Yêu Em Thêm Lần Nữa Được Không?

Chương 9: Niềm vui bất ngờ




Một buổi sáng bình yên những tia nắng ấm áp đã len lỏi qua khung cửa chiếu vào phòng Thư. Cô vươn vai rồi rời giường để chuẩn bị đến lớp.

Có vẻ hôm nay không khí ở lớp bớt u buồn thì phải. Thư học hành cũng cảm thấy khá hơn rất nhiều. Bình thường thì cô cũng là một học sinh chăm chỉ cùng với bản thành tích khá ổn. Nhưng dạo gần đây trải qua nhiều phiền muộn nên có là ngày tuyệt vời nhất trong tuần học đầu tiên này.

Vì là tuần học đầu tiên nên nhà trường chưa tổ chức học phụ đạo buổi chiều. Mấy bà bạn rủ nhau đi ăn vặt hay ăn chè gì đó.

Trà: “ Đi ăn không mấy má.”

Hân: “ Mấy giờ đi vậy Trà.”

Đan Đan: “ Tập trung ở nhà ai vậy?”

Trà: Nhà tui nha chắc khoảng 2h30 phút nha.”

Thư: “ Mấy bà đi ăn đi nha. Chắc bữa khác tui sẽ tham gia.”

Hân: “ Sao vậy? Bận việc gì à?”

Thư: “Tui vào viện có chút việc”

Đan Đan: “ Bà đi tái khám hả?”

Thư: “ Tui vào chăm sóc cậu ấy.”

Thư mỉm cười rồi cũng không tiếp tục cậu chuyện với mấy bà tám đó nữa.

Đến viện vẫn không khí đó nó vẫn âm u. Khang nằm ở đây cũng gần một tuần rồi. Hôm nay trông cậu ấy cũng khá hơn thì phải. Nét mặt đã hồng hào hơn mấy ngày trước. Thư bắt đầu những việc mà thường nhưng hôm nay cô còn cho cậu ấy nghe nhạc nữa. Cô mở bài mình thích nhất cho cậu ấy nghe.

Vào chăm sóc Khang được mấy bữa thì cô quen được chị y tá thường trực phòng cho Khang. Chị y tá vào thăm khám cho Khang. Chị bắt đầu đo huyết áp, kiểm tra dịch truyền và xem vết thương trên đầu cậu ấy đã hơn chưa. Chị bắt đầu trò chuyện với cô:

“ Em đến rồi đấy à!”

“ Dạ. Mà tình trạng của cậu ấy đã hơn chút nào chư chị.”

“ Hôm nay cậu nhóc đã đỡ hơn nhiều rồi. Cho chị hỏi xíu nhưng nó cũng hơi tế nhị.”

“ Em là bạn gái của Khang hả?”

“ Dạ không đâu chị hiểu nhầm rồi. Em và cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

“ Vậy mà chị cứ tưởng... Thôi chị còn có ca trực nên chị đi trước đây. Tạm biệt em nhé.”

“ Tạm biệt chị.”

Cô tiễn chị y tá ra khỏi cửa khi quay trở về giường. Cô sửa lại chăn cho Khang. Thư bất ngờ khi nhìn thấy những ngón tay của Khang bắt đầu cử động. Cô cảm thấy rất vui mừng vì điều đó. Cậu bắt he hé đôi mắt nhìn Thư. Cô chỉ muốn chạy thật nhanh mà ôm lấy cậu vì vui mừng nhưng cô kìm nén lại. Cô cố gắng đi ra khỏi phòng để gọi bác sĩ. Khang dùng một chút sức lực yếu ớt để nắm lấy cổ tay trắng và mềm mại của cô. Cậu cố gắng nói với Thư:

“ Thư.” Giọng nói cậu vô cùng yếu ớt vì cậu vẫn còn rất đau. Cậu nói tiếp: “ Cậu đừng...”

Thư ngạc nhiên quay lại thì tay của cô đã được nắm lấy bởi Khang. Cậu cố gắng nói Thư đừng gọi cho bác sĩ ngay. Nhưng cô gạt tay Khang để gọi bác sĩ nhưng cậu vẫn nắm lấy tay Thư và nói: “ Thư. Cậu đừng gọi bác sĩ mà.”

“ Nhưng...”

“ Mình ổn mà cậu đừng lo.”

“ Ừm vậy mình sẽ không đi nữa.”

Khang cố gắng để ngồi dậy nhưng vết thương đã không cho cậu ngồi dậy. Cô đến bên cạnh Khang để giúp cậu nằm trở lại.

