Sau khi ký hợp đồng với
Thịnh Thế thì phải thi công trên phương án, đề tài lựa chọn, thiết kế mà khách
hàng yêu cầu, do đồ án này lớn, thời gian thi công lại ngắn nên tất cả mọi người
trong văn phòng đều bận rộn. Tần Phóng vừa là sếp lại vừa là người thiết kế nên
tăng ca giống như cơm bữa, Nhan Nặc cũng lặng lẽ thức khuya, mấy đêm liền không
được ngủ ngon, hốc mắt cũng hõm lại, mắt ngày càng thâm. Hôm qua cô cũng tăng
ca tới muộn mới về, Tần Phóng thấy vậy liền nói anh không muốn nuôi gấu trúc
nên bảo cô về nhà ngủ đủ rồi hãy tới.
Sáng sớm, Nhan Nặc bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, ý thức còn mông
lung mơ hồ nhưng nhìn thấy người gọi tới cô do dự một lúc rồi bắt máy: “A lô.”
“Nhan nha đầu, bây giờ tôi đang ở bệnh viện thành phố, Dịch Sâm vào viện rồi.”
Giọng Lâm Vũ Triết vô cùng mệt mỏi.
Tay Nhan Nặc run rẩy, suýt nữa cô làm rơi điện thoại, lúc sau cô mới bình tĩnh
nói: “Chuyện gì thế?”
“Shit!” Đầu máy bên kia, Lâm Vũ Triết có phần kích động, giọng nói cũng to hơn:
“Chuyện gì là chuyện gì? Bây giờ hai người có thâm thù đại hận à, không thể tới
thăm cậu ấy được sao? Lần trước cậu ấy đợi cô hai ngày mà cô cũng không tới,
cậu ấy không nghe lời tôi, cứ thích xuất viện làm thằng điên vùi đầu vào công
việc, bây giờ thì hay rồi, cậu ấy là người đầu tiên có kiểu họp còn nằm ngay ra
phòng họp!”
“Tôi không phải bác sĩ, đi cũng không thích hợp, phiền anh gửi lời hỏi thăm tới
anh ấy vậy...” Nhan Nặc giữ chặt trái tim đang kích động của mình, bình tĩnh
nói.
“Không phù hợp cái chết tiệt ấy! Từ bao giờ cô trở nên máu lạnh vô tình thế
này? Cô còn không hiểu sao? Em gái tôi chết rồi, nó đã là quá khứ rồi, cô mới
là hiện tại của Đoàn Dịch Sâm! Lẽ nào... cô không thể tha thứ cho cậu ấy sao?”
Lâm Vũ Triết nói xong liền dập máy, anh dựa vào cửa phòng bệnh, tay lần sờ
thuốc lá trong túi, nhớ ra đây là bệnh viện nên cố kiềm chế. Anh biết lời nói
của anh có phần kích động, biết rõ là không phải lỗi sai của Nhan Nặc nhưng
không kiềm chế được cảm xúc, mọi thứ rối tung hết cả lên, dường như ông trời
đang trêu ngươi vậy.
Anh khác hoàn toàn với anh cả, anh hai, khi còn nhỏ mẹ anh đã giao Vũ Hàm cho
anh. Cô gái nhỏ tết bím tóc hai bên đáng yêu như búp bê, lúc nào cũng gọi “anh
ba, anh ba” ngọt xớt, anh đi đâu cũng thích dẫn cô bé đi cùng, thân mật tới mức
người ngoài không biết đều tưởng rằng đó là cô bạn gái bé nhỏ của anh.
Thực ra, đâu phải anh không mong thế chứ?
Nhưng Vũ Hàm lớn lên và nói cho anh biết cô ấy đã thích người khác, chính là
cậu bạn thân Đoàn Dịch Sâm chơi cùng với họ từ nhỏ đến lớn. Mặc dù trong lòng
không cam tâm nhưng một người là em gái mà anh yêu quý, một người là anh em,
anh có thể làm gì được chứ? Chỉ biết chúc phúc cho họ thôi. Ai biết được mộng
đẹp ngắn ngủi, Vũ Hàm mắc bệnh tim bẩm sinh giống mẹ anh, trong một đêm lạnh
giá, cô bé luôn đi theo anh và nói: “Anh ba, hút thuốc nhiều không tốt cho sức
khỏe đâu” rồi rời xa anh, chuyện này là cú sốc rất lớn với anh và Đoàn Dịch
Sâm.
Sau đó là sự xuất hiện của Nhan Nặc.
