Câu chuyện xảy ra sau khi
Tần Phóng và Nhan Nặc kết hôn, lúc đó hai người vừa chuyển tới nhà mới chưa
lâu, vẫn đang vô cùng ngọt ngào, hạnh phúc, quấn quýt không rời.
Hôm nay, Tần Phóng tan ca, về nhà thấy Nhan Nặc vẫn chưa về, anh vo gạo cắm cơm
sau đó bật máy tính, vốn định đọc nốt mấy tài liệu chưa đọc xong nhưng không
vào đầu chữ nào cả. Anh nhìn góc phải máy tính, 6:03 PM, bình thường giờ này cô
đã về sớm nấu sẵn cơm nước đợi anh rồi.
Tần Phóng không chịu được liền gọi điện cho Nhan Nặc, lúc đó mới phát hiện ra
cô không mang điện thoại, anh thấy lo. Sao muộn thế này vẫn chưa về? Anh nghĩ
ngợi rồi cầm áo khoác ra ngoài.
Có tiếng lạch cạch mở khóa cửa, Nhan Nặc cầm túi đồ bước vào, thấy Tần Phóng
vội vội vàng vàng, cô ngạc nhiên chau mày: “Sao thế? Anh định ra ngoài à? Đến
giờ ăn cơm rồi mà.”
Sau khi kết hôn, anh rất ít khi ra ngoài ăn cơm, cho dù có tiệc tùng thì cũng
lựa chọn buổi quan trọng mới đi.
“Ừ!” Tần Phóng “hừ” một tiếng, thấy trán cô lấm tấm mồ hôi, anh đưa tay đỡ túi
đồ cho cô rồi chau mày hỏi: “Sao hôm nay em về muộn thế? Ra mồ hôi cũng không
biết lau đi à, để thế dễ bị cảm lắm.”
“Trong khu nhà mình không phải mới mở một trung tâm thể hình sao? Trong thời
gian khai trương mỗi hộ được miễn phí ba ngày, hôm nay em được nghỉ nên đi tập
yoga, cũng thoải mái lắm.”
Nhan Nặc đi theo anh vào trong bếp, vừa lấy đồ ăn ra vừa nói: “Không phải bình
thường anh vẫn đi tập thể hình sao? Lần sau mình cùng đi đi, nếu thấy hợp còn
có thể làm thẻ năm, có ưu đãi đó.”
“Ừ, em thích là được rồi.”
Tần Phóng chăm chăm nhìn cô, chắc là do vừa vận động xong nên gương mặt cô ửng
hồng, làn da em bé trắng sáng, rất hấp dẫn. Thế là đôi mắt anh lại nheo lại,
trong phòng thể hình phần nhiều là đám đàn ông thối tha có hoóc môn nội tiết
cao, cô ấy đi thế này liệu có bị thiệt thòi gì không? Nghĩ tới đây tâm trạng
anh đã thấy không vui. Anh ôm eo cô từ phía sau, cúi thấp đầu chà nhẹ vào mặt
cô.
Nhan Nặc vừa tức vừa buồn cười, cô đẩy anh ra: “Làm cái gì thế? Người em đầy mồ
hôi, anh không thấy mùi à?”
Miệng anh dường như đang ngậm kẹo, giở giọng nịnh nọt: “Mồ hôi của vợ rất
thơm.” Có điều Nhan Nặc trừng mắt một cái là anh lại ngoan ngoãn buông tay.
Nhan Nặc thấy anh đần người ra, cô bật cười: “Anh đi xem ti vi đi, cơm sẽ được
ngay thôi.”
Ăn xong cơm, Tần Phóng đi tắm, Nhan Nặc nghỉ ngơi một chút rồi cũng đi tắm, có
thể do lần đầu tiên đi tập yoga nên cảm thấy rất mệt, nằm xuống cái là ngủ
ngay. Lúc Tần Phóng tắm xong đi vào thì phòng đã vô cùng im ắng. Anh vuốt ve
mái tóc cô, tóc vẫn còn ướt, anh gọi cô dậy với vẻ không vui, miệng làu bàu:
“Sao tóc chưa khô đã đi ngủ rồi?”
