Yêu Em! Tôi Không Cần Lí Do

Chương 22: ?




Nó về nhà đúng 8 giờ tối. Cả buổi chiều chạy đi chơi với hắn hăng quá giờ nó phải thở phì phò. Đang tính lấy đồ đi tắm thì điện thoại nó reo lên. Khẽ mỉm cười nó nghe máy:

- Mới gặp đó mà nhớ em rồi sao. 

Hắn trêu nó:

- Làm gì có, Anh gọi nhầm bộ. 

Nó hếch mũi tinh nghịch:

- Vậy thì tắt máy đi

- Thôi được rồi. Anh gọi tính nói em việc này, Anh tính nói lúc chiều mà em kéo anh chơi đủ trò làm anh quên. 

Nó vừa lấy đồ nói:

- Việc gì thế anh? 

- Mai anh không qua đón em được. Mai anh phải sang New York với ba để tham dự hội nghị. Ba anh nói anh đi theo cho quen để sau này quản lý công ty cho dễ. 

Nó cười:

- Vậy khi nào anh về? 

- Tầm 2,3 ngày gì đó à. Anh phải tranh thủ về để quản lý em chứ. Nếu không heo lùn nhà anh đi thả thính lung tung sao. 

- Em ngoan mà. Mà anh nha, đi công việc mà còn lén phén với ai thì coi chừng em. 

- Rồi, trễ rồi em ngủ đi mai còn đi học. Anh phải chuẩn bị vài thứ. Good night my wife. 

Nó cười hạnh phúc rồi tắt máy. Đi vào phòng tắm thay đồ rồi nó leo lên giường. Nó chợt nghĩ phải giấu hắn việc nó là bang chủ đến bao lâu. Nếu hắn biết được thì sao đây. Nó thở hắt ra, thôi tới đâu hay tới đó. Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lần nữa, với tay lấy cái điện thoại nó nghe máy:

- Alo. 

- Ngủ chưa con gái? _ Tiếng mẹ nó ở đầu dây bên kia. 

- Chưa ạ. Mẹ gọi có gì không ạ? 

- Mẹ chỉ hỏi thăm con thôi. Nghe nói con không ở chung với anh con sao. 

Nó ngồi dậy:

- Mẹ à, không đơn giản là hỏi vậy thôi chứ. 

Mẹ nó - bà Anh Thy thở dài:

- Đúng là con gái của mẹ. Thật ra mẹ tính hỏi con bữa giờ ba con có gọi cho con không. 

Nó nhún vai:

- Không ạ. Sao vậy mẹ

- Thì... Mẹ giận ba con nên cuốn gói ra khách sạn ở. Thế mà tên ấy lại không thèm đi kiếm mẹ. Xem ra mẹ ra rìa rồi. 

Nó lắc đầu bó tay ba mẹ nó. Hễ ba nó làm gì mẹ nó giận thì mẹ nó lại giở chiêu "bỏ nhà đi bụi ". Đang tính nói với mẹ nó thì nó nghe mẹ nó la oai oái. Rồi tiếng ba nó vang lên trong điện thoại:

- Con gái, mẹ con ba sẽ sử sau. Con yên tâm đi nha. 

Rồi tiếng mẹ nó nói lớn khiến nó muốn lủng màng nhĩ:

- LÊ DƯƠNG THIÊN VŨ!!!! ĐỒ XẤU XA... 

- Cái tật bỏ nhà đi bụi anh chưa xử lí, còn thêm tội mách lẻo với con. Để xem anh xử em ra sao. 

Rồi chỉ còn nghe tiếng mẹ nó hét vọng lại. Nó lắc đầu ngao ngán với ba mẹ nó. Tắt điện thoại, nó nhìn đồng hồ đã là 10 giờ rưỡi. Nằm thụp xuống giường rồi chìm vào giấc ngủ. 

Sáng hôm sau nó dậy sớm nổi hứng qua rủ Nhi và Ân đi học. Nhi trêu nó:

- Chồng mày đâu, sao hôm nay qua thỉnh tụi tao đi học vậy. 

Nó vừa lái xe vừa nói:

- Thì lâu lâu nhớ tụi mày qua rủ đi học không được hả. 

Ân cười tinh nghịch:

- Chứ không phải anh Luân đi New York công tác bỏ chị lại sao. 

Nó lườm Ân:

- Em học đâu cách nói móc chị thế.

Ân lè lưỡi tinh nghịch:

- Thì lâu lâu mới có cơ hội trêu chị mà. À mà chị tại sao tên Hạ Tử lại xin vào lớp mình nhỉ. Chắc không đơn giản là lớp mình là lớp chọn đâu. 

Nó nhếch môi:

- Vậy theo em thì tại sao. 

Ân khẽ cắn môi nói:

- Em nghĩ có khi nào hắn biết được thân phận thật của chúng ta không. 

Nhi phản bác:

- Không thể nào. Nqay cả cáo già Du Hạ Huy còn không biết mặt thật của chúng ta mà. Khi hoạt động chúng ta đều mang mặt nạ. Không bao giờ. 

Nó bình thản nói:

- Lý do chính đáng cứ đoán mò mãi không ra. Bây giờ cứ cho rằng trùng hợp. Thời gian sẽ trả lời tất cả. 

Ba cô gái chìm vào suy nghĩ riêng của mình. Không gian trong xe yên lặng trong khi đến trường.