Trong văn phòng, Tần
Phóng chăm chú nhìn màn hình máy tính, ngay cả Phương Lỗi gõ cửa đi vào anh
cũng không biết. Phương Lỗi chau mày, nhẹ nhàng đi tới sau lưng anh rồi hỏi:
“Cái tên này, đang làm chuyện xấu gì thế?...” Còn chưa nói xong đã không nhịn
được mà bật cười, ngón tay chỉ màn hình cười lớn: “Hẹn, Yêu hội bảo điển?” Đúng
là không giữ cho anh em chút thể diện nào. [Yêu hội bảo điển: tên sách, là
một loại sách viết về việc hẹn hò của nam nữ.]
Tần Phóng lập tức tắt web, quay đầu tức giận nhìn Phương Lỗi, nghiến răng đáp:
“Cậu gõ cửa một cái thì chết ai?”
Phương Lỗi nhún vai: “Sếp à, cái này không trách tôi được, tôi gõ cửa rồi nhưng
sếp không nghe thấy thôi.”
Tần Phóng quay ghế về phía Phương Lỗi rồi nhấc chân đạp anh một cái: “Lượn!
Đừng liều với tôi!”
Phương Lỗi nhanh nhẹn né được, ngồi xuống sofa, mắt lại cười: “Nhìn dáng vẻ của
cậu đáng thương lắm, có cần tôi truyền cho vài chiêu không?”
Tần Phóng lườm anh, bực mình nói: “Không - cần!” Nhưng Tần Phóng nghĩ một lúc
rồi nói tiếp: “Bình thường hẹn hò, các cậu hay đi đâu?”
Phương Lỗi cười ngặt nghẽo, đến khi Tần Phóng sắp phát điên đến nơi anh mới cố
gắng nín nhịn, nói: “Ê, hẹn hò với con gái mà, chỉ có mấy cái như dạo phố, xem
phim, ăn tối dưới ánh nến, ngắm mặt trời lặn, mặt trời mọc, đơn giản quá còn
gì.” Anh khẽ lắc đầu, tình yêu của một người ba mươi tuổi, lại còn là anh em
của anh, là Tần Phóng tiếng tăm lẫy lừng, nói ra chắc không ai tin. Cứ nhớ tới
trang web mà Tần Phóng vừa vào xem là anh lại không nín được cười.
Tần Phóng bĩu môi: “Quê mùa.” Rồi không thèm để ý nữa, anh đang suy nghĩ nghiêm
túc xem lần đầu tiên hẹn hò chính thức của anh và Nhan Nặc sẽ đi đâu?
Vẫn là tới quảng trường trung tâm, ở đây buổi tối rất đông, rất nhiều đôi tình
nhân tay trong tay bước đi.
Lúc Tần Phóng tới thì Nhan Nặc vẫn chưa đến, anh nhìn đồng hồ đeo tay, vậy mà
đã đợi cô nửa tiếng.
Anh khoanh tay uể oải ngồi dựa vào thành ghế đá cạnh công viên, nhìn dòng người
qua lại, đột nhiên nhớ ra vào dịp Giáng sinh cũng chính tại nơi đây, anh từ
buổi đấu giá ra chỗ này, một mình cô đơn đi lại, còn đang nghĩ xem đón ngày này
thế nào, sau đó anh gặp cô.
Anh thích đến phát điên, giây phút đó anh có lý do tin rằng, ngay cả ông trời
đang tác hợp cho họ. Nếu không trong thành phố lớn như thế, giữa biển người
mênh mông, tại sao họ lại gặp nhau dễ dàng như vậy? Anh không phải người dễ từ
bỏ, nếu Nhan Nặc lạnh băng, sống khép kín, vậy thì anh chính là lửa, có thể làm
băng tan chảy, mang lại hạnh phúc cho cô, hai người vô cùng hợp nhau.
Bây giờ nhớ lại hôm cô mời anh tới nhà cô, anh lại buồn cười, làm sao có thể
khiến anh không thích cô được cơ chứ?
Chớp mắt đã ngàn năm.
Dường như mọi thứ đều là định mệnh.
Anh lấy trong túi áo ra chiếc trâm cài áo hình cá heo, những ngón tay mân mê
hoa văn tinh xảo trên đó, trong đầu lại chứa toàn hình ảnh của Nhan Nặc, cảm
giác Nhan Nặc mang tới cho anh giống như cá heo, thông minh, dịu dàng, thân
thiện.
Đột nhiên có người vỗ vai anh, anh lập tức nắm chặt chiếc trâm cài, ngẩng đầu
lên, Nhan Nặc đang cười rất tươi nhìn anh, cô mặc áo lông vũ màu hạt gạo, khiến
cơ thể gầy gò của cô béo lên chút ít, gương mặt nhỏ xinh đang đỏ ửng.
Anh vội đứng dậy kéo cô lại gần mình, chau mày nói: “Trời lạnh, sao em không
mặc ấm vào?”
Nhan Nặc vừa tức vừa buồn cười, ấn ấn lòng bàn tay anh và cười: “Chỉ biết nói
em thôi, anh cũng thế mà? Tay lạnh cóng như băng rồi.”
Tần Phóng ngại ngùng rụt tay lại, gương mặt cũng ửng hồng.
Nhan Nặc hỏi: “Anh đợi lâu lắm rồi phải không?”
Tần Phóng trả lời nhanh: “Không, vừa tới thôi.”