Nhan Nặc đang ngủ ngon, cô dựa sát vào người anh, mắt mơ màng, mặc anh dùng máy
sấy tóc sấy cho mình, sau đó anh đặt cô xuống giường, đắp chăn cẩn thận. Anh
ngồi bên giường ngắm cô một hồi lâu rồi tắt đèn, đi sang phòng đọc sách.
Trước đây anh có một thân một mình, khi nào về nhà cũng thế, tăng ca đến nửa
đêm là bình thường, nhưng sau khi kết hôn, anh phát hiện ra hóa ra có thể tan
ca đúng giờ là một việc vô cùng hạnh phúc. Vì thế, dù công việc chưa hoàn thành
đi nữa anh cũng mang về nhà làm, hiếm khi tăng ca. Anh xem hết tài liệu thư ký
gửi rồi trả lời mấy bức thư quan trọng. Sau khi làm xong hết việc, đôi mày anh
dãn ra, lúc đó mới tắt máy tính.
Phòng ngủ tối om, anh sợ đánh thức cô nên không bật điện, tay chân quờ quạng đi
vào trong, căn phòng im ắng, chỉ có tiếng thở khe khẽ của cô, anh lật chăn rồi
cẩn thận chui vào.
Nhan Nặc thích ấm áp, vừa chạm vào cơ thể ấm nóng của anh, cô liền quàng tay ôm
chặt lấy anh rồi lại ngủ say. Tần Phóng chu môi rồi hôn lên trán cô, sau đó ôm
cô ngủ ngon lành.
Hôm sau, Tần Phóng và Nhan Nặc cùng ra khỏi nhà, anh đưa cô đi làm trước rồi
mới về công ty.
Nhan Nặc đứng đợi anh ở cửa, gặp bà Lưu đi tập thể dục buổi sáng về, thấy Nhan
Nặc đứng đó liền nhiệt tình chào hỏi: “Trùng hợp quá, cô Nhan, đi làm à?” Hai
người quen nhau sau buổi tập yoga hôm qua.
Gương mặt bà Lưu rạng rỡ nụ cười: “Ai da, đi làm mệt lắm, tìm một người đàn ông
tốt và lấy người ta mới thực tế. Sao, chuyện tối qua tôi nói với cô, cô thấy
thế nào?”
“Cảm ơn ý tốt của bác, chỉ là cháu thấy cháu thực sự không cần.” Nhan Nặc lịch
sự từ chối rồi nhìn ra ngoài, tại sao Tần Phóng còn chưa ra chứ?
Bà Lưu vẫn không bỏ cuộc: “Không phải tôi khen người nhà tôi đâu, nhưng em họ
tôi thực sự trăm người mới có một đó, có nhà có xe, công việc ổn định, quan tâm
đến phụ nữ, cô không cần ngại đâu, đi xem mặt một tí cũng có chết ai đâu.”
Em trai họ bà Lưu cũng không còn trẻ, đi xem mặt vài đám mà không ưng ai, toàn
là dưa già táo héo, khó khăn lắm mới thấy một cô gái xinh đẹp thế này, còn
không mau túm lấy chứ?
Nhan Nặc đang định nói gì thì bỗng nhiên có người khoác vai, ngước mắt nhìn hóa
ra là Tần Phóng, có điều sắc mặt anh không được tốt.
Anh tươi cười hỏi cô: “Đang nói gì mà vui thế, vợ yêu?” Anh cố ý nhấn mạnh từ
vợ yêu, cố tình tuyên bố chủ quyền với một số người.
Bà Lưu nếu không biết điều thì thật không ra sao cả, bà ngại ngùng nói hai ba
câu rồi vội vã rời đi.
Tần Phóng quay sang lạnh lùng nhìn Nhan Nặc: “Hứ, cô Tần, cô không có lời nào
nói với tôi sao? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, từ chối sẽ bị phạt nặng.”
Ánh mắt Nhan Nặc lấp lánh nụ cười, cô kéo tay anh nũng nịu: “Anh Tần, thực ra
anh có thể nghĩ từ góc độ khác mà, người ta cảm thấy vợ anh xinh đẹp, trẻ trung
nên mới nói thế mà.”
