Nhan Nặc nhớ đã từng nghe
thấy một câu nói thế này: “Chỉ cần một phút để gặp gỡ một người, một tiếng để
thích một người, một ngày để yêu một người, nhưng phải mất cả đời để quên một
người.”
Câu này đơn giản mà thật ý nghĩa, thực ra chưa bao giờ cô quên Đoàn Dịch Sâm,
chỉ là không muốn nhớ tới nữa.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm mênh mông bao phủ, cô nhìn bóng mình trên cửa kính,
mái tóc hơi xoăn được buộc túm phía sau, cô đang mặc bộ quần áo thể thao màu
vàng nhạt, hình như thời gian đang quay vòng, cô vẫn là cô gái tính trẻ con
ngày trước thích được chiều chuộng.
Bây giờ lại cô độc một mình, bao điều luyến tiếc.
Đột nhiên, cô nghe thấy người phía sau đang nói mê, trái tim cô như bị cứa một
nhát, vội quay đầu lại. Anh ấy đang lặng lẽ nằm trên chiếc giường bệnh màu
trắng nhưng vẫn chưa tỉnh, chỉ thấy anh chau mày rồi nằm nghiêng, có lẽ là quá
mệt mỏi. Xanh xao, đây là màu sắc không nên thuộc về Đoàn Dịch Sâm, những nơi
anh xuất hiện luôn rực rỡ sắc màu, dáng vẻ thong dong, nụ cười nho nhã luôn thu
hút người khác từ cái nhìn đầu tiên. Dáng vẻ yếu ớt nằm đây của anh khiến cô
cảm thấy không quen. Những giọt nước trong ống truyền dịch đang nhỏ từng giọt
xuống ống quản, chảy vào tấm lưng lạnh toát của anh, huyết quản màu xanh nhô
hẳn lên, nhìn rất sợ, cô cũng giật mình.
Ban nãy dưới ánh đèn đường anh còn chau mày gọi tên cô: “Tiểu Nặc”, vậy mà bây
giờ không còn sức dựa vào tường. Cô không còn nghĩ được gì nữa, vội tới đỡ anh.
Thấy anh toát mồ hôi hột, cô buột miệng hỏi: “Dạ dày lại đau à?”
Nói xong, cô hối hận mím chặt môi, từ “lại” bao hàm quá nhiều ý nghĩa.
Anh miễn cưỡng cười, thì thào: “Cũng bình thường, anh không sao đâu.”
Sao mà cô tin được những lời quỷ quái của anh chứ, cô cảm nhận rõ ràng cảm giác
lạnh toát từ bàn tay anh, cô đang định lấy điện thoại ra gọi thì anh giữ lại:
“Em muốn gọi cho ai?”
“Thư ký Khổng.”
Trước đây, nếu không tìm thấy anh, cô sẽ gọi điện thoại cho thư ký Khổng, nhất
định sẽ tìm được anh. Vị thư ký này làm việc nhanh nhẹn, luôn giải quyết tốt
mọi việc, là người luôn bên cạnh anh. Bây giờ anh không được khỏe, người cô
nghĩ tới đầu tiên cũng là người thư ký này.
Anh nhìn cô, giọng nói không còn ổn định như mọi ngày, có phần đau đớn: “Không
cần đâu. Nửa năm trước cậu ấy lên chức tổng giám đốc ở công ty con rồi.”
“Vậy số của thư ký bây giờ đâu?”
Anh lắc đầu: “Anh không sao, em đừng lo lắng.”
“Cái gì mà không sao chứ?”
Cô nhìn anh với ánh mắt có phần giận dỗi, giọng nói cao vút vang lên trong đêm:
“Đường đường là Đoàn Dịch Sâm, tổng giám đốc Thịnh Thế làm việc cần mẫn, lại
đứng đây hóng gió trong bộ dạng đáng thương thế này sao? Muốn người khác đồng
tình à? Tôi không phải là đối thủ thương trường của anh, đừng dùng chiến thuật
tâm lý với tôi.”
Chỉ có một mình anh, bất luận ai đúng ai sai, anh luôn có cách khiến người khác
phải cúi đầu, làm theo ý anh.
Cô nhìn anh chằm chằm, cũng không biết anh đã đợi bao lâu, trong đêm thu gió
lạnh anh chỉ mặc chiếc áo khoác mỏng, người có khỏe đến mấy cũng không thể chịu
được, huống hồ anh thừa biết mình bị bệnh dạ dày. Cũng may sau đó cô nhất quyết
đưa anh đi bệnh viện, kết quả là viêm dạ dày cấp tính, lại chịu gió cả một đêm,
đúng là đã nặng còn nặng thêm.
Cô thở dài, lúc anh ngồi dậy dựa vào đầu giường, ngón tay cô vô tình chạm vào
bàn tay lạnh toát của anh, bất giác lại muốn sưởi ấm nó, cô cầm bàn tay anh tới
khi không còn cảm thấy lạnh nữa mới buông ra.
Thế sự vần vũ thay đổi, giây phút này do anh và cô đổi lấy.