Duyên phận luôn là những câu chuyện thần kỳ.
Ban đầu Dịch Sâm nói với anh rằng đã gặp một cô gái khóa dưới giống Vũ Hàm đến
bảy, tám phần, anh không tin. Cho đến khi gặp Nhan Nặc, anh mới chắc chắn. Chỉ
là Nhan Nặc thích cười, thích nghịch hơn Vũ Hàm, tự nhiên họ chuyển tình cảm
của mình dành cho Vũ Hàm sang Nhan Nặc. Anh hiểu rõ điều ấy nhưng Dịch Sâm thì
lún quá sâu.
Nhìn bạn thân đang nằm trong bệnh viện, mặt cắt không còn giọt máu, anh khẽ thở
dài, nỗi đau ban đầu do không rõ ràng mới tạo nên cục diện không thể cứu vãn
như hiện nay, trách ai được đây?
Nhan Nặc không chú tâm kể từ khi nhận được điện thoại, cô bắt đầu chải đầu, mặc
quần áo rồi đi làm, cả một ngày cô không biết mình đang làm gì nữa.
Sắp tới giờ tan ca, Phương Lỗi tới gõ cửa phòng Tần Phóng đã mở sẵn: “Sếp, tôi
phải tới thành phố đó một chuyến, công ty xây dựng đưa sai nguyên liệu, bên đó
đang rối tung cả lên. Có điều, cậu cũng đừng làm thêm muộn quá, phương án chúng
ta đưa ra, khách hàng cũng đồng ý rồi, cứ từ từ mà làm.”
“Ừ, biết rồi.” Tần Phóng vẫn vùi đầu vào giữa đống bản vẽ, ngẩng lên thấy Nhan
Nặc còn ngồi đó, anh nói: “Nhan Nặc, ở đây không còn việc gì nữa, cô về trước
đi.”
“Hả? Không sao, sếp Tần, dù sao tôi cũng không có việc gì, vẫn còn một số tài
liệu khách hàng chưa sắp xếp xong, tôi làm xong rồi về cũng được, thêm một buổi
về muộn nữa cũng có sao đâu.”
Thực ra cô sự một mình về nhà lại nghĩ ngợi linh tinh, cảm giác cô đơn sẽ gặm
nhấm trái tim cô, thà làm việc để đầu óc không nghĩ ngợi.
Cứ thế, người trong, người ngoài đều lặng lẽ làm việc, thỉnh thoảng vang lên
tiếng gõ bàn phím hoặc tiếng giở sách. Lúc hai người hoàn thành công việc và ra
ngoài thì gió thổi ầm ầm, báo hiệu mùa đông lạnh sắp đến, người qua đường vội
vã.
Nhan Nặc kéo cao cổ áo khoác, đột nhiên cảm thấy hơi ấm lan dần trên vai, cô
ngẩng đầu, hóa ra Tần Phóng đã cởi áo khoác lên người cô, anh chỉ mặc chiếc áo
sơ mi đen mỏng manh.
Tần Phóng không nhìn Nhan Nặc, anh nhìn dòng người qua lại trên đường rồi nói:
“Muộn rồi nên chắc nhiều nơi đã đóng cửa, chẳng còn gì ngon mà ăn rồi.”
Thấy Tần Phóng không biết chọn nơi nào, đột nhiên cô nhớ ra một nơi, bèn đề
nghị: “Sếp Tần, trước đây luôn để anh phải trả tiền, hay là lần này để tôi mời
anh? Nhưng địa điểm tôi chọn, lại phiền anh làm lái xe rồi.”
“Hả?” Tần Phóng chau mày nhìn cô rồi gật đầu: Tình cảm tốt thế.”
Nhan Nặc dẫn Tần Phóng tới phố đồ ăn vặt bên con phố đối diện với cổng sau
trường đại học T, ở đây đông người, phần lớn đều là thanh niên. Trở lại phố cũ
khiến Nhan Nặc rất hưng phấn, mỗi khi không khí lạnh về, những món ăn nóng hổi
ở đây lại là món cả sinh viên trường đại học T thích nhất, vừa ngon vừa rẻ.
Tần Phóng nhìn xung quanh, thành phố đêm sáng đèn như ban ngày, liền hỏi: “Cô
thích nơi này à?”
“Sếp Tần, anh... không thích à?”
Sắc mặt Nhan Nặc có vẻ lo lắng. Cô nhìn bộ trang phục cao cấp của anh, chắc anh
không quen tới những nơi thấp bé, bình dân thế này, cô hỏi: “Hay là chúng ta
tìm một nhà hàng nào đó?”