Chiều qua, lúc tập yoga, cô và bà Lưu cùng một nhóm, hai người nói chuyện mới
biết cả hai đều là người mới tới khu này, giống như vừa gặp đã thân quen, nói
được vài câu đã giới thiệu đối tượng cho cô. Cô nói kết hôn rồi nhưng bà không
tin, phụ nữ kết hôn rồi sao lại biết chăm sóc bản thân tốt thế chứ, rồi quay
sang khen em trai bà ấy xuất sắc thế này thế kia, vì thế ngay cả về nhà cũng
muộn.
Tần Phóng thấy cô nắm chặt tay mình anh liền nắm chặt hơn, cơn tức cũng nguôi
một nửa: “Lần sau gặp mấy loại người này em cứ nói thẳng với người ta, em - là
- gái - đã - có - chồng.”
Nhan Nặc lườm anh, cô quàng tay ôm cổ anh rồi cười: “Vậy có cần em mang giấy
đăng ký kết hôn bên mình không?” Thực ra bị người ta hiểu nhầm chưa có chồng
cũng đắc ý lắm chứ.
Tần Phóng chau mày: “Hứ, ý kiến này được đó.”
“Anh đi mà làm.”
Buổi tối Tần Phóng về nhà sớm, thấy Nhan Nặc đang bận rộn trong bếp, trong lòng
thấy ấm áp lạ.
Tắm xong, anh thấy Nhan Nặc vẫn đang đứng ngoài ban công gọi điện thoại, đột
nhiên nhớ tới chuyện Phương Lỗi nói với anh, trong lòng có cảm giác không vui.
Anh leo lên giường đọc tạp chí, khi cô trở vào, anh tò mò hỏi: “Là ai thế? Nói
lâu vậy?”
Nhan Nặc chui vào lòng anh: “Sao mà nghe giọng chua thế? Là Tư Thần đó, cô ấy
nói cuối tuần đi thử váy cưới với cô ấy.”
“Không phải anh sợ...” Tần Phóng nói được một nửa rồi không nói tiếp nữa, quay
mặt đi chỗ khác nói: “Được rồi, không nói nữa, không nói nữa, đi ngủ!”
“Chồng à...” Nhan Nặc hiếm khi gọi thế này lắm, cô cảm thấy ướt át quá, có điều
Tần Phóng lại rất thích.
Tần Phóng ôm cô vào lòng rồi hôn mạnh, cho đến khi cô không thở được nữa anh
mới buông ra rồi hạ giọng: “Hôm nay nghe Lỗi Tử nói, anh ta về nước rồi.”
Nhan Nặc sững lại, cô bất mãn cắn tay anh một phát: “Vì cái này à? Em đã nói
rồi, anh ấy về để dự đám cưới. Sao? Anh vẫn không có niềm tin vào anh, vào em?”
Lần này tới lượt cô quay mặt đi.
Tần Phóng nghịch mấy lọn tóc của cô, nói: “Không phải không có niềm tin, anh
cũng không biết là cảm giác thế nào nữa, chỉ là trong lòng hơi khó chịu.”
“Người kết hôn với em là anh chứ không phải anh ấy, anh ghen bóng gió gì chứ.
Còn nói mình không phải tên đại ngốc?” Nhan Nặc cười nhạo anh không chút khách
khí.
“Anh là tên đại ngốc, em là tên tiểu ngốc!” Nói xong, anh ôm cô rồi lại hỏi:
“Em nói xem, em cũng không phải vô cùng xinh đẹp, sao nhiều người thích thế
chứ? Thật là khó hiểu quá đi... Á, sao em lại cắn anh?”
Nhan Nặc chống nạnh tạo phản: “Cắn anh thì làm sao? Anh bảo anh nói em không
xinh đẹp? Hứ, ngày mai em đi xem mặt em trai họ bà Lưu.”
Tần Phóng nhảy chồm lên: “Được đó, em dám à? Xem anh giải quyết em thế nào!”
Trong căn phòng nhỏ, xuân ý đượm nồng, quấn quýt vô cùng.