Từ trước tới giờ cô rất sự tiêm, cây kim màu sáng lạnh ấy luôn khiến cô rùng
mình. Lúc nhỏ, khi bị ốm, bất đắc dĩ lắm cô mới đi tiêm, lúc tiêm cô luôn vùi
mặt vào lòng bố, hai tay túm chặt gấu áo, người run rẩy, cứng đơ tới mức không
thể tiêm được.
Bố luôn nhẹ nhàng xoa lưng cô, giọng ấm áp an ủi, động viên: “Nặc Nặc ngoan
lắm, tiêm một cái người sẽ khỏe ngay, có thể ăn nhiều thứ, có bố ở đây, đừng
sợ.”
Sau đó cô mới thả lỏng người, mặc dù vẫn đau nhưng không sự nữa.
Sau này gặp anh, anh cũng thường xuyên nịnh cô, có lần cô bị sốt rất cao đến mê
man nhưng vẫn không nghe lời bác sĩ phải tiêm, chỉ muốn uống thuốc.
Anh chau mày rồi mắng khẽ: “Em còn là trẻ con sao? Muốn để đầu bốc cháy à?”
Cô rụt cổ, nũng nịu giật gấu áo anh, oan ức nói: “Dịch Sâm, em sợ đau.”
Sau đó, ánh mắt anh thể hiện rõ sự bất lực, anh day trán cô và nói: “Sợ em rồi
đấy, ôm anh thật chặt, đừng nhìn phía sau.”
Sau đó, anh quay sang nhẹ nhàng nói với y tá: “Chị làm ơn tiêm nhẹ một chút.”
Cô ôm anh rất chặt, tiêm xong rồi cũng không buông ra, cảm giác vô cùng ấm áp.
Không ngờ cô lại dựa dẫm vào người đàn ông này nhiều đến thế, yêu người đó
nhiều đến thế. Khi yêu anh tới mức “không có thuốc chữa”, cô mới phát hiện ra
mọi thứ đều do cô suy diễn quá nhiều.
Tiếng mở cửa kéo cô về hiện tại, cô ngẩng đầu nhìn, là Lâm Vũ Triết, ánh mắt
sâu xa như lòng biển.
Cô cảm thấy không thoải mái, nhìn đi chỗ khác, sau đó đứng dậy bình thản nói:
“Anh đến rồi, vậy tôi xin phép về.”
“Thế là đi à?”
Lâm Vũ Triết sầm mặt, anh nhìn đồng hồ nói: “Gần một giờ sáng rồi, để anh đưa
em về.”
Nhan Nặc nhìn ống dịch, vẫn còn một tiếng rưỡi nữa mới xong, cô lắc đầu: “Tôi
tự gọi xe về được, nên có người ở lại đây trông anh ấy.”
Lâm Vũ Triết nhìn cô rồi đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng quay lại: “Anh đã nói
với hộ lý trực ban rồi, cô ấy sẽ tới đây kiểm tra. Anh đưa em về. Em đừng từ
chối, anh không yên tâm để em về một mình đêm khuya thế này. Em quên việc ngày
trước rồi à?”
Nhan Nặc sững lại, cô biết anh nói tới một người bạn trước đây của cô, vì tối
về muộn nên bị chặn đường cướp bóc, bị mất tiền lại còn bị đánh trọng thương
phải vào viện, mất hơn nửa năm điều trị mới có tiến triển. Đoàn Dịch Sâm không
cho cô đi ngoài đường một mình vào ban đêm, trừ khi có người ở bên.
Nhan Nặc gật đầu, không muốn từ chối ý tốt của Vũ Triết.
Không khí trong xe có phần ngột ngạt, buổi đêm lạnh và tĩnh mịch.
“Em... gần đây thế nào?” Lâm Vũ Triết lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
Nhan Nặc chơi cả ngày ở vườn bách thú, buổi tối lại ở bệnh viện, người khá mệt,
có cảm giác buồn ngủ, nghe anh hỏi thế liền thấy tỉnh táo hơn.
Cô sững lại, rồi buột miệng nói: “Rất tốt.”
Thực ra, tốt với không tốt là thế nào chứ? Bây giờ cô có thể ăn cơm, ngủ nghỉ
bình thường, tốt hơn ngày xưa rất nhiều rồi.
Chủ đề này nói ra thật nhàm chán và tẻ nhạt, Lâm Vũ Triết cảm thấy không biết
phải tiếp lời như thế nào. Thực sự anh không biết phải đối mặt với một Nhan Nặc
lạnh lùng thế này ra sao, trước đây cô luôn nói không hết chuyện, giọng lảnh
lót như chim vành khuyên, đôi mi cong cong rất đáng yêu. Nếu như không phải vì
Dịch Sâm nói cho anh biết chuyện sau này thì anh không thể tưởng tượng được một
năm qua cô sống thế nào, anh rất muốn hỏi nhưng lại không dám.
Anh liếc mắt nhìn Nhan Nặc, ký ức dần thay đổi, gương mặt thanh tú của cô không
còn vẻ tươi trẻ nữa mà đã nhuốm màu cô đơn. Anh quay sang nhìn đêm đen, rồi lẩm
bẩm: “Xét cho cùng chúng ta không phải...”