Nhan Nặc bật cười thành tiếng, đôi mắt long lanh nhìn anh, Tần Phóng bị nhìn
mất tự nhiên, khẽ làu bàu: “Nhìn gì thế?”
Nhan Nặc lắc đầu cười.
Liên Nguyệt nói muốn đưa cho cô danh sách bạn học, hai người vừa chia tay ở
quán cà phê gần đây xong, còn sớm hơn thời gian cô và Tần Phóng hẹn nhau tới
mười lăm phút, lúc đó anh ở đây rồi, làm gì có chuyện vừa tới chứ? Trời đông
lạnh giá, cô đã bị anh làm cho cảm động. Có điều cô không muốn bóc mẽ anh, dù
sao đàn ông cũng cần thề diện, chẳng phải sao?
Nhan Nặc thấy tay trái anh nắm chặt nên tò mò hỏi: “Anh cầm cái gì thế?”
Tần Phóng “à” một tiếng rồi ngửa tay: “Là cái này. Tặng em, thích không?”
Nhan Nặc đón lấy nó, nhìn kỹ lại, là trâm cài áo hình chú cá heo sáng lấp lánh.
Làm sao bây giờ? Cô muốn khóc. Hình như cô có nói với anh một lần, trong công
viên, cô nói với anh là cô thích cá heo, không ngờ anh còn nhớ tới bây giờ.
Những thứ nhỏ nhặt từ ngày anh và cô quen nhau tới giờ lại dồn về trong tim.
Tất cả mọi người đều nói, Tần Phóng luôn đối tốt với cô, cô cũng chưa bao giờ
nghi ngờ điều ấy. Cô không kiềm chế được nên ôm chầm lấy anh, hít hà hơi ấm chỉ
mình anh mới có. Tần Phóng sững lại rồi mặc cho cô ôm mình.
Một lát sau, Tần Phóng thấy mắt cô hoe đỏ, liền cầm tay cô hỏi kỹ: “Em sao
thế?”
Nhan Nặc lắc đầu, cô lau khô nước mắt, miệng mỉm cười, nói: “Không sao, chắc là
lạnh quá, đóng băng rồi.”
Chỉ là có đóng băng cũng sẽ được anh làm cho ấm áp.
Tần Phóng nghe thấy vậy mắng mình ngốc, anh kéo cô đi về phía trung tâm mua
sắm: “Đi, mau lên, đừng đứng đây nữa.”
Nhan Nặc mỉm cười đi theo anh: “Vậy chúng ta đi đâu đây?” Đột nhiên nhớ tới mấy
lời Phương Lỗi nói tối qua, lần đầu hẹn hò, cứ chờ đợi đi. Sau đó cô mới hiểu ý
của Phương Lỗi, hơn nữa cô đoán tất cả chủ ý đều do anh đề ra.
Dạo phố, xem phim, ăn cơm.
Hóng gió, ngắm biển, ngắm bình minh.
Không thiếu việc gì.
Hai người vai kề vai ngồi trên bờ biển, ngắm mặt trời lên, ánh nắng vàng ấm áp
rải xuống, ấm áp lòng người.
Anh vẫn thận trọng hỏi lại: “Có thích nơi này không?” Anh tìm trên mạng rất lâu
mới được.
Cô còn có thể trả lời thế nào chứ? Thích lắm, hai từ này nói ra luôn không cần
suy nghĩ, sau đó anh vui sướng như một đứa trẻ, cô cũng cười theo, người đàn
ông này thật là...
Lại là cuối tuần, thời tiết đã vào hạ, trời bắt đầu nóng.
ở bên nhau lâu như vậy nhưng Nhan Nặc phát hiện ra, hẹn hò có đi đâu chỉ cần cô
nói là xong, nếu không tên ngốc Tần Phóng sẽ làm tiếp sáu việc đó, giống như
một học sinh tiểu học học thuộc bảng cửu chương, nhưng chỉ ghi nhớ có vậy,
không hiểu cách tính toán.
Hôm nay, cô dẫn anh tới thư viện, hai người thoải mái ngồi dưới điều hòa mát mẻ
đọc sách cả chiều, vừa ra đã nóng sực.
Nhan Nặc nhăn nhó nói: “Thời tiết nóng quá!” Thấy cô gái vừa đi qua đang cầm
kem, cô vui quá liền khoác tay Tần Phóng nũng nịu: “Hay là chúng ta đi nhà kem
đi, được không?”
Tần Phóng chau mày, véo má cô, nói với vẻ không hài lòng: “Đương nhiên không
được, hôm đó em ăn một thùng to, đau bụng không nói làm gì, nhưng sau đó em còn
nói tại anh cứ để cho em ăn, oan uổng quá, nhất định không được dung túng cho
em ăn nữa.”
“Em cứ đi ăn.” Nhan Nặc đẩy anh ra: “Em tự đi mua.”
Tần Phóng kéo cô lại, nói: “Em nghe lời đi, bác sĩ nói em chịu lạnh kém, ăn đồ
lạnh nhiều sẽ không tốt.”
Nhan Nặc quay đầu lại, ngang bướng giơ một ngón tay lên: “Chỉ ăn một cái thôi,
mau đồng ý đi.”
Tần Phóng cảm thấy bất lực, nhưng nhìn cô vui vẻ nũng nịu với mình thế này anh
lại mềm lòng, không ngăn được cô: “Được, em nói đó nhé, không được ăn nhiều
hơn.”
Nhan Nặc vui vẻ khoác tay anh và nói “Vâng”, nụ cười ấm áp đọng mãi trên gương
mặt cô.