“Không phải phiền thế đâu, thế này là được rồi, có điều cô làm hướng dẫn viên
đi, có đồ gì ngon?”
Nhan Nặc thở phào rồi mỉm cười: “Đương nhiên rồi, đi bên này, đảm bảo anh không
phải hối hận đâu.”
Sau đó, cô dẫn Tần Phóng đi qua đám người đông đúc, tới một quán ăn nhỏ.
Tần Phóng tò mò nhìn xâu thịt xiên đang bốc khói trong nước hỏi: “Đây là cái
gì?”
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh liền đi du học, sau này về nước cũng không tới
những nơi thế này ăn uống nên không biết gì cả.
Nhan Nặc ngẩng đầu cười: “Đây là thịt viên cà ri, sếp Tần, anh ăn được cay chứ?
Món này vị ngon lắm đấy.”
Cô đón hai xiên thịt từ tay bà chủ rồi đưa cho Tần Phóng một xiên, cẩn thận cắn
xiên thịt của mình, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô nhìn Tần Phóng hét lên: “Ê,
cẩn thận không nóng!”
Đáng tiếc, Tần Phóng đã bỏng cả miệng, anh nhìn Nhan Nặc với ánh mắt trách móc:
“Sao cô không nói sớm?”
“Làm sao tôi biết anh vội thế chứ...” Nhan Nặc làu bàu.
Nghe thấy thế, Tần Phóng trừng mắt nhìn cô: “Hả? Cô nói cái gì?”
“Không có gì. Tôi nói là những viên thịt này đều do bà chủ đích thân làm, bên
trong còn có nước xốt, vì thế khi ăn cần phải từ từ nếm, như thế mới không bị
bỏng.”
“Hèn gì.” Tần Phóng cẩn thận cắn một miếng, nước xốt bên trong chảy ra, anh lim
dim mắt thưởng thức: “Quả nhiên ngon thật, tôi muốn ăn nữa.”
Một lúc sau.
Nhan Nặc nhìn đống que xiên cao như núi, hỏi: “Sếp Tần, hay là anh nghỉ một lúc
rồi ăn tiếp?”
Có ngon đến mấy chắc cũng không cần ăn hết cả số hàng để dành của người ta chứ?
Thịt bò ăn nhiều quá cũng chán mà...
“Tiếc tiền à? Hôm nay khó khăn lắm cô mới mời, đương nhiên là tôi phải ăn cho
chán rồi.”
Nói xong, anh còn nhìn cô cười hề hề như một đứa trẻ, vô cùng đắc ý.
Nhan Nặc đành nhún vai bất lực, chỉ biết im lặng, nếu không lát nữa lại bị
trách móc. Đến lúc Tần Phóng không ăn nổi thịt bò viên nữa Nhan Nặc mới hứng
chí chạy sang những quán khác ăn bánh cà rốt, cá mực chiên...
Tần Phóng sầm mặt, gào lên: “Cô chơi xấu! Sao không nói cho tôi biết còn có
nhiều đồ ngon thế này?”
Bụng anh giờ đã no căng rồi còn đâu.
Nhan Nặc không còn gì để nói, tròn mắt nhìn anh xắn tay áo giành lấy mực chiên
trong tay cô không chút lịch sự, ăn vội ăn vàng, khóe miệng dính đầy dầu mỡ, cô
bất lực thở dài: “Sếp Tần, ở đây bị dính dầu rồi.”
Thấy Tần Phóng loay hoay mãi mà không lau được, cô vội cầm giấy ăn lau cho anh.
Tần Phóng khựng lại, không ăn nữa, sững sờ nhìn cô, động tác này của cô có phải
thân mật quá không? Mặt anh nóng bừng.
Nhan Nặc vội hỏi: “Sếp Tần, anh sao thế?”
Cô còn không biết mình đã làm xáo trộn trái tim của người ta rồi.
Tần Phóng sực tỉnh rồi hỏi: “Không sao, cô ăn no chưa? Muộn rồi, chúng ta về
đi?”
“Ừ.”
Cô gật đầu rồi cùng anh ra khỏi chợ đêm. Không còn hơi ấm ban nãy, hai bàn tay
cô lạnh tới mức ửng đỏ, cô đành đan hai bàn tay vào nhau tìm hơi ấm.