Nhan Nặc mệt mỏi dựa vào cửa xe, dường như không nghe thấy anh nói. Gương mặt
cô bình thản nhưng trong lòng đang cuộn sóng. Thấy anh phải cẩn thận né tránh
quá khứ, cô cũng không thoải mái chút nào.
Xuống xe, gió đêm lạnh buốt khiến cô tỉnh táo hẳn. Lâm Vũ Triết nhất quyết muốn
đưa cô về tận cổng. Đường không xa, đi một lúc là tới.
Nhan Nặc suy nghĩ, trước khi bước vào cổng cô nói: “Bác sĩ nói anh ấy uống quá
nhiều cà phê nên niêm mạc dạ dày bị tổn thương, nếu còn không chú ý thì có thể
sẽ chuyển thành bệnh viêm dạ dày mãn tính. Nếu như có thể, hãy nói anh ấy uống
ít thôi.” Nói xong, cô cảm thấy xấu hổ, vội quay bước vào nhà.
Lâm Vũ Triết nhìn cô hét lên: “Nhan nha đầu!”
Đây là cách xưng hô từ ngày xưa, anh lớn hơn cô và Đoàn Dịch Sâm, mỗi lần gặp
cô đều thấy cô như cô bé mãi không lớn, vì thế gọi cô là nha đầu quen rồi, lại
có phần thân thiết nữa.
Nhan Nặc dừng chân nhưng không quay đầu lại.
Lâm Vũ Triết có vẻ do dự, nhưng anh vẫn hỏi: “Em và Đoàn Dịch Sâm thực sự không
có cơ hội nữa sao? Thực ra cậu ấy... cả năm qua cũng không sống tốt hơn em đâu,
sao hai em cứ phải giày vò nhau như vậy?”
Ngoài im lặng vẫn chỉ là sự im lặng.
Lâu tới mức Lâm Vũ Triết tưởng rằng cô không trả lời, thì Nhan Nặc thong thả
nói: “Không thể, bởi tôi không muốn trở thành sự nghi kỵ trong lòng anh ấy,
trong mắt các anh, rốt cuộc tôi là Nhan Nặc hay Lâm Vũ Hàm, sống như thế này
còn không bằng chết.”
Đầu óc Lâm Vũ Triết quay cuồng và nặng nề, anh muốn nói nhưng đành lặng lẽ nhìn
cô khuất bóng sau cánh cổng sắt cũ kỹ.
Lúc quay lại bệnh viện, anh phát hiện Đoàn Dịch Sâm đã truyền nước xong, đang
ngồi dựa người trên ghế, ánh mắt luôn hướng ra ngoài.
“Anh có đưa cô ấy về tới cổng không?” Đoàn Dịch Sâm hỏi.
Lâm Vũ Triết bỗng cảm thấy căn phòng quá bí bách, anh cởi áo khoác rồi ngồi
xuống trước mặt Dịch Sâm: “Ừ, thấy cô ấy vào tôi mới về. Hóa ra ban nãy cậu
không ngủ.”
Sự im lặng của Đoàn Dịch Sâm đã chứng minh những lời anh nói.
Một lúc sau, Đoàn Dịch Sâm nói: “Thực ra, ngoài gương mặt, cô ấy không có điểm
gì giống Vũ Hàm. Ánh mắt không giống, lúc cười càng không giống, tính cách hoàn
toàn khác.”
Lâm Vũ Triết gật đầu đồng ý: “Đúng thế, Vũ Hàm tính khí lạnh lùng hơn.” Vũ Hàm,
Vũ Hàm... gọi như thế khiến nỗi đau trong anh trỗi dậy.
“Nhưng lúc em hiểu ra thì quá muộn rồi, em phải nói sớm với cô ấy mới đúng,
không nên để cô ấy đau đớn mà ra đi, chắc chắn cô ấy rất buồn.”
Lâm Vũ Triết thở dài, vỗ vai Dịch Sâm: “Thực ra ban nãy tôi có hỏi cô ấy rồi.”
Anh kể lại cuộc nói chuyện giữa hai người cho Dịch Sâm nghe.
Đoàn Dịch Sâm khẽ nín thở, một lúc sau nói: “Vũ Triết, em hiểu rõ người em yêu
là Tiểu Nặc, Vũ Hàm đã là quá khứ.”
Khi Vũ Hàm ra đi, mặc dù trong lòng Dịch Sâm rất đau đớn nhưng anh vẫn sống
tiếp được. Nhưng khi Nhan Nặc rời xa anh, cảm giác ấy không thể dùng nỗi đau mà
diễn tả, dường như cô mang đi cả ánh sáng và hơi ấm của anh, chỉ để lại cho anh
một màu đen trắng lạnh lẽo.
Hóa ra tình yêu đã từng tới nhưng lại rời xa anh khi anh còn chưa hiểu ra, khi
anh hối hận thì không kịp nữa rồi.
“Cậu không sợ Vũ Hàm buồn sao?”
Lâm Vũ Triết quay đầu đi, để người ta không nhìn thấy vẻ mặt của anh: “Thật
không thể hiểu được rốt cuộc đây là mối nhân duyên gì nữa.”