Không hẹn mà gặp, Nhan
Nặc cũng khiến Lâm Vũ Triết sững người. Anh rất muốn chạy tới hỏi cô một năm
qua đã đi đâu, nhưng anh không làm thế, sự phòng bị trong đáy mắt Nhan Nặc
khiến anh chùn bước, lẽ nào cô ghét anh tới mức không muốn nhìn mặt anh nữa
sao? Anh nắm chặt tay, không cam tâm nhìn mọi thứ trước kia tan thành mây khói.
Có lẽ do trong phòng hát quá tối nên mọi người đều không nhận thấy sự thay đổi
khác thường của hai người.
Chỉ có Tần Phóng chau mày, cố ý lắc lắc chiếc cốc, những viên đá va vào thành
cốc phát ra tiếng động, cất giọng đầy vẻ uể oải: “Sao anh cũng tới đây? Bên đó
không giải tán nhanh thế này đấy chứ?”
Tiệc rượu riêng tư khiến người khác phát chán ban nãy Lâm Vũ Triết cũng nhận
được lời mời, có điều anh khác với Tần Phóng, luôn biết luồn lách như cá gặp
nước, bắt tay giao tiếp hoành tráng lắm.
“Cậu chuồn ra ngoài được, chả nhẽ tôi thì không?”
Nói xong, Lâm Vũ Triết buông mình xuống sofa cạnh Tần Phóng, rồi nhìn những
người trong phòng một lượt, sau cùng nhìn Nhan Nặc đang ngồi cạnh mình, cố ý ra
vẻ tò mò hỏi: “Vị này là...?”
Nhan Nặc thấy anh làm bộ không quen biết cô, nghĩ đã giả bộ thì phải làm cho
đến cùng, cô thở phào nhẹ nhõm, buông bàn tay đang mân mê gấu váy ra, gương mặt
cứng đơ nãy giờ cũng thoải mái dần.
Tần Phóng vẫn thản nhiên, không lạnh lùng cũng chẳng nhiệt tình, giơ cốc rượu
về phía Lâm Vũ Triết rồi ngửa cổ uống cạn, không hề có ý định giới thiệu hai
người này.
Lâm Vũ Triết cũng không để ý, chủ động đưa tay ra, nhìn Nhan Nặc chằm chằm:
“Lâm Vũ Triết!”
Nhan Nặc nhìn chằm chằm vào cánh tay anh như thể nó là một con rắn độc, một con
mãnh thú. Một lúc sau, cô mới trấn áp được những cơn sóng dội lên từ trong tim,
lạnh lùng đáp: “Chào anh, tôi là Nhan Nặc, trợ lý mới của Tổng giám đốc Tần.”
Cô bắt tay rồi buông ra ngay, như thế là quá lắm rồi.
Lâm Vũ Triết cười đau khổ, anh cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bàn tay của Nhan
Nặc là sự kháng cự tận trong tim.
Phương Lỗi không phát hiện ra sự lạnh nhạt của hai người, anh vừa rót đầy cốc
cho Lâm Vũ Triết vừa cười nói: “Anh Lâm, anh đi công cán ở châu Âu nửa năm à?
Lâu lắm không gặp, hôm nay phải uống vài chén với anh mới được.”
“Được, hôm nay không say không về.”
Lâm Vũ Triết cũng cao hứng, vui vẻ tự phạt ba cốc trước, rồi rời ánh mắt khỏi
Nhan Nặc.
Có điều, Lâm Vũ Triết cố tránh xa nhưng Nhan Nặc vẫn cảm thấy không thoải mái,
cô quay sang chỗ Mai Tử Hy đang chơi trò đoán điểm số mà cô không biết chơi
lắm, rồi bị phạt uống vài cốc nữa. Tần Phóng tưởng cô không thích ở cạnh anh mà
sắc mặt lầm lì nên cũng mặc kệ cô, không hiểu sao mình lại không vui.
Anh, Phương Lỗi và Lâm Vũ Triết tới quầy bar nói chuyện.
“Sếp tổng, lẽ nào cậu thực sự không suy nghĩ về lời đề nghị của Thịnh Thế sao?”
Phương Lỗi tiếp tục chủ đề ban nãy.
Nghe thấy hai từ “Thịnh Thế”, Lâm Vũ Triết liền chuyển hướng đôi mắt đào hoa
nhỏ dài của mình sang Tần Phóng, im lặng mấy phút.
Trong buổi tụ họp lúc tối, giám đốc kế hoạch của Thịnh Thế chủ động tìm anh để
nói chuyện về kế hoạch xây dựng khu nhà mới dưới trướng công ty, đây là đơn
hàng bất động sản lớn nhất trong năm, lại có tài phiệt Thịnh Thế đứng sau lưng
hậu thuẫn, được rất nhiều người mong ngóng. Nhưng Tần Phóng không giống những
người khác, anh tự mãn, phóng khoáng, làm việc tùy hứng, không phải người khác
nói thích là anh sẽ nhận ngay.
Những ngón tay dài của Tần Phóng gõ
nhẹ lên mặt quầy, đôi mắt sâu thẳm khó đoán: “Lỗi Tử, cậu thừa biết vì sao tôi
đi học thiết kế. Hơn nữa, nếu thực sự muốn hợp tác với công ty lớn, tôi sẽ
không mở công ty.” Công ty lớn quá quy củ, mà anh lại ghét sự ràng buộc bởi
điều này, điều kia.
Phương Lỗi hiểu Tần Phóng học thiết kế chỉ có một lý do, và một sự thật khiến
Tần Phóng căm ghét nữa.
“Nhưng danh tiếng và điều kiện của Thịnh Thế đều rất được, đây là cơ hội tuyệt
vời để văn phòng bước lên một tầm cao mới, thậm chí mở rộng quy mô, tôi thấy có thể chấp nhận được.”
Phương Lỗi đang thương lượng, nhưng anh thừa biết cá tính của Tần Phóng, một
khi đã quyết định thì có mười cái đầu trâu cũng không kéo anh quay lại được.
Anh quay người nhìn Lâm Vũ Triết cầu cứu: “Anh Lâm, anh mau giúp em khuyên cậu
ấy đi.”
Tối nay chẳng khác gì ngồi xe vượt núi cả, biết tin Thịnh Thế muốn hợp tác với
họ, còn chưa kịp thăng thiên vì sung sướng thì lại được thông báo là không làm,
rõ ràng còn khó chịu hơn xuống địa ngục. Phương Lỗi hộc máu nhìn từng tờ tiền
giấy bay vụt qua đầu mình!
“Khuyên thì không vấn đề gì, nhưng chí ít cũng phải nói cho tôi biết đã xảy ra
chuyện gì chứ?” Lâm Vũ Triết hỏi.
“Thịnh Thế muốn hợp tác với tụi em nhưng sếp tổng đã từ chối.” Từ trước tới giờ
chỉ có người ta cầu xin Thịnh Thế, bây giờ người ta chủ động tìm tới cửa mà Tần
Phóng còn chối từ, trên đời này chỉ có mỗi anh làm như thế.
“À, như thế à...” Lâm Vũ Triết nói. Thực ra ban nãy anh cũng nghe được một, hai
câu trong cuộc đối thoại của họ rồi, bây giờ thì chắc chắn. Anh quay sang hỏi
Tần Phóng:
“Sao lại từ chối? Như Phương Lỗi nói đấy, đây đúng là cơ hội tuyệt vời.”
“Thôi, hôm nay không muốn nói chuyện này.” Anh hơi đau đầu, uống mấy cốc rượu
nên cảm thấy đầu óc đang quay cuồng, anh nhìn về phía Nhan Nặc.
Nhan Nặc càng lúc càng cảm thấy không thoải mái, uống mấy cốc rượu nên người
nóng bừng. Cô vỗ vỗ đầu mong tỉnh táo lại một chút, cầm túi nói với đám Mai Tử
Hy: “Mọi người chơi vui nhé, chị có việc về trước đây.”
Chả mấy khi được ăn chơi tiền của công ty nên mọi người đều vô cùng phấn khích,
không ai giữ Nhan Nặc lại, cất tiếng chào rồi tiếp tục chơi. Tần Phóng quay
lại, không thấy Nhan Nặc đâu, anh mắng thầm trong bụng rồi đứng dậy bước tới,
vội hỏi: “Cô ấy đâu?”
Ninh Hiểu Quang uống hơi ngà ngà, đần mặt nhìn Tần Phóng: “Hê hê, hỏi ai thế?”
Cơn tức giận của Tần Phóng lại bùng phát, anh gầm lên: “Nhan Nặc!”
Hàn Dược ngồi bên còn khá tỉnh táo, thấy chuyện không hay liền trả lời: “Sếp,
Nhan Nặc nói có việc nên về trước rồi.” Sau đó bổ sung một câu: “Vừa mới đi
xong.” Có nghĩa là giờ đuổi theo vẫn kịp.
“Mấy người để cô ấy về một mình sao?” Đã hơn mười hai giờ đêm, một cô gái uống
rượu đi về một mình, mức độ nguy hiểm không cần nghĩ cũng biết.
“Nhà Nhan Nặc ở gần đây mà, chắc không sao đâu...” Hàn Dược từ từ cúi đầu, có
phần chột dạ.
Bình thường Nhan Nặc có vẻ rất độc lập, lại hay chăm lo cho người khác, mọi
người quên mất rằng cô ấy cũng cần người khác chăm sóc.
“Chó chết!” Tần Phóng tức giận đuổi theo.
Ngồi trong bóng tối, Lâm Vũ Triết chau mày, lí nhí hỏi: “Lỗi Tử, xem ra Tần
Phóng đối xử không bình thường với cô trợ lý mới nhỉ?”
“Vâng, hiếm khi đến giờ mà sếp tổng chưa thay người, được coi là kỳ tích đó.”
Phương Lỗi nheo mắt, nụ cười có phần mờ ám. Anh hy vọng điều không bình thường
ấy là thật, muốn trái tim sắt đá của sếp tổng rung động còn khó hơn lên trời.
Nếu Nhan Nặc thực sự có thể biến cương thành nhu thì vui phải biết.
“Ở đây ồn quá, tôi ra ngoài làm điếu thuốc.”
Lâm Vũ Triết đứng dựa cửa, châm thuốc rồi hít sâu, sau đó thở ra những vòng
khói trắng, rút điện thoại trong túi ra bấm số.
“A lô?” Giọng đối phương trầm trầm.
Lâm Vũ Triết nói nhỏ: “Tôi gặp cô ấy rồi.”
Đầu bên kia im lặng.
Lâm Vũ Triết hiểu, anh khẽ cười rồi nói: “Cũng biết rồi à?”
“Ừ.” vẫn không nghe ra đầu bên kia đang đổi giọng.
“Cậu và A Phóng hợp tác cũng vì chuyện này?”
“Ở đây em có chút chuyện, đầu tháng sau mới về.”
“Lẽ nào cậu vẫn không buông được?”
“Mọi chuyện đợi em về rồi nói.”
Lâm Vũ Triết nghe thấy tiếng tút tút bên kia, sững lại khá lâu. Hóa ra bọn họ
đều không thể buông tay, có điều quá khứ như thế thì buông thế nào đây? Anh thở
dài rồi quay lại phòng.
“Sếp Lâm, sếp Lâm, anh chưa uống với tụi em đâu, mau qua đây.” Đám người trẻ
tuổi hăng máu quá rồi nên không biết trên dưới gì nữa.
Lâm Vũ Triết cười mê hồn: “Được, đến thì đến, sự mấy người hợp lại cũng không
đấu được tôi thôi.” Bởi chẳng còn cô gái nào theo sau khuyên anh uống ít thôi
nữa.
Nhan Nặc uống rượu nên đi rất chậm, Tần Phóng đi vài bước đã thấy bóng dáng
liêu xiêu của cô. Trời đã vào thu, đêm lạnh như nước, gió thổi bay chân váy của
cô, dưới ánh đèn mờ trong khu phố cổ, bóng cô càng đổ dài.
Anh không đuổi theo cô, chỉ lặng lẽ đi sau. Dường như đây là lần đầu tiên anh
làm như thế. Cô chỉ là một trợ lý, lại hay chống đối anh, sao có thể khiến anh
động lòng được? Lỗi Tử nói trước đây cô thích cười, khiến người khác cảm thấy
ấm áp, vậy điều gì khiến cô thay đổi, khiến trái tim ấm áp không còn hơi ấm
nữa? Anh không hiểu được.
Đúng, nhất định là do hiếu kỳ nên anh mới tiếp cận cô một cách không tự chủ thế
này, bởi vì cô là người đầu tiên hiểu anh, bởi vì cô không khiến anh thấy ghét.
Cứ như thế, Tần Phóng giải thích cho sự bất thường của mình trong thời gian
qua.
Nhan Nặc không để ý có người đi theo mình, cô nặng nề lê bước, dường như muốn
dồn tất cả sức lực xuống những viên đá xanh trên phố. Nhìn thấy ánh mắt của Lâm
Vũ Triết là cô lại nhớ tới quá khứ, lòng như bị ngàn cây kim đâm, đau tới mức
như tắc thở. Cô luôn tự hỏi mình, tại sao lại không thể vượt qua? Tại sao lại
phải xuất hiện trước mặt cô?
Nhan Nặc sống ở một căn hộ được xây dựng khoảng năm 20, 30 ở đầu kia của con
phố, rõ ràng đường rất ngắn, sao cô lại cảm thấy nó dài như cả một đời. Khó
khăn lắm mới về tới cái ổ của mình, cô thả lỏng cơ thể.
Tần Phóng nhìn thấy cô vào nhà, đứng đợi cho tới khi căn hộ sáng đèn rồi mới
chầm chậm quay người bước đi.
Nhan Nặc bất lực đứng dựa vào khung cửa sổ có nét điêu khắc cổ kính, không nhìn
thấy chàng kỵ sĩ âm thầm bảo vệ mình, cô lặng lẽ nhìn về một nơi xa, cả đêm
không ngủ.
Lần này, cô có thể lùi được nữa không?
Đằng sau đã là vực sâu thăm thẳm.