọn dẹp sách vở xong nó giả vờ nói yếu ớt:
- Ui da, đau bụng quá.
Ân nhanh chóng nhập vai, đi lên chỗ nó rồi nói với giáo viên:
- Cô ơi hình như bạn Thư bị gì đó cô, để em với bạn Nhi dìu bạn Thư xuống phòng y tế nha cô.
Giáo viên nhìn nó mồ hôi đầm đìa, mặt nhăn nhó ( bả “dẫu siên” thấy ớn) thì vội gật đầu. Ba cô nàng sau khi tẩu thoát thành công thì leo lên xe của Nhi tới căn cứ
- Anh Jill, mọi chyện là sao.
Nó vừa tới nơi vội vàng hỏi Jill ( bạn nào không nhớ anh quản lí này thì xem lại mấy chương đầu nha).
- Theo như những gì báo cáo lại thì như kế hoạch của bang chủ chúng ta sẽ chuyển lô hàng đó đến Thái Bình Dương nhưng đột nhiên người của bang Huyết Ma kéo đến, chúng ta không đem theo nhiều người cũng như vũ khí nên lô hàng bị cướp.
Nhi chau mày suy nghĩ:
- Chẳng phải đó là tin mật sao, tại sao họ lại biết lô hàng và thời gian cũng như địa điểm chúng ta đi. Không lẽ…
- Ý chị nói là chúng ta có nội gián.
Ân vừa dứt câu thì cả phòng rơi vào trạng thái im lặng. Nó lên tiếng làm cắt bầu không khí:
- Jill, sao anh lại chắc là bang Huyết Ma cướp. Mặc dù kẻ thù chúng ta là Huyết Ma nhưng đâu phải chỉ có Huyết Ma mới cướp được.
Jill gật đầu:
- Tôi cũng nghĩ vậy nhưng hôm qua sau khi cướp lô hàng một tên có nói là “ hậu quả của việc đối đầu với bang Huyết Ma”
Ân đập bàn:
- Mẹ kiếp, bọn chúng tưởng bọn chúng là ai, để cho họ xem hậu quả của việc đối đầu ICE.
- Còn có Kiris bọn anh nữa.
Khang và Vương đi vào,cả hai nhàn nhã uống trà. Nó ngạc nhiên:
- Sao hai người lại ở đây,còn Luân đâu?
Vương bỏ cặp xuống nói:
- Anh nói với nó là Nhi vào bệnh viện nên để anh và thằng Khang vào xem tình hình. Nó đòi đi nhưng anh nói là nó ở lại để canh chừng nhất cử nhất động của Hạ Tử, vì chúng ta đi hết không chừng hắn sẽ nghi.
Ân nhìn bằng ánh mắt dò xét:
- Vậy sao hai người biết bọn em ở đây, và chuyện bị cướp lô hàng.
- Em quên anh là bang chủ Kiris sao, anh và ICE nhập lại đương nhiên anh cũng biết.
Khang xoa đầu Ân giải thích, Vương thấy nó trầm tư thì đặt tay lên vai nó:
- Yên tâm, thằng Luân chưa biết gì đâu. Em vẫn là thiên thần trong nó.
Nó nhếch môi:
- Rồi sau khi mọi chuyện lộ ra, anh ấy còn coi em là thiên thần của anh ấy nữa không, hay là ghê tởm em vì cô gái như em lại….
Ân ôm nó an ủi:
- Chị không sao đâu, anh ấy biết thân phận thật sự của em và chị Nhi đó, nhưng anh ấy đều đối đãi với tụi em rất tốt, dù sao anh ấy cũng là phó bang Kiris anh ấy sẽ hiểu, với lại chị làm vậy vì muốn tốt cho anh ấy thôi mà.
Nó lấy lại tinh thần, quay sang nói với Jill:
- Anh điều tra kĩ chuyện này cho em, em cảm thấy hình như có khúc mắc gì đó.
Jill gật đầu rồi nhanh chóng đi ra. Sau đó Vương và Khang quay lại trường để tránh hắn nghi ngờ cũng như quan sát tên Hạ Tử xem chuyện này có liên quan gì tới Huyết Ma hay không. Còn tụi nó thì trở về nhà để triển khai kế hoạch.