Yêu Em! Tôi Không Cần Lí Do

Chương 19




Với cái chuyện nó với hắn mỗi sáng quấn quit nhau đi học bị mọi người bàn tán riết rồi cũng chả còn ai nhắc tới nữa chỉ thỉnh thoảng vài người nói lại thôi. Hiện giờ hai nhân vật chính của chúng ta đang ăn sáng cùng đám bạn dưới căn tin. Đang ăn thì điện thoại Nhi vang lên. Nhìn số điện thoại gọi tới Nhi cười ấm áp rồi nghe máy:

- Em nghe!

Lần đầu tiên cả bọn nghe Nhi nói dịu dàng như vậy ngoại trừ ba mẹ cô. Ai nấy cũng đều tò mò người đang nói chuyện với Nhi là ai. Nhi tiếp tục nói với đầu máy bên kia:

- Anh chừng nào đến nơi!

- ……..

- Vâng! Em chắc sẽ ra đón anh mà.

- ……

- Vậy anh làm việc đi nhá. Pipi anh

Nhi vừa cúp máy thì nhận được ánh mắt của bọn nó. Nhi bỏ miếng bò vô miệng nhìn bọn nó hỏi:

- Bây nhìn quái gì!

Nó cười ranh ma:

- Nhà ngươi khai ra. Đang bí mật hẹn hò với hotboy nào?

- Mày biết mà!_ Nhi bình thản nói

Nó đưa bộ mặt ngu ngu ra hỏi:

- Tao quen nhiều thằng lắm. Sao nhớ nổi!

Nó không biết rằng câu nói: “ tao quen nhiều thằng lắm” vừa lọt vào tai ai kia đã khiến ai đó đổ nguyên thùng giấm chua lè. Hắn nói xéo nó:

- Vậy anh là thằng thứ bao nhiêu đây!

Nó chợt nhớ ra mình nói câu không nên nói liền quay sang hắn cười hì hì:

- Không quan trọng bao nhiêu chỉ cần biết anh là điểm đến cuối cùng của em!

Vừa nói nó vừa lay lay tay hắn. Còn hắn đây là lần đầu thấy bộ mặt làm nũng của nó thì thôi rồi mềm nhũn như cháo luôn rồi. Ân không tha cho Nhi liền nối tiếp câu hỏi của nó:

- Chị khai tiếp đi. Ái ài ai?

- Hazz! Anh Thiện chứ ai! _ Nhi thở dài giải thích cho bọn nhiều chuyện kia.

Nó nghe tên đó thì quay sang Nhi:

- Anh ấy chừng mô về mày! Lâu quá rồi tao không gặp anh ấy!

- Ảnh nói tuần sau! Ảnh về phụ mày mà! _ Nhi cốc đầu con bạn thân.

Cuộc trò chuyện vừa kết thúc cũng là lúc tiếng chuông vang lên báo hiệu vô lớp. Cô giáo bước vào niềm nở thông báo:

- Lớp ta hôm nay có 1 học sinh mới và 1 học sinh chuyển lớp sang. Các em làm quen nhau nhé!

Một nam một nữ bước vào. Giọng trầm vang lên:

- Tôi là Du Hạ Tử.

Hạ Tử xuất hiện trong lớp khiến bọn nó không ngạc nhiên cho lắm vì họ đã mờ đoán trước được. Giọng nữ dịu dàng cất lên:

- Hi! Chắc hẳn các bạn cũng biết mình rồi nhỉ. Mình là Hạnh Trang chuyển từ 12B sang.

Cô giáo ổn định lớp rồi bảo:

- Hai em xuống hai bàn cuối dãy trong ngồi nha! Cô có cuộc họp tổ, các em trật tự nhé!

Ân, Nhi, Vương và Khang đều nhìn nó trong khi nó đang suy nghĩ chăm chú điều gì đó. Hạ Tử đã trở về thực sự. Và đồng nghĩa với việc trận chiến sắp bắt đầu. Nó nhìn xa xăm: “ Henry! Không bao lâu nữa họ sẽ trả mạng cho anh. Em đã hứa không để anh đi oan uổng mà. Phù hộ cho em nhé!”

Hắn vốn là người trong cuộc chiến nên việc biết Hạ Tử là chuyện thường chỉ riêng việc nó là bang chủ thì hắn không nhận ra. Hắn thì thầm với Khang:

- Không ngờ con nhỏ bang chủ đoán như thầy bói!

Khang cười khổ nhìn hắn:

- Bang chủ mà mày dám kêu là con nhỏ!

- Nhìn có chút ét thì lớn hơn tao bao nhiêu! _ hắn nhún vai

Nó dĩ nhiên nghe được đoạn đối thoại đó không ngừng cười thầm nhưng vẫn giả ngơ quay sang phá rối cuộc trò chuyện kia:

- Con nhỏ nào á anhhh!

Hắn không ngờ tai nó như tai cún, thính dễ sợ. Hắn cười cười:

- Ai đâu. Nói bang quơ thôi mà.

- Em nghe chữ “con nhỏ” mà! _ nó không buông tha cho hắn.

- Á à! Thì mấy con nữ của thằng khang á mà! _ hắn quýnh quá quăng bom cho Khang.

Giờ đến lượt Khang nhảy dựng lên:

- Mả cha mày! Mày hỏi tao cho đã giờ đỗ thừa tao hả thằng mắc dạy!

Nó nói to:

- Ân ơi Ân! Nãy giờ cưng nghe gì hơm vậy!

Ân khoanh tay trước mặt nhếch môi nói:

- Em nghe rõ từng chữ tỉ ơi!

Khang và hắn đang đối diện với hai ánh mắt “ nồng nàn” cùa hai lão bà tương lai. Vương thêm vô:

- Hay chó nhà ai nhà nấy xử đi. Anh chỉ chiêu cho.

Nó nháy mắt với anh trai:

- Hay đó!

Hai người kia chỉ hận không bóp cổ cái thằng phản bạn kia thôi. Cả hai hiện nuốt nước bọt chờ hình phạt của bà xã đại nhân. Coi bộ hôm nay khó qua nổi ải này rồi!