Nó, Nhi và Thiện đang nói chuyện vui vẻ trong phòng vip. Cả ba vui đùa và nói chuyện cùng nhau. Bỗng nó có điện thoại nên ra ngoài nghe, trong phòng chỉ còn lại Nhi và Thiện. Nhi luôn dùng ánh mắt đầy yêu thương nhìn Thiện nhưng Thiện chẳng đoái hoài gì tới dù chỉ một lần. Bỗng Nhi nhìn Thiên và nói:
- Anh Thiện em có chuyện muốn nói.
- Chuyện gì, em nói đi? _ Thiện cười
Nhi hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm và nói những đều giấu kín từ lâu:
- Đáng ra em sẽ chờ một dịp nào đó để nói nhưng em không chờ được nữa. Vì em sợ mình sẽ hối hận….Em..thích anh. À không đã yêu anh rồi. Từ lúc anh anh đưa cho em chiếc khăn đó để giúp em vượt qua nỗi sợ.
Thiện ngạc nhiên, anh không hề biết Nhi yêu đơn phương mình lâu như vậy, có lẽ cũng bằng thời gian anh yêu nó thôi. Đều là tình yêu đơn phương thầm lặng. Nhưng tình cảm của Thiện đối với Nhi không phải là tình yêu nam nữ mà là tình anh em. Vì trong tim Thiện ngoài ba mẹ ra chỉ có cô gái mang tên Lê Trần Anh Thư mà thôi.
Nhi nhìn Thiện, như chờ đợi một cái gì đó. Mắt Nhi lóe lên tia hi vọng mãnh liệt, cả thanh xuân của cô đều dành cho Thiện. Hi vọng câu trả lời kia sẽ khiến cô vui nhưng…….
- Anh xin lỗi, anh yêu người khác rồi.
Xung quanh Nhi tối sầm lại. Nhi không muốn tin vào những gì mình nghe nhưng nó lại là sự thật..
- Anh biết câu nói đó sẽ làm em đau lòng nhưng anh không muốn khiến em hi vọng điều gì từ anh. Anh mong em sẽ hiểu và vẫn là an hem như trước. Vì trong tim anh đã có người chiếm ngự rồi.
Thiện nhìn Nhi đau lòng mà cảm thấy có lỗi, nếu như anh gặp Nhi trước thì có lẽ bây giờ đã khác.
Nhi cố nuốt nước mắt vào trong, giọng khản đặc nói:
- Vậy người anh yêu là ai, em có biết cô ấy không? Chắc cô ấy rất hoàn hảo nên mới chiếm được trái tim anh.
Thiện lắc đầu cười:
- Cô ấy rất trẻ con nhưng đôi khi mạnh mẽ lạ thường. Cô ấy luôn giấu nỗi đau và lo lắng của mình không cho người khác biết. Cô ấy không cao, thân hình tương đối nhưng bù lại gương mặt rất khả ái và nụ cười đầy an nhiên. Cô ấy luôn sống trong dày vò của bản thân nhưng luôn mỉm cười. Cô ấy là tiểu thư nhà quyền quý nhưng lại không thích mặc váy, nói năng nhỏ nhẹ mà luôn thẳng thắng và thích đi ăn quán cóc lề đường.Nhưng đối với anh cô ấy là một áng mây trắng tuy gần nhưng anh không thể nào với tới được. Chỉ biết lặng thầm giúp đỡ và an ủi cô ấy. Và cô ấy…rất gần em.
Nhi nhìn Thiện kể về cô gái đó với ánh mắt đầy yêu thương. Nhi biết chứ, biết là cô gái trong câu chuyện của Thiện là bạn thân của mình, là người Nhi xem như là chị em ruột. Giữa tình và bạn…rốt cuộc Nhi phải làm sao.
Toàn bộ câu chuyện nó đều nghe thấy, nó đã đứng ngoài cửa từ lúc Nhi tỏ tình với Thiện. Nó không ngờ tình cảm Thiện dành cho nó lớn đến vậy, nhưng làm sao đây khi cả hai là hai đường thẳng song song. Và giờ đây nó – Nhi – Thiện vướng vào mớ uẩn khuất rắc rối.
Lấy vẻ mặt như chưa biết gì nó đi vào phòng, tiếng nhạc sôi động bên ngoài vẫn vang dội. Nó cất tiếng phá tan không khí nặng nề:
- Hai người sao vậy
Thiện khẽ nói:
- Không sao đâu chỉ là bàn luận vài chuyện thôi. À mà ai gọi em vậy.
Nó ngồi xuống ghế lắc ly rượu trong tay:
- Là mẫu hậu đại nhân gọi hỏi vài chuyện ấy mà.
Nhi lấy lại tinh thần rồi hỏi:
- Có chuyện gì quan trọng sao.
Nó lắc đầu. Thiện nhìn đồng hồ rồ bảo:
- 11 giờ hơn rồi. về thôi mai hai đứa còn đi học anh thì có cuộc họp sớm. Đi thôi.
Cả ba cùng ra về nhưng trong tâm họ đều mang một mớ suy nghĩ nặng nề.