Yêu Em Thêm Lần Nữa Được Không?

Chương 5: An ủi




Thư vừa quay lại phòng thì mấy đứa bạn chí cốt của Thư đến thăm để an ủi và động viên cô vơi đi phần nào.

Trà: “ Khi nào bà được xuất viện vậy?”

Thư: “ Có thể là ngày mai tui được xuất viện rồi á.”

Đan Đan: “ May quá! Bà lo mà ăn uống cho đàng hoàng vào đấy. Khỏe mà còn đi học nữa. Thiếu ba tụi này cũng buồn lắm! ╯﹏╰ Mà Khang có bị làm sao không?”

Trà nhéo vào eo Đan Đan và ra hiệu cho cô nàng đừng hỏi vớ vẩn nữa. Thư nghe được câu hỏi cuối cùng của Đan Đan cô cảm thấy có chút buồn. Trà lại an ủi Thư: “ Bọn tui biết hết chuyện rồi! Bà đừng có tự trách bản thân mình nữa. Chỉ là do xui xẻo thôi mà. Đừng buồn nữa nha gái yêu.”

Thư nghe được lời an ủi này cũng vơi đi được phần nào trong cô. Đan Đan: “ Thôi bà nghỉ ngơi đi nhé! Bọn tui có việc phải về trước đây. Có gì thì lên Mess bà tám ha.”

Trà: “ Bọn tui có mua ít Cam cho bà tẩm bổ nè. Nhớ là ăn nhiều vào cho khỏe nha. Phải nói là khỏe như voi luôn á.”

Thư: “ Cam với quýt gì vậy hai má. Màu mè thế đến chơi với tui là zui lắm rồi.”

Cả hai bà kia cùng nhau nói: “ Không được khách sáo nghe chưa. Bọn tui về trước nha. Tạm biệt.”

Bình thường thì mấy bà đó chỉ mê trai thôi. Nhưng hôm nay mấy đứa thật tình cảm. Vui buồn gì cũng cùng nhau chia sẻ.

Họ ra về chỉ còn một mình cô ở trong phòng. Cô nằm xuống gối rồi tự tua đi tua lại những việc đã trải qua. Nỗi buồn đó lại càng ngày càng dâng cao hơn. Cô buồn và gụp mặt xuống gối để khóc. Rồi cô ngủ thiếp đi trong mơ cô thấy Khang.

“ Cậu đang khóc vì mình đấy à.”

“ Có phải Khang không? Có phải cậu đang ở bên cạnh mình.”

“ Ừm.”

Cô cảm thấy rất vui. Thư ôm lấy Khang rồi cô vùi mặt vào ngực của cậu ấy như khẳng định. Nhưng sau đó Khang không nói lời nào rồi cậu đi xa dần. Thư cảm thấy rất sợ.

“ Khang. Khang. Cậu đừng đi.” Cô cứ gọi Khang mãi nhưng không thấy cậu trả lời. Cậu cứ đi mãi mà không ngoảnh lại nhìn cô một lần nào nữa. Bỗng có tiếng gọi làm cho cô tỉnh giấc.

“ Em gái em mơ thấy gì mà nói mớ mãi anh gọi không nghe vậy?”

“ Chắc là do em gặp ác mộng thôi à. Em không sao đâu mà.”

“ Chắc không đó. Trán em đẫm mồ hôi rồi kìa!” Vừa nói xong anh lấy khăn ẩm để lau mặt cho cô. Rồi anh nói tiếp: “ Xếp áo quần vào đi rồi anh đưa em đi kiểm tra sức khỏe nếu không có gì để anh đưa về nhà.”

“ Dạ.”

Cô vỗ vỗ vào mặt mình rồi tự nhủ với bản thân đó chỉ là giấc mơ mà thôi.

“ Lát nữa anh đưa em sang phòng Khang một xíu nha.”

“ Anh biết rồi giờ thì ăn cái này rồi đi.” Anh đưa chén cháo còn âm ấm cho Thư.

Xong xuôi mọi thứ anh trai đưa Thư cô kiểm tra tổng quát. Mọi thứ đều rất tốt nên cô được xuất viện vào sáng nay. Trước khi về anh đưa cô sang phòng Khang để tạm biệt. Thư nhờ anh trai mình mua cho một bó hoa bất tử. Sau khi mua xong anh trai mới đưa cô sang phòng của cậu ấy. Anh đưa cô vào phòng rồi đi ra ngoài để hai đứa có chút không gian riêng. Thư đến bên cạnh giường nơi Khang đang nằm. Cô nắm lấy tây Khang: “ Từ khi hai đứa mình gặp nhau mình chỉ nghe cậu nói lời xin lỗi với mình thôi. Cũng tại bản thân mình mà khiến cậu...”

“ Mình thật sự xin lỗi cậu.”

Vừa nói xong cô gụp mặt xuống thành giường mà khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống làm ươn ướt một góc nệm. Sau một hồi thì cô lấy tay gạt đi nước mắt lăn trên gò má. Rồi cô nói lời tạm biệt với Khang.

Anh trai đưa Thư ra về. Căn phòng giờ đầy sự não nề, u ám và đượm buồn. Trong căn phòng trắng như tuyết chỉ có một mình Khang đơn độc với chiếc giường bệnh. Bó hoa được cắm vào lọ gọn gàng và đặt ở đầu kệ giường.