“ Vết thương của cậu vẫn chưa tốt. Cậu đừng vận động nhiều mà ảnh hưởng đến nó.” Trong giọng nói ấy chứa nhiều sự lo lắng. Cô nói tiếp: “ Cậu nghỉ ngơi đi để mình báo cho ba mẹ cậu. Chắc họ biết tin này sẽ vui lắm đấy.”

Nói xong cô rút điện thoại gọi ba mẹ Khang để thông báo cho họ biết tin này.

“ Đến lúc mình phải rời đi rồi.”

“ Cậu ghét mình đến thế sao.”

“ Cậu đừng hiểu nhầm. Mình chưa bao giờ ghét cậu chỉ tại mình thật sự có việc thật đấy.”

“ Ừm” Câu trả lời trong nỗi thất vọng.

Thư bước đi r khỏi phòng. Cô ngoảnh mặt lại tạm biệt Khang. Nụ cười đó vẫn đẹp hút hồn như ngày mới gặp nhau.

Thư vừa ra khỏi phòng được vài bước chân thì ba mẹ Khang vội vàng chạy vào. Tâm trạng của họ bây giờ đang rất là vui mừng. Nhưng Thư lại nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của ba Khang. Có lẽ ông muốn dừng lại hỏi điều gì đó nhưng mẹ cậu vội kéo ông vào phòng.

Thư bước chậm ra khỏi bệnh viện thì đã có ba tiểu tốt đx chờ sẵn cô rồi.

Trà: “ Tui đã xin phép gia đình giúp bà rồi.”

Hân: “ Đi chơi công viên cho thoáng đi.”

Thư: “ Ý kiến hay đấy.”

Đan Đan: “ Vậy chúng ta đi thôi.”

Thư cùng mấy đứa bạn đi chơi. Không khí trong công viên thật thoáng đãng. Những cây cổ thụ che bóng mát. Ở dưới là lác đác vài quán hàng rong.

Hân: “ Bọn mình tới uống trà sữa đi. Lâu rồi không đến đó rồi.”

Đan Đan: “ Hơn ba tháng rồi chúng ta chưa đến đó rồi á.”

Đi đến quán trà sữa ven đường thì mấy bà đùa nhau về n câu chuyện. Sau một hồi bà tám mấy bà bạn hỏi Thư.

Trà: “ À mà Khang sao rồi.”

Thư: “ Cậu ấy tỉnh lại rồi.”

Hân: “ Cậu ấy tỉnh khi nào vậy?”

Thư: “ Cậu ấy mới tỉnh lại lúc nãy.”

Đan Đan: “ Trời ơi mừng quá xá luôn.”

Nói xong thì mấy cái loa bắt đầu khát khô cả cô luôn rồi. Cả bọn kêu cô chủ:

“ Cô ơi cho tụi con 4 ly trà sữa sôcôla nha.”

“ Có ngay. chờ cô xíu cô mang ra giờ.”

Trong lúc chờ trà sữa lại đem những câu chuyện thời cổ lỗ sỉ ra bà tám. Đôi khi lại đem câu chuyện tình đau lòng đầy bi thương của đứa này sang đứa khác trong đám ra kể.

Cô chủ: “ Trà sữa của các con đây.”

Cả bọn: “ Chúng con cám ơn cô.”

Vì là khách quen nên cô chủ nhớ tên hết cả bọn. Cô thấy Thư có vẻ khác hơn so với ngày thường nên hỏi: “ Sao vậy con gái? Sao mặt mày lại bí xị thế kia?”

Thư nở nụ cười thâtn tươi trả lời: “ Do Thần xui xẻo bu bám lấy con ấy mà.”

Cô chủ: “ Thôi nào con gái vui lên đi con. Mà bọn chuẩn bị thi tốt nghiệp rồi phải không?”

Thư: “ Dạ con cám ơn cô. Bọn con sắp thi rồi á cô.”

Cô chủ: “ Thôi mấy đứa uống đi. Có gì thù gọi cô choc cho cô.” Nói xong thì cô đi vào trong.

Đan Đan: “ Lâu rồi không uống mà hương vị ngon quá luôn í.”

Trà: “ Ừm.”

Hân: “ Vậy là Khang nằm viện gần một tuần rồi ha.”

Thư: “ Ừm.”

Đan Đan: “ Chắc cậu ấy sắp xuất viện rồi chớ.”

Thư: “ Cũng sắp rồi á.”

Uống xong thì cả bọn ra về. Có lẽ hôm nay là ngày cô cảm thấy vui nhất từ đầu năm đến giờ. Người mà Khang gọi đầu tiên sau khi tỉnh dậy lại chính là cô. Thư mỉm cười.