Tần Phóng liền lấy đôi găng tay da màu đen trong túi áo ra đưa cho cô, dịu dàng
nói: “Cứ đeo tạm cái này cho ấm, nếu không dễ bị nẻ lắm.”
Một lúc sau, không thấy cô có động tĩnh gì, anh vỗ vai cô hỏi: “Sao thế? Găng
tay mà cũng không biết đeo à?”
Nhan Nặc ngẩn ngơ ngẩng lên, nắm chặt đôi găng tay, nước mắt không biết từ đâu
ùa đến, một giọt, hai giọt rồi chúng thi nhau lăn xuống má, mắt cô đẫm nước mắt
như cừu non bị lạc.
Tần Phóng cuống cuồng nói: “Cô... cô khóc cái gì chứ? Không thích đeo găng tay
thì đừng đeo, tôi đâu có ép cô.”
Anh cứ cuống lên là không biết ăn nói thế nào nữa.
Nhan Nặc càng khóc to, ở chốn đông người nên rất nhiều người đi qua nhìn vào,
ánh mắt họ như chỉ trích Tần Phóng là đàn ông con trai mà còn bắt nạt một cô
gái nhỏ bé như cô.
Mặt anh đỏ bừng, tay chân không biết làm thế nào, anh nói: “Ê, cô đừng khóc
nữa, tóm lại là làm sao? Tôi đâu có mắng cô, đang ngon lành vậy sao lại
khóc?...”
Nói được mấy câu anh bắt đầu cuống, đành kéo cô tới một gốc cây ít người qua
lại.
Nhan Nặc không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, cô gục vào vai Tần Phóng
khóc to hơn, hơi giật mình một chút nhưng từ trước đến giờ Tần Phóng chưa gặp
phải chuyện này, anh cứ đứng như phỗng, không biết làm gì, cuối cùng anh thả
lỏng cánh tay, nhẹ nhàng vỗ vai cô an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa, khóc là xấu
lắm.”
Ngày trước, anh thấy Phương Lỗi cũng dỗ em gái như thế, có điều anh biết rõ hai
chuyện này hoàn toàn không giống nhau.
Anh chưa bao giờ thấy Nhan Nặc khóc. Nhan Nặc yếu đuối bây giờ khiến anh cảm
thấy thương xót. Anh lại thấy vui vì cuối cùng trước mặt anh, cô lại là một
Nhan Nặc hoàn toàn khác. Hôm ở khu vui chơi thì vui vẻ, hôm nay thì buồn bã, cả
hai tâm trạng đó đều mạnh mẽ hơn Nhan Nặc thường ngày luôn né tránh và xa cách
với người khác, đã có thêm nhiều thứ tình cảm rất khác.
Một lúc sau, tiếng khóc của cô đã chuyển thành những tiếng nấc, dần dần ổn định
lại, anh từ từ buông tay.
Nhan Nặc thấy vai áo Tần Phóng đẫm nước mắt, mới thấy thật xấu hổ, hai má ửng
hồng, vội nói: “Xin lỗi.”
Tần Phóng lấy trong túi áo ra một chiếc khăn rồi đưa cho cô: “Ê, bẩn chết đi
được, lau đi.”
Thấy Nhan Nặc đứng im, anh gằn giọng: “Mới đấy.”
Nhan Nặc ngượng ngùng cầm chiếc khăn, thầm thắc mắc một chàng trai như anh mà
lại mang khăn bên mình, thời buổi này hiếm lắm.
Tần Phóng xấu hổ quay mặt đi chỗ khác: “Cô đợi ở đây, tôi đi lấy xe đưa cô về.”
Cảnh đêm tĩnh lặng bên ngoài cửa xe, những con phố lướt qua chầm chậm.
Tần Phóng vừa lái xe vừa giả bộ thờ ơ hỏi Nhan Nặc: “Ban nãy... sao lại khóc?”
Anh cũng chẳng vòng vo, nghĩ gì thì hỏi nấy.
Nhan Nặc lắc đầu không nói, nhìn gương chiếu hậu, quả nhiên mặt Tần Phóng sa
sầm. Anh bất mãn hừ một tiếng rồi không nói gì nữa. Cô cười chua chát, thực sự
không biết phải trả lời thế nào, lẽ nào cô nói với anh vì cô nhìn vật nhớ
người, trước đây Đoàn Dịch Sâm cũng đeo găng tay cho cô, nói cô rất muốn đến
bệnh viện thăm anh, nhưng không biết phải làm thế nào để bước qua khó khăn này?
Cô không thể thốt nên lời.
Lần này không đợi anh nói, cô thành thục cầm chiếc đĩa hát đưa vào đầu máy, đó
là ca khúc trữ tình, đây cũng là một mặt của Tần Phóng mà cô chưa biết. Ban
đầu, cô luôn nghĩ rằng một người tính cách bạo lực như anh sẽ thích nghe những
ca khúc R&B, nhạc đồng quê... đang thịnh hành, thế nhưng rất nhiều lần phát
hiện ở văn phòng hoặc trong xe, anh đều nghe những ca khúc trữ tình cổ điển. Rõ
ràng anh là người có trái tim tinh tế, những thiết kế của anh cũng vô cùng ấm
áp.
Không hiểu hoàn cảnh thế nào lại tạo ra một người khác biệt thế này.
Trong tiếng nhạc du dương, cô lặng lẽ lên tiếng: “Tôi rất cố gắng để quên đi
một người, tôi cảm thấy mình không sai, nhưng hôm nay lại có người nói với tôi,
tôi là kẻ máu lạnh, vô tình.”
Cô cố gắng dùng ngôn ngữ nhẹ nhàng để diễn đạt một việc rất nặng nề, những lời
Lâm Vũ Triết nói lúc sáng luôn canh cánh trong lòng cô, thực sự là do cô quá để
ý sao?
Giọng Tần Phóng như tan vào bóng đêm: “Nếu cô đã quyết tâm quên đi, vậy thì để
ý tới lời người khác làm gì?”
Thực sự anh cũng muốn biết người cô muốn quên là ai, là người khiến cô khóc
sao? Nếu thực sự như thế, tốt nhất là mau quên đi. Anh liếc nhìn, mái tóc cô đã
rối tung vì ban nãy khóc, đôi mắt sưng đỏ nhìn đáng thương như chú thỏ con,
trái tim anh xao xuyến.
“Đúng thế, là do tôi không đủ quyết tâm.” Nhan Nặc chậm rãi nói, cuối cùng vẫn
là do cô không đủ nhẫn tâm nên mới dao động.
Cô ngồi thẳng dậy, vô tình nhìn thấy con automan trên xe, cất tiếng hỏi: “Ê,
sao trước đây không thấy cái này?”
Tần Phóng đáp: “Là của tên quỷ con Lý Hạo.”
Nhan Nặc đột nhiên nhớ ra anh đã từng hỏi cô automan là cái gì, cô bật cười rồi
nói: “Sếp Tần, chắc anh đã biết automan là gì rồi chứ?”
“Ừ.” Tần Phóng bị hỏi một câu không thoải mái chút nào.
Hai người đi qua rạp chiếu phim, Tần Phóng vội dừng xe. Hình như vừa chiếu xong
một bộ phim nên nhiều người dẫn con từ trong rạp bước ra. Anh không nói gì cả,
nắm chặt vô lăng, hình như anh đang cố kiềm chế điều gì.
Thấy Tần Phóng lặng người nhìn tấm poster Astro Boy, Nhan Nặc cảm thấy có
chuyện gì đó, cô nhắc: “Sếp Tần, anh sao thế? Đây là khu vực cấm đỗ xe đấy.”
Nghe thấy tiếng cô, Tần Phóng sực tỉnh, chậm rãi nổ máy: “Có lẽ tôi hợp với từ
“máu lạnh vô tình” hơn cô, người tôi nên gọi là ông mặc dù đang bị ung thư phổi
giai đoạn cuối nhưng tôi cũng không muốn gặp dù chỉ một lần.”
Nhan Nặc sững người, cô chỉ biết ngồi im, một Tần Phóng đa cảm thế này khiến cô
không biết làm thế nào. Anh lạnh lùng như đang muốn che giấu điều gì đó, ánh
mắt cô đơn của anh khiến cô cảm thấy xót xa. Cô làm sao thế này?
Trong xe, cùng tiếng nhạc trữ tình là không khí im lặng quen thuộc.
Đến phố cổ, Tần Phóng nhìn theo Nhan Nặc dần rời xa anh, không biết cảm xúc
trong lòng mình là gì nữa.
Đột nhiên anh nhớ lại lời của Phương Lỗi: “Haizz, nếu sớm biết thì ban đầu đã
không để tâm đến cô ấy rồi, bây giờ muốn dứt cũng không được.”
Mặc dù nói có vẻ chua chát nhưng đó lại là sự ấm áp không dễ gì hòa tan.
Sao thế này? Dường như càng lúc anh càng không làm chủ được trái tim mình nữa
